Luyện Thể Kim Viêm, Phần Thiên Long Giáp!
Đồng tử mắt bất giác co lại, Diệp Lân chăm chú nhìn cảnh tượng quen thuộc này hồi lâu, giống hệt cảnh Viêm Long cứu hắn ta lúc trước, bất giác cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Sư phụ, ngài lại dùng Nghịch Lân và Phần Thiên Kim Viêm của mình để luyện thể thay cho hắn, vậy chẳng phải sau này hắn sẽ giống ta hay sao?"
"Đúng vậy, sao, ghen tị à?" Viêm Long gật đầu đầy vẻ lưu manh, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của đồ đệ.
Gò má bất giác giật giật, Diệp Lân bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lẩm bẩm nói: "Cứ như vậy, hắn đã có được bảy truyền thừa cao nhất, Phần Thiên Kim Viêm vốn chỉ thuộc về ta hắn cũng có, cái ta không có hắn cũng có, trong lòng khó tránh khỏi mất cân bằng đó, sư phụ!"
"Hừ hừ hừ... Xú tiểu tử, ngươi thì có cái gì mà mất cân bằng?"
Viêm Long khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến nói: "Chuyện mà lão phu bảo ngươi đi làm, một mình ngươi có thể hoàn thành sao? Ha ha, dù sao lão phu cảm thấy thật khó tin! Bây giờ thật vất vả mới gặp được người tài hữu dụng, lại là người đồng đạo, đương nhiên lão phu muốn toàn lực cứu hắn, nâng cao thực lực của hắn, để hắn làm việc cho lão phu rồi!"
Diệp Lân không khỏi nhướng mày, kỳ quái nói: "Người đồng đạo?"
"Đúng vậy, người đồng đạo!" Trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu, khóe miệng Viêm Long cong thành nụ cười tà dị. Cặp mắt rồng cực to, đang nhìn chằm chằm đám cầu lửa phía dưới, đang không ngừng thiêu đốt, thiêu đốt...
...
Cửu U... Cửu U...
Trong một khoảng không gian mờ mịt, một bóng ảnh lẻ loi, trôi dạt không mục đích trong không trung, trên mặt tràn đầy mê mang: "Ai... Các ngươi đang gọi cái gì..."
Không có ai đáp lời, chỉ có tiếng vọng nối tiếp nhau không ngừng, vẫn đang gọi, Cửu U... Cửu U...
Trong lòng hư ảnh không hiểu, chỉ thấy sau khi kêu lên vài tiếng, lại chậm chạp không thấy hồi âm, cũng không để ý đến nó nữa, chỉ mặc cho bản thân mình, không ngừng trôi nổi lơ lửng như lục bình...
Bỗng nhiên, một bóng dáng già nua xuất hiện trước mặt của hắn, lẳng lặng đứng ở nơi đó, cả người mặc trang võ phục đen như màn đêm, toát lên vẻ vô cùng thâm thúy.
Lão nhân kia, xoay lưng về phía hắn, cũng không xoay người lại, hắn kỳ quái nhìn người nọ, lẩm bẩm nói: "Ngươi... Là ai?"
Lão nhân kia không có đáp lời hắn, vẫn luôn trầm mặc. Hư ảnh cảm thấy không khác gì tiếng vang lúc trước, cũng không để ý đến lão ta nữa, thân thể trực tiếp lơ lửng về phía trước.
"Chờ một chút!"
Bỗng nhiên, lão nhân kia mở miệng, nhàn nhạt lên tiếng: "Phía trước là chốn tiêu vong, nếu như ngươi còn đi tiếp về phía trước, thì thật sự sẽ không về được đâu!"
Hư ảnh kia khẽ run mày, vẻ mặt kỳ quái nói: "Chốn tiêu vong là gì?"
"Là nơi Nguyên Thần tiêu tán!" Lão nhân nhàn nhạt trả lời.
Hư ảnh nhìn xung quanh một chút, một mảnh mịt mờ, không có đường, lại nhìn về phía sau, con đường vừa mới đi qua cũng là một mảnh tối đen, trong mắt hiện lên tia mờ mịt: "Vậy ta nên đi đâu?"
Không khỏi khựng lại một chút, lão nhân kia ngừng, không nói gì, hoặc là không nói ra lời. Cuối cùng, đành thở dài nói: "Đợi một chút ở chỗ này đi!"
"Ồ!" Hư ảnh gật đầu, nghe lời vô cùng nghe lời đứng ở chỗ này. Nhìn về phía trước là một khoảng tối đen, nhìn ra phía sau cũng là màn đêm vô tận, nhìn trái phải lại càng là một mảnh hỗn độn, chỉ có chỗ hắn và lão nhân đứng, là còn rõ ràng.
