Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trên đại điện lạnh lẽo là bảo tọa bằng vàng tỏa ra ánh sáng chói mắt, nằm lặng lẽ giữa đại điện, nhìn qua vô cùng cô độc. Tà Vô Nguyệt chậm rãi đi tới cạnh bảo tọa, khẽ vuốt ve vật toát ra nhiệt độ lạnh lẽo này, khóe miệng đột nhiên cong lên một nụ cười hài lòng.  

             Vị trí này...rốt cuộc vẫn là của lão ta!  

             "Tông chủ!"  

             Đúng lúc này, một bóng người già nua chậm rãi đi tới sau lưng lão ta, nhàn nhạt nói: "Các Cung phụng trưởng lão trước đó đi Thiên Vũ truy lùng đám dư nghiệt cũng được mấy tháng rồi, đến nay vẫn không có tin tức gì, e là..."  

             Mí mắt Tà Vô Nguyệt khẽ run, tức giận hừ một tiếng: "Thiên Vũ? Hừ, bản Tông chủ suýt nữa đã quên mất, đại bản doanh của Trác Uyên nằm ở đó. Đám người không biết tốt xấu này, nhất định là đang cấu kết với đám dư nghiệt kia. Bằng không, dựa vào đám binh tướng bại trận kia sẽ không có kẻ nào chứa chấp chúng, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tông ta? Thạch Cung phụng, hãy đi liên lạc với Thiên Hành Tông và Huyền Thiên Tông, cử thêm nhân thủ. Người đại diện của chúng ta ở Thiên Vũ cũng nên đổi rồi."  

             "Vâng!"  

             Thạch Cung phụng khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc này chợt nghe thấy tiếng kêu lớn truyền đến tai hai người. Ngay sau đó, một tên đệ tử vội vàng đi tới trước mặt hai người, cúi đầu nâng một khối Ngọc truyền tin nói: "Khởi bẩm Tông chủ, Song Long Viện truyền tin tới!"  

             "Song Long Viện?"  

             Tà Vô Nguyệt nhướng mày, chế nhạo nói: "Đám gia hỏa Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đúng là không biết làm việc, vậy mà lại để đám nữ nhân Sở Khuynh Thành chạy mất, đến Song Long Viện cáo trạng? Nhưng vậy thì có sao? Hừ hừ hừ, trưởng lão của Song Long Viện tới điều tra, chúng ta cứ nói bọn chúng là phản đồ, bản Tông chủ tại vị mấy trăm năm đương nhiên là có quyền nói câu này. Hơn nữa kẻ duy nhất có thể quyết định vị trí Tông chủ là đại Cung phụng đã vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa rồi. Bọn họ có điều tra cũng chẳng có tác dụng gì, bản Tông chủ nói sao thì chính là như vậy. Chuyện này dù sao cũng là việc phản loạn trong Tông môn, đại Cung phụng còn bị bọn phản loạn hại chết, bọn họ không thể can thiệp vào được nữa, hahaha..."  

             Khóe miệng Thạch Cung phụng khẽ cong lên, gật đầu đáp lại: "Tông chủ sáng suốt!"  

             "Được rồi!"  

             Tà Vô Nguyệt gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười không thể kìm nén được, sau đó tập trung vào nội dung trong Ngọc truyền tin. Một lúc sau, lão ta bật cười: "Hahaha... Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Song Long Viện này cảnh cáo ta đừng làm quá, cũng không có hành động thực tế gì. Ta cần phải quan tâm bọn họ chắc, xì!"  

             Cạch!  

             Tà Vô Nguyệt tùy tiện ném Ngọc truyền tin xuống đất như rác rưởi, lão ta bĩu môi khinh thường, vẻ mặt đầy châm chọc.  

             Thạch Cung phụng thấy vậy cũng bật cười: "Tông chủ, Song Long Viện sở dĩ được Cửu Tông ở Tây Châu tôn sùng, thứ nhất là vì có thực lực mạnh mẽ. Thứ hai là giải quyết mọi chuyện công bằng, không bao giờ tham gia vào công việc nội bộ của Tông môn. Đây là quy tắc từ khi thành lập đã có. Chỉ cần chúng ta biến chuyện này thành phản loạn trong tông, bọn họ dù có tức giận cũng không có tư cách can thiệp. Nếu không từng người trong Cửu Tông đều gặp nguy hiểm, còn có ai phục bọn họ. Như vậy Tây Châu ắt sẽ hỗn loạn. Nội bộ lục đục, đây là điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất."  

             “Ừm, Thạch Cung phụng nói đúng, kế hoạch cũng rất kỹ lưỡng, hahaha…” Tà Vô Nguyệt khẽ cười một tiếng, xua tay nói: “Vậy thì ngươi đi xuống thu xếp đi, nhất định phải làm cho đám dư nghiệt liên quan đến Trác Uyên..."  

             Báo!  

