"Nhậm Tông chủ, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tiền lời năm nay ngươi nhớ chú ý kiểm tra đó."
Cuối cùng, Gia Cát Ngọc Long cúi người với Nhậm Khiếu Vân, nở một nụ cười ẩn ý kiểu ngươi hiểu, ta hiểu, mọi người đều hiểu.
Nhậm Khiếu Vân khẽ vuốt chòm râu, cũng hơi gật đầu, dặn dò: "Sau này công việc kinh doanh của Thiên Vũ phải cần Lạc gia các ngươi dốc sức nhiều rồi. Yên tâm đi, thân là Hộ quốc Tam Tông, ngày sau sẽ không có người dám làm loạn ở địa bàn của Thiên Vũ, cho dù là người trong Tam Tông cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện!"
“Hahaha…Vậy phải nhờ tới Nhậm Tông chủ rồi!” Gia Cát Ngọc Long lại cúi người, lui xuống rời khỏi đại điện.
Nhìn thân hình lão ta dần dần biến mất, Nhậm Khiếu Vân hài lòng gật đầu, trong lòng vô cùng thoải mái. Như vậy thì từ nay về sau Ma Sách Tông không chỉ không thể đe dọa đến địa vị của lão ta được nữa, mà ngay cả người đại diện của Thiên Vũ cũng đã đầu quân dưới trướng Thiên Hành Tông của lão ta.
Nếu đúng như vậy thì khoáng mạch của Thiên Vũ, thậm chí là cả lợi nhuận kiếm được gần đây, đều sẽ đổ vào túi của Thiên Hành Tông. Còn về hai tông môn còn lại, hừ hừ, là tông môn bị đánh bại có tư cách gì mà muốn chia tiền với lão tử!
Nói lại thì, sau đợt phong ba do Trác Uyên khuấy lên này, Huyền Thiên Tông chết, Ma Sách Tông bị thương, chỉ có Thiên Hành Tông của lão ta là người được hưởng lợi lớn nhất, còn nắm giữ huyết mạch của cả Thiên Vũ.
Trận này đúng là con mẹ nó thắng lớn, hahaha...
Nhậm Khiếu Vân cười to trong lòng. Đột nhiên, lão ta nheo mắt lại, quát lớn: "Người đâu!"
"Có!"
Soạt một tiếng, một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt lão ta, cúi đầu đáp lại.
Nhậm Khiếu Vân suy nghĩ cẩn thận một lúc mới âm u nói: "Gửi Ngọc truyền tin đi, gọi những người đang truy sát các thế lực tàn dư của Ma Sách Tông quay lại. Sau đó lấy danh nghĩa của ta, phát ra cảnh cáo đến Huyền Thiên Tông và Ma Sách Tông, không cho bọn họ đông thủ trong lãnh thổ của Thiên Vũ, ảnh hưởng đến trật tự của Thiên Vũ!"
“Vâng!” Người kia cúi đầu, nhưng lại do dự đứng đó, cũng không lùi bước rời đi.
Nhậm Khiếu Vân cau mày, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì, sao còn không đi truyền lệnh?"
"Khởi bẩm Tông chủ, vừa rồi thấy ngài bàn chuyện với lão đầu kia nên đệ tử không thông báo. Thực ra những người đuổi theo tàn dư của Ma Sách Tông đều đã trở lại tông môn rồi!"
"Cái gì, vậy mà bọn họ lại trở về tông, ai cho bọn họ quay về? Ngọc truyền tin của lão tử còn chưa truyền đi cơ mà!" Nhậm Khiếu Vân không khỏi nhướng mày, mặt đầy nghi hoặc.
Người kia do dự một lúc mới cung kính nói: "Khởi bẩm Tông chủ, theo lời trưởng lão đã trở về nói, bọn họ đuổi theo đám tàn dư đến biên giới Thiên Vũ thì bị cao thủ của Lạc gia chặn lại. Vốn dĩ bọn họ đã bị đối phương dùng trận pháp khống chế, nhưng sau đó đối phương lại thả bọn họ đi, còn nói là đã nhận được tin tức, đạt thành thỏa thuận với Tông chủ. Mặc dù bọn họ không hiểu gì, cũng không nhận được Ngọc truyền tin của Tông chủ. Nhưng thấy đối phương thực sự thả người thì tạm thời tin tưởng, quay lại để xác nhận. Ừm, Tông chủ, ngài..."
Nhậm Khiếu Vân đứng sững người giữa đại điện không nói gì, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Bọn họ nói đã đạt thành thỏa thuận với bản Tông chủ? Làm sao có thể, cho dù là đạt được, cũng chỉ vừa mới..."
Nói rồi, Nhậm Khiếu Vân quay đầu nhìn về phía Gia Cát Ngọc Long đã biến mất, sửng sốt một hồi sau đó mới thở dài. Lão ta nheo mắt lại, vẻ mặt cảm thán nói: “Bọn họ đúng thật là tự tin, dựa vào một hai câu nói của một lão đầu là có thể thuyết phục bản Tông chủ ra mặt cho bọn họ. Vậy mà lại có người tính toán tài tình như vậy... Lạc gia, nhân tài xuất hiện lớp lớp, vũng nước này càng ngày càng sâu hơn rồi..."
"Tông chủ!"
Thân hình người kia run lên, hắn ta thận trọng nhìn Nhậm Khiếu Vân hỏi: "Có cần truyền Ngọc truyền tin này xuống nữa không?"