Cửu U... Cửu U... Chúng ta chờ ngươi trở về...
Tiếng gọi giống như truyền đến từ viễn cổ lại vang lên, cả người lão nhân hơi chấn động, không nói gì. Hư ảnh nhìn thấy, cũng không khỏi nghi hoặc hỏi: "Người bọn họ đang gọi... Là ngươi sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy vì sao ngươi không đáp lại bọn họ?"
"Bởi vì bọn họ không nghe thấy, ta cũng không có mặt mũi trả lời!" Lão nhân không khỏi hơi cong lưng xuống, cất tiếng than nhẹ: "Lão phu không làm được chuyện đã hứa với bọn họ, cũng không trở về được!"
Hư ảnh quay đầu nhìn chung quanh một chút, vẫn là màn đêm mênh mông vô bờ, không có đường, vì thế gật đầu đầy sáng tỏ: "Đúng vậy, không trở về được, không còn đường đi nữa rồi, ngoại trừ..."
Nói rồi, hư ảnh chỉ về mảnh đen tối phía trước, buồn bã nói: "Ngoại trừ nơi đó, còn có thể đi được!"
"Nhưng một khi vào nơi đó, thì vĩnh viễn không ra được, cũng không trở về được nữa!" Lão nhân thở dài âm u nói: "Lão phu còn muốn trở về, tuyệt đối không thể đi về phía trước nữa!"
Hư ảnh trầm ngâm một hồi, gật đầu, nhưng cơ thể lại không tự chủ được bay về phía trước. Mà con đường sau khi hắn lướt qua, nháy mắt hóa thành tối đen, không có đường lui.
Lão nhân cả kinh, bất giác kêu to lên: "Ngươi làm gì vậy, không phải ta bảo không được đi lên trước nữa sao?"
"Nhưng... Ta chỉ còn con đường này thôi mà!" Cơ thể bất giác dừng lại, hư ảnh nhìn về phía lão nhân, mờ mịt nói.
Lão nhân không nói gì, chỉ là cơ thể đang không ngừng run rẩy, giống như đang thấy e ngại điều gì đó.
Hư ảnh không hiểu, lại tiếp tục đi về phía trước!
"Đợi một chút!"
Đột nhiên, lão nhân hét lớn một tiếng, gọi hắn lại: "Trước khi người đi về phía trước, có thể trả lời lão phu một câu hỏi trước được hay không!"
"Câu hỏi gì?"
"Ngươi là ai?"
Không khỏi ngẩn ra, hư ảnh nhíu chặt mày lại, nhưng trong mắt lại đầy vẻ mê mang lắc đầu: "Không biết... Ta là ai?"
"Đồng ý với lão phu, trước khi nghĩ ra câu hỏi này, không được đi về phía trước nữa!" Hít một hơi thật sâu, lão nhân bình tĩnh nói.
Hư ảnh kia gãi đầu, rồi gật đầu, nhưng rất nhanh, lại lâm vào mê mang, bước chân không tự giác lại đi về phía trước, bước vào trong hắc ám, trong miệng thì lẩm bẩm: "Đúng vậy, ta là ai, ta là ai..."
"Xong đời rồi, lão phu thật có lỗi với các vị, không trở về được..." Bất giác thở dài một tiếng, cả người lão nhân run rẩy, ngửa mặt lên trời thở dài: "Nguyên Thần của hắn đã suy nhược tới mức cực điểm, sắp bị tiêu tán, đến một tia tàn niệm cũng không có. Đừng nói tên tuổi của bản thân, ha ha, cái gì cũng lâm vào mông lung rồi. Lão phu... phải đi theo hắn rồi..."
Ta là ai... Ta là ai...
Hư ảnh lẩm bẩm không thôi đi qua bên người lão nhân, cũng hoàn toàn không phát hiện ra, chẳng biết lúc nào, lão nhân lại sóng vai bước đi cùng hắn, đi về phía bóng tối kia, không nói một lời!
Bừng!
Đột nhiên, chính vào lúc này, trong không không gian mịt mờ, đột nhiên lóe lên tia sáng lóng lánh chói mắt, một chùm hỏa cầu màu vàng cực lớn, sáng rực lên giữa không trung.
Ánh sáng tươi đẹp chiếu rọi lên khuôn mặt của mờ mịt của hư ảnh, không ngờ lại chiếu rọi lên một gương mặt quen thuộc, chính là Trác Uyên không thể nghi ngờ.