             Thế nhưng, còn không đợi lão ta dứt lời, một tiếng hét lớn lại vang lên. Lại có một đệ tử khác cầm theo Ngọc truyền tin đến trước mặt lão ta, cúi đầu dâng lên.  

             Tà Vô Nguyệt nhíu mày, cảm thấy nghi ngờ, lại là ai truyền tin tới đây? Vì vậy lão ta nhận lấy, cẩn thận nhìn.  

             Nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy lão ta đã lập tức nổi cơn lôi đình, ném Ngọc truyền tin xuống đất. Khối ngọc vỡ tan thành từng mảnh, lão ta tức giận quát: “Già Lam đế quốc các ngươi giỏi lắm, rõ ràng mấy tháng trước còn yêu cầu chúng ta nhập vào, bây giờ lại trở mặt, công khai từ chối chúng ta..."  

             "Ừm, là đại đế quốc của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, nguyên tiên Cung phụng Thượng Tam Tông kia sao?"  

             “Không sai, đúng là cái thứ không biết xấu hổ đó!” Tà Vô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, mắng to: “Người không có tín thì không đứng vững được. Không nghĩ tới đường đường là một đế quốc lại làm ra việc trở mặt như vậy.”  

             Thạch Cung phụng bất giác sờ sờ mũi, như thể đã sớm đoán trước được điều đó. Lão ta không cho là như thế lắc đầu, nhưng không nói gì cả.  

             Báo...báo...báo...  

             Đột nhiên, lại có một tràng tiếng hét lớn vang lên, từng tên đệ tử lần lượt xông vào đại điện, cầm Ngọc truyền tin trong tay, quỳ xuống trước mặt Tà Vô Nguyệt.  

             Mắt Tà Vô Nguyệt khẽ động, trong lòng cảm thấy hơi bất an, nhưng vẫn cầm lấy từng cái một, xem xét cẩn thận. Nhưng vừa nhìn xuống lão ta càng tức giận hơn, sau đó đập tất cả Ngọc truyền tin đó xuống đất.  

             "Nào có cái lý đấy. Mấy đế quốc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải là bàn bạc với nhau đúng không? Rõ ràng trước đó đã đồng ý để chúng ta nhập vào, bây giờ con mẹ nó tất cả đều đổi ý. Đến cả mấy đế quốc của Trung Tam Tông cũng thế. Khi đó các đế quốc Thượng Tam Tông tranh nhau đến vỡ đầu lão tử còn coi thường bọn họ. Giờ thì được lắm, tên nào cũng chê bai chúng ta. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"  

             "Tông chủ!"  

             Thạch Cung phụng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, vô cùng bình tĩnh, thật lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng: "Có lẽ...bọn họ cho rằng chúng ta không có Trác Uyên sẽ không có tiềm lực để phát triển."  

             Lông mày Tà Vô Nguyệt run lên kịch liệt, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn Thạch Cung phụng: "Ngươi nói cái gì, bọn họ là vì Trác Uyên? Làm sao có thể, Tông chủ của Ma Sách Tông là Tà Vô Nguyệt ta đây!"  

             "Tông chủ, đừng tự lừa dối bản thân nữa."  

             Thạch Cung phụng lắc đầu mỉm cười, thờ ơ nói: "Biểu hiện của Trác Uyên tại Song Long Hội đã định sẵn hắn là người đứng đầu Tây Châu trong tương lai. Những đại đế quốc đó tranh giành cũng là vì để có được sự bảo hộ của người đứng đầu, mà không phải là vì một Hạ Tam Tông vừa được thăng cấp lên Trung Tam Tông. Có thể nói nếu không có Trác Uyên thì giá trị của Tông môn chúng ta cũng không lớn như vậy nữa. Bọn họ muốn trả lại hàng cũng là điều hợp tình hợp lý."  

             "Câm miệng!"  

             Tà Vô Nguyệt không nhịn được tức giận quát lên, chỉ vào mũi Thạch Cung phụng cắn răng nói: “Bây giờ đến ngươi cũng nói như vậy? Đừng quên, Ma Sách Tông dưới sự quản lý của bản Tông chủ đã thăng lên vị trí Trung Tam Tông."  

             Thạch Cung phụng cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Tông chủ quả thực rất xuất sắc, nhưng công lao lớn nhất của ngài khi tại vị hẳn là đã mời được Trác Uyên vào Tông."  

             Cơ mặt Tà Vô Nguyệt co rút, lão ta nghe thấy lời này suýt chút nữa đã nôn ra một ngụm máu.  

             "Ài, Tông chủ, thật ra lão phu cũng không muốn đả kích ngươi như thế này đâu. Nhưng là Tông chủ, ngươi cần phải hiểu rõ năng lực của bản thân."  

