Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Phù phù phù!  

             Trong không gian tối đen như mực, một ngọn lửa màu vàng kim đột nhiên bốc cháy, sau đó ngọn lửa màu vàng kim nhanh chóng lan rộng ra, rất nhanh đã hình thành nên một con rồng khổng lồ dài cả trăm trượng. Ánh lửa thiêu đốt lập tức chiếu sáng cả không gian này!  

             Gầm!  

             Tiếng rồng ngâm vang lên, hỏa long tạo thành bởi ngọn lửa màu vàng kim mạnh mẽ lắc đầu. Quay đầu nhìn xuống dưới vậy mà lại thấy hai bóng dáng nhỏ bé. Nhìn kỹ hơn, thì ra là hai bóng người.  

             Một người trong số họ cung kính đứng ở đó, hơi nghiêng người, khi hắn ta ngẩng đầu lên, không nghi ngờ gì nữa đó chính là Diệp Lân. Mà phía dưới hắn ta là một cái xác lạnh lẽo gần như đã không còn hơi thở, trên người có một trăm linh tám lỗ thủng, máu đã đông lại, vết thương lộ ra ngoài, trông vô cùng đáng sợ!  

             Cự long nhìn thi thể chăm chú, khẽ thở ra một hơi, ồm ồm nói: "Hắn, là người mà ngươi nói đến sao?"  

             “Vâng, sư phụ, ta đã mang hắn đến đây rồi.” Diệp Lân hơi cúi đầu bẩm báo.  

             Viêm Long nheo mắt, một lần nữa quan sát thi thể, lạnh lùng nói: "Ngươi ra tay cũng tàn nhẫn đấy. Lão phu chỉ bảo ngươi mang tiểu tử này tới. Nếu cần thiết thì dùng Long Tức Đan cảnh cáo hắn. Ai bảo ngươi đánh hắn thành cái dạng này, một hơi thở cũng không còn. Có phải là để trả thù lần trước bị thương nặng không? Có điều...tiểu tử này có đúng là người mà ngươi đã nói, tại sao lại dễ dàng bị thương nặng đến mức này? Mà ngươi lại hoàn toàn không có một vết thương nào, hoàn toàn trái ngược với lần trước ở Song Long Hội bị người khiêng về."  

             "Sư phụ, đệ tử nào có phải là loại người bụng dạ nhỏ nhen như vậy."  

             Diệp Lân bất đắc dĩ cười, khẽ thở dài: "Đồ nhi thân là truyền nhân của thánh thú, ở trên Song Long Hội đánh cược danh tiếng của thánh thú, đấu với hắn một trận. Thua chính là thua. Làm sao có thể trả thù riêng được? Hơn nữa bởi vì lần trước bại trận, nếu có gặp lại hắn trong lòng ta cũng không còn sức chiến đấu nữa."  

             Đồng tử như ngọn núi nhỏ của cự long khẽ run, vẻ mặt Viêm Long khó hiểu nhìn hắn ta, chờ hắn ta giải thích.  

             Diệp Lân hơi trầm ngâm sau đó cúi người bẩm báo: "Khởi bẩm sư phụ, lúc ta đi đến, hắn đã bị hàng trăm người của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông bao vây rồi. Lúc đó, ta chỉ có thể sử dụng Long Tức Đan mà sư phụ giao cho để giải quyết bọn họ. Sau đó đưa cái người nửa sống nửa chết này về."  

             "Thì ra là bị vây đánh."  

             Viêm Long hiểu rõ gật gật đầu, đầu rồng khẽ cúi xuống, cẩn thận quan sát, nhưng càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ: "Này, người truyền thừa cho tiểu tử này rốt cuộc là người phương nào? Vật truyền thừa thật là quá nhiều rồi. Hơn nữa còn đều là nhân vật có tên tuổi, danh tiếng ở đại lục lúc đó cũng không thua kém gì lão phu!"  

             Diệp Lân nghe thấy vậy cũng gật đầu tán thành: "Đúng vậy sư phụ, khi đồ nhi giao đấu với hắn, cũng cảm thấy hắn truyền thừa rất hỗn tạp, cũng không tu luyện qua một phái có hệ thống nào. Nhưng...ài, đối với loại truyền thừa vô tận này, đồ nhi vẫn là thua, khiến sư phụ phải mất mặt."  

             “Không, nếu như ngươi thua người khác, lão phu thật sự sẽ cho ngươi một trận. Nhưng nếu thua hắn cũng không có gì sai.” Viêm Long chậm rãi lắc đầu, nhưng trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghiêm túc nói.  