Mà cũng vào giờ phút này, giống như phối hợp ăn ý, một tiếng vang nhỏ cất lên, trên trán hư ảnh chợt dấy lên ngọn lửa màu xanh, sau đó hỏa diễm ngay lập tức tràn ngập toàn thân, khiến cả người hư ảnh như hóa thành hỏa nhân màu xanh.
"Ta là ai... Ta là ai..."
Trong miệng vẫn luôn thì thào, trong mắt hư ảnh tản ra vẻ mê mang, nhưng lúc Thanh Viêm tràn đến đồng tử mắt của hắn, hai mắt hắn đột nhiên trừng lớn, giống như nhất thời tỉnh táo lại, hét lớn lên: "Ta... Ta là Trác Uyên, Ma Hoàng Trác Uyên!"
Giống như vương giả tuyên thệ, tiếng hét lớn vang vọng khắp màn đêm, mà bóng đêm xung quanh cũng nhất thời tiêu tán. Một mảnh vốn dĩ tối đen âm u, đã bỗng dưng biến mất không thấy trong giây lát.
Không gian kia, chợt hóa thành một vùng sáng ngời, tràn đầy sức sống!
Cả người Trác Uyên chậm rãi nổi lên, chậm rãi bay về phía Liệt Diễm màu vàng giữa không trung, nhưng hắn còn chưa kịp dung nhập vào trong ngọn lửa kia, lại giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đột nhiên xoay người nhìn lại, đã thấy bóng dáng lão nhân kia, đang dần dần biến mất dưới vầng sáng tươi đẹp chiếu rọi!
"Ngươi... Là người nào?" Trác Uyên hét lớn lên.
Không có ai trả lời, bóng dáng của lão nhân đã hoàn toàn biến mất không thấy, nhưng trước một khắc khi Trác Uyên sắp hoàn toàn dung nhập vào Liệt Diễm màu vàng kia, tiếng cười khẽ của lão nhân bỗng dưng vang lên bên tai hắn: "Sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi, trong thời khắc sinh tử, hoặc là sau khi ngươi ta đại đạo công thành, ha ha ha..."
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên kịch liệt, ánh lửa văng khắp nơi, Trác Uyên giống như cá chép hóa rồng, nhất thời nhảy vọt lên từ trong Liệt Diễm màu vàng, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng vàng, Kim Viêm không ngừng bừng cháy. Toàn thân, từng lớp lân giáp màu vàng lúc ẩn lúc hiện, phát ra khí nóng rực, giống như có thể thiếu cháy mọi thứ xung quanh mình!
"Cuối cùng cũng sống lại rồi sao, tiểu tử!"
Chính vào lúc này, Trác Uyên còn không kịp làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên ngay cạnh lỗ tai hắn.
Trác Uyên không khỏi sợ hãi, quay đầu lại nhìn, lại thấy một chiếc đầu rồng khổng lồng to cỡ một ngọn núi nhỏ, đang nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt còn thỉnh thoảng lóe lên tia sáng tà dị. Toàn thân là Liệt Diễm màu vàng đang hừng hực thiêu đốt, đến không khí cũng trở nên nóng rực, thiêu đốt đỏ khắp chân trời.
Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, Trác Uyên bất giác kêu sợ hãi ra tiếng: "Ngũ Đại Thánh Thú Thượng Cổ, Phần Thiên Long Tổ? Nơi này là... Phần Viêm Cốc?"
"Hê hê hê, không sai, nơi này đúng là địa bàn của lão phu, hoan nghênh đến đây làm khách!" Nhếch miệng cười, Long Tổ nhất thời phun ra một ngụm khí nóng rực khiến Trác Uyên dừng không kìm được lui về phía sau.
Trong lòng không khỏi hoảng hốt, trong mắt Trác Uyên tràn đầy vẻ nghi hoặc, tại sao hắn lại tới nơi này nhỉ?
Giống như nhìn ra kinh ngạc trong lòng hắn, Diệp Lân đứng một bên thản nhiên nói: "Là ta đưa ngươi tới, lúc đó ngươi bị người của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông vây công, sinh mệnh đã cận kề cái chết, thần hồn và cả thân thể đều sắp bị diệt, chỉ có sư phụ ta mới có thể cứu ngươi, cho nên ta đã dẫn ngươi đến nơi này!"
"Diệp Lân, là ngươi?" Mày bất giác run lên, Trác Uyên ngửa đầu lẳng lặng cân nhắc một chút, bỗng nhiên hét lớn: "Đúng rồi, đám người Khuynh Thành đâu, các nàng thế nào rồi?"
Nheo mắt, hình như Diệp Lân có chút kỳ quái: "Từ khi nào mà ngươi lại bắt đầu để ý đến những người khác rồi hả?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!