             Thạch Cung phụng khẽ cười, thong thả nói: "Haha...Thực ra luận về công lao mà nói, lão phu cũng rất ủng hộ việc Trác Uyên thay ngươi làm Tông chủ. Quyết định ban đầu của Đại Cung phụng không hề sai. Lúc trước để ngươi làm Tông chủ vì không tìm được ai thích hợp hơn ngươi. Bây giờ có một người càng phù hợp hơn, tất nhiên là phải đổi rồi. Sở dĩ lão phu phải tính kế Trác Uyên, tìm trăm phương ngàn kế để giết hắn, chỉ vì hắn là kẻ thù của lão phu mà thôi. Nhưng bàn về mặt tài năng, lão phu vô cùng bội phục hắn."  

             "Thạch Cung phụng, ngươi..."  

             "Còn nữa."  

             Tà Vô Nguyệt giận dữ quát lớn, dáng vẻ như sắp tức điên người rồi. Nhưng không đợi lão ta nói xong, Thạch Cung phụng đã ung dung nhìn lão ta, cười nói: "Tông chủ, từ nay về sau tính khí của ngươi nên thay đổi. Ngươi cần phải biết, bây giờ toàn bộ tông môn đều là người của lão phu. Lão phu giúp ngươi thượng vị, ngươi cứ yên lặng giữ cái danh này, đừng có như lúc trước luôn đi kiếm chuyện! Muốn lấy được thứ không thuộc về mình thì luôn phải trả một cái giá xứng đáng, hahaha..."  

             Môi Tà Vô Nguyệt run lên, mặt tái đi vì tức giận, ngón tay chỉ vào bóng lưng của Thạch Cung phụng đang dần biến mất, trừng mắt nhìn lão ta. Nhưng cuối cùng vẫn vô lực ngã ngồi xuống chiếc ghế cô độc kia.  

             Lão ta một lần nữa ngồi vào chiếc ghế này, nhưng cũng chỉ là một chiếc ghế mà thôi...  

             Báo!  

             Lúc này, lại một tiếng hét lớn khác vang lên khắp đại điện, một đệ tử xông vào, nhưng lại bị Thạch Cung phụng đang bước ra ngoài chặn lại: "Những Ngọc truyền tin này sau này cứ giao cho lão phu. Không cần làm phiền đến Tông chủ."  

             “Dạ…Vâng!” Đệ tử kia sửng sốt, sau đó ngây người gật đầu. Thân hình Tà Vô Nguyệt cứng ngắc, tay nắm chặt thành quyền, nhưng cũng vô lực không làm gì được.  

             Sau khi đọc xong nội dung trong Ngọc truyền tin, Thạch Cung phụng suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, ôn tồn nói: "Tông chủ, Nhậm Tông chủ phái người truyền tin tới, bảo chúng ta không được phép quấy nhiễu trật tự của Thiên Vũ, phá vỡ sự ổn định của Tam Tông. Bắt đầu từ năm sau, cung phụng của Thiên Vũ với chúng ta sẽ giảm đi một phần."  

             Cái gì?  

             Tà Vô Nguyệt sửng sốt, đột ngột đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Thạch Cung phụng thở dài một hơi, tùy tiện ném Ngọc truyền tin ra phía sau, chậm rãi đi ra ngoài, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Ài, xem ra bên phía Thiên Vũ cũng có người làm được việc, vậy mà lại có thể dựa được vào Thiên Hành Tông..."  

             Ở một nơi khác, tại Lạc gia ở núi Hắc Phong, thành Phong Lâm.  

             Với thành ý của đồng minh, Lạc Minh Viễn đưa đám người đến Tàng Binh Động, nơi mà trước kia được dùng để nuôi dưỡng Khôi lỗi. Nhưng bây giờ, nơi này không còn chôn đầy Khôi lỗi nữa, mà là quặng khoáng thạch hùng vĩ như ngọn núi cao ngất, lấp đầy cả Tàng Binh Động.  

             "Đây là...Thánh Linh Khoáng?"  

             Đồng tử Dương Sát co rút, kinh hô thành tiếng: "Các ngươi... sao các ngươi lại có nhiều như vậy?"  

             Lạc Minh Viễn nhướng mày, ánh mắt tỏ vẻ kì lạ liếc nhìn bọn họ, nghi ngờ nói: "Rất nhiều sao? Sau khi tấn công Huyền Thiên Tông, Trác đại ca thấy chúng ta tổn thất nghiêm trọng nên đã cho chúng ta một triệu linh thạch, nói đó là Thánh Linh Khoáng. Cho dù là bày trận hay nồng độ linh khí đều mạnh hơn nhiều so với linh khoáng thông thường. Có thể giúp chúng ta tạo ra nhiều cao thủ trong thời gian ngắn, bù đắp lại những tổn thất của chúng ta. Lúc đó ta còn không rõ lắm, nhưng đúng là dùng rất tốt."  

             "Vừa mới đặt linh khoáng này vào Tàng Binh Động mấy ngày đã có không ít trưởng lão Thần Chiếu đột phá Hóa Hư Cảnh. Dùng để bày trận, uy lực của trận pháp so với lúc trước mạnh hơn không chỉ một chút!"  

             "Một...một triệu!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!