             Diệp Lân không khỏi cảm thấy khó hiểu, vì sao người sư phụ vốn luôn tranh cường háo thắng của mình lại đột nhiên mềm mỏng, thừa nhận đồ đệ của mình thua kém người khác?  

             Như thấy được nghi ngờ trong lòng hắn ta, Viêm Long nhàn nhạt nói: "Diệp Lân, ngươi hẳn đã từng nghe lão phu kể với ngươi chuyện ngoài Thượng cổ Thập Đế và Ngũ đại Thánh Thú chúng ta ra còn có rất nhiều thánh vực cường giả khác."  

             Diệp Lân gật đầu, chớp mắt nhìn lão ta chăm chú, chờ lão ta nói tiếp.  

             "Vậy thì bây giờ để lão phu phân tích cho ngươi lai lịch của người đã truyền thừa cho tiểu tử này."  

             Ánh sáng lóe lên trong mắt Long Viêm, lão ta gầm lên một tiếng như cuồng phong, giơ móng vuốt lên, khẽ chỉ vào cánh tay phải của Trác Uyên nói: "Cánh tay này đến từ Trùng Thiên Kỳ Lân, là một thân thể thánh thú thật sự, hóa thành từ thời Hỗn Độn sơ khai. Hoàn toàn khác với thân thể nửa người nửa thú mà lão phu đã cải tạo cho ngươi. Nếu hắn không khống chế được. Chỉ một chưởng ngươi cũng không chống đỡ nổi, dù không chết cũng bị thương. Cuối cùng ngươi cũng không chịu nổi ba chưởng."  

             Hít!  

             Diệp Lân hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng sửng sốt, tròng mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đó, đã kinh ngạc đến ngây người rồi.  

             Hắn ta vốn cho rằng Trác Uyên giống như hắn ta đều là truyền nhân của thánh thú, cơ thể đã được thánh thú cải tạo. Thế nhưng hắn ta không ngờ rằng trên người hắn lại có hẳn một phần cơ thể của thánh thú, một vật nguyên bản. Ngược lại, vật chắp vá như hắn ta hoàn toàn không thể so sánh được với người ta.  

             Trong nhất thời, Diệp Lân cúi đầu thở dài, cảm thấy hơi tự ti.  

             "Nhưng...làm sao mà thân thể của thánh thú lại có thể gắn lên cơ thể con người được? Việc này sẽ tạo ra sự bài trừ rất lớn, rất có thể sẽ bị sức mạnh của thánh thú phản phệ. Chẳng lẽ...nghiên cứu của Cửu U đã thành công rồi?"  

             Viêm Long không hề chú ý đến vẻ rầu rĩ của đồ đệ mình, vẫn cau mày lẩm bẩm. Đột nhiên, lão ta không kìm được kinh hô: "Như vậy thì có thể giải thích được rồi. Tiểu tử này là truyền nhân của Cửu U. Cũng chỉ có lão quái vật đó mới có thể làm được loại bàng môn tà đạo, kì môn diệu thuật, biến điều không thể thành có thể như vậy."  

             Mí mắt Diệp Lân run rẩy, hắn ta kinh nhạc kêu lên: "Là Ma Đế Cửu U, người mạnh thứ ba trong tam đế, Thượng Cổ Thập Đế sao?"  

             "Không sai, lão phu thấy nguyên lực trong đan điền của hắn rất quái dị, giống như có thể dung hợp vạn vật! Lúc đầu, lão phu nghe nói Cửu U dường như đang lĩnh hội Đạo chính thống sánh ngang với đại đạo Thiên Đế Không Minh, có thể hợp nhất vạn đạo thành một thể, đạt thành Thiên Địa Đại Đạo. Bây giờ nhìn, có vẻ như công pháp này đã được truyền thừa lại."  

             Viêm Long gật đầu, vẻ mặt kiên định: "Cũng là bởi vì vậy mà toàn thân tiểu tử này có nhiều Đạo chính thống dung hợp với nhau như vậy, cũng không xảy ra bài trừ. Đặc biệt là sức mạnh của Ngũ Đại Thánh Thú chúng ta, Thiên Địa Thuần Hỏa của Kình Thiên Côn Bằng dung hợp vào nguyên thần, máu thịt được kế thừa từ Trùng Thiên Kỳ Lân, Hồng Mông Tử Lôi của Phách Thiên Lôi Hoàng tụ trong gân cốt, tất cả dung hòa với nhau. Nếu là người bình thường, ba loại sức mạnh này đã sớm khiến hắn nổ tung rồi, làm gì còn mạng mà sống tới bây giờ?"  

             Cái gì?  

             Diệp Lân càng kinh ngạc hơn, không thể tin được hỏi: "Ý của người là một mình hắn thừa kế sức mạnh của Tam Đại Thánh Thú?"  

             Mặc dù hắn ta đã nhận ra điều này khi giao đấu với Trác Uyên, nhưng khi nghe sư phụ của mình nói ra, hắn ta vẫn kinh ngạc đến không thể tin được.  

             Dù sao thì có được sức mạnh của một thánh thú đã đủ để kiêu ngạo rồi, vậy mà tên này một hơi có đến ba. Đây là loại may mắn đến mức nào!  

             Hắn ta thà tin rằng Trác Uyên chỉ là truyền nhân của một thánh thú, hai loại sức mạnh còn lại là dùng cách nào đó để mượn được, sớm muộn gì cũng phải trả lại, nếu không thì quá nghịch thiên rồi!  

             "Hừ, sức mạnh của Tam Đại Thánh Thú? Ngươi quá coi thường hắn rồi!"  

             Viêm Long cười khinh, móng tay sắc nhọn lướt nhẹ lên mí mắt cứng đờ của Trác Uyên, bên trong lập tức lộ ra đôi đồng tử kim quang chớp động, sắc mặt bỗng trở nên ngưng trọng: "Diệp Lân, lại đây. Nhớ kĩ đôi mắt này, đây chính là Không Minh Thần Đồng của Thiên Đế, người mạnh nhất Thánh Vực, cũng là tên đầu sỏ ép mấy thánh thú chúng ta ở phàm giới, vĩnh viễn không thể siêu sinh!"  

             Đồng tử Diệp Lân co rút, kinh ngạc thốt lên: "Thiên Đế...truyền nhân của Thiên Đế?"  

             "Không sai!"  

             Lỗ mũi Viêm Long phun ra hai luồng khí nóng, trong mắt lóe lên tia hận thù không thèm che giấu: “Có điều, sở dĩ hắn có thể kế thừa Đạo chính thống của Thiên Đế có lẽ không có liên quan gì với Thiên Đế, mà do hắn đã tìm được bảo bối bị Kì Lân đánh cắp. Hừ, tuyệt học của Thiên Đế lại bị truyền ra ngoài, chắc chắn lão ta sẽ rất khó chịu đây, hahaha..."  

             Viêm Long cười to, giống như đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Thiên Đế. Diệp Lân ở bên cạnh xòe tay tính toán, không lâu sau đã kinh hô: "Tam Đại Thánh Thú, hai vị cao thủ cấp đế? Đợi đã, còn có truyền thừa của Ngũ Đại Đỉnh Cấp, tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào?"  

             "Bất kể là thần thánh phương nào hắn cũng đúng là một kẻ may mắn!"  

             Viêm Long cười toe toét, chợt nhướng mày nói: "Đúng rồi Diệp Lân, lão phu có một câu muốn nói, ngươi đừng ghen tị. Tiểu tử này không chỉ truyền thừa Ngũ Đại, còn có một cái nữa!"  

             Nói rồi, Viêm Long dùng móng vuốt ấn lên bụng Trác Uyên.  

             Soẹt!  

             Một luồng ánh sáng bay ra, thanh ma kiếm do Huyết Anh hóa thành xuất hiện trước mặt hai người bọn họ. Cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt xung quanh, cùng khí thế cuồn cuộn của Viêm Long.  

             Ma kiếm hơi run rẩy, nhưng lại hoảng sợ lặn xuống, nhập vào trong cơ thể Trác Uyên rồi biến mất.  

             Diệp Lân sửng sốt: "Sư phụ, đây là...kiếm?"  

             "Không, là tinh linh!"  

             Viêm Long khẽ cười nói: "Lão phu từng kể cho ngươi nghe lời đồn về Huyết Ma Lão Tổ rồi đúng không. Dù lão ta là thánh giới, nhưng lại luyện hóa ra Huyết Anh, đến cao thủ cấp đế cũng không muốn đụng vào. Nhưng kể từ sau khi lão ta qua đời, phương pháp luyện hóa này cũng thất truyền. Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Huyết Anh gần với thánh binh, trở thành kiếm linh!"  

             "Hahaha...Thật không biết sau khi Huyết Anh này trưởng thành, phối hợp với thánh binh sẽ kinh hãi như thế nào. Liệu có phải sẽ chém giết cao thủ cấp đế như chém củ cải không?"  

             Viêm Long bật cười, trong mắt lóe lên tia sáng như đang suy nghĩ điều gì đó.  

             Diệp Lân nhìn Trác Uyên với ánh mắt phức tạp, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị lẩm bẩm: "Lục đại đỉnh cấp truyền thừa. Đây mới là thiên chi kiểu tử, con cưng của trời. So với hắn, ta mới chỉ truyền thừa một cái, có gì đáng kiêu ngạo chứ?"  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!