Mắt Nhậm Khiếu Vân hơi nheo lại, trong lòng hạ quyết định nghiến răng nói: "Tuy rằng không cam tâm bị đám tục nhân này đùa giỡn, nhưng không thể không nói, lời của lão gia hỏa Gia Cát Ngọc Long kia thật sự đã đánh động được lão phu."
"Truyền xuống, để người của hai tông kia đều biết, bây giờ Lạc gia đã quy thuận Tông ta, người nắm giữ Thiên Vũ là người đại diện của Thiên Hành Tông chúng ta, không còn liên quan gì đến Ma Sách Tông nữa!"
"Vâng!"
Người kia gật đầu rồi ngay lập tức biến mất, chỉ còn Nhậm Khiếu Vân nhìn về phía cửa khẽ lẩm bẩm: "Gia Cát Ngọc Long...Tam Đại Trí Tinh...Hừ hừ, lần này xem như lão phu đã lĩnh giáo được..."
Một tháng sau.
Soạt một tiếng, Gia Cát Ngọc Long đã quay trở lại đại bản doanh của Lạc gia ở núi Hắc Phong, thành Lâm Phong. Tất cả mọi người đều tập trung trong đại sảnh, khuôn mặt căng thẳng chờ đợi tin tức của lão ta.
Đặc biệt là đám người Bạch Cung phụng muốn nhanh chóng đi qua Thiên Vũ tiến vào lãnh thổ Khuyển Nhung để tránh truy sát. Lạc Minh Viễn phải khuyên mãi bọn họ mới ổn định xuống, chờ tin tức.
Bây giờ Gia Cát quản gia đã về, đám người lập tức vây quanh lão ta, nhìn lão ta với vẻ tràn đầy mong đợi, chờ lão ta trả lời.
Gia Cát Ngọc Long đưa tay lên vuốt râu, hơi đưa mắt liếc nhìn đám người lại chỉ mỉm cười. Thái độ úp úp mở mở ấy khiến đám người sốt ruột đến muốn nhảy dựng.
Trong đại sảnh chỉ có hai người vẫn vững vàng như núi, một người là Lãnh Vô Thường, một người là U Minh. Lúc này cũng không hề lo lắng, ung dung bình thản ngồi thưởng trà.
“Gia Cát quản gia, chuyện ra sao rồi?” Lạc Minh Viễn sốt ruột, cuối cùng không nhịn được vội hỏi.
Trên môi Gia Cát Ngọc Long hiện lên nụ cười kì lạ, đang định mở miệng nói, Lãnh Vô Thường ở bên cạnh đã bắt chéo hai chân mỉm cười trêu chọc: "Gia chủ, nhìn bộ dạng lão gia hỏa này, làm sao có thể không thành công được?"
“Này, Lãnh lão đầu, lão phu mạo hiểm tính mạng làm thuyết khách ở tiền tuyến, ngươi chỉ việc ngồi yên đó uống trà, đúng là nhàn hạ nhỉ!” Mặt Gia Cát Ngọc Long trầm xuống, cười lạnh nói.
Lãnh Vô Thường nhướng mày, dáng vẻ đắc ý, ngẩng đầu nói: "Vậy thì sao, lão phu vốn ở đây để bày mưu tính kế."
“Bày mưu tính kế cái rắm, việc của ngươi, ta hay U Minh đều làm được.” Gia Cát Ngọc Long khinh thường bĩu môi, châm chọc nói: “Ngươi có bản lĩnh thì đi đối mặt với cái mặt lạnh như tiền của Nhậm Khiếu Vân xem có thuyết phục được lão ta không?”
"Ầy, lần này ta đứng về phía Gia Cát quản gia. Nói đến việc thuyết khách, Gia Cát quản gia là người giỏi nhất trong ba chúng ta. Nói đến binh pháp mưu lược, ta là người giỏi nhất. Mà nói đến ba hoa làm màu, ngài mới là người giỏi nhất!"
Lúc này, U Minh cười lớn, châm chọc nói.
Cơ mặt Lãnh Vô Thường co rút, lão ta hừ lạnh nói: "Này, hai người các ngươi hôm nay cấu kết với nhau để sỉ vả ta đấy hả? Lão phu bày mưu tính kế sao có thể là ba hoa được. Lão gia hỏa Gia Cát, có phải ngươi lại phân chia lợi ích của Thiên Vũ rồi đúng không? Cắt một phần của Ma Sách Tông chia cho Thiên Hành Tông, Huyền Thiên Tông nhỉ? Haha...danh hiệu thần toán của ta cũng không phải là hư danh đâu!"
"Nhảm nhí, cái này còn cần ngươi tính?"
Gia Cát Ngọc Long khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Nếu Ma Sách Tông đã là đối thủ của chúng ta, vậy thì không cần phải khách sáo với bọn họ. Mà chúng ta cần tìm ô dù mới. Gán một phần lợi ích của Ma Sách Tông cho Thiên Hành Tông, có thể khiến hai tông môn bất mãn với nhau. Như vậy hận ý của Ma Sách Tông với chúng ta sẽ chuyển sang Thiên Hành Tông. Mà Huyền Thiên Tông không tăng không giảm sẽ chỉ hả hê trước nỗi đau của người khác, xem trò cười của Ma Sách Tông mà thôi. Như vậy bọn họ cũng sẽ không nhắm vào chúng ta. Hơn nữa chúng ta còn có Thiên Hành Tông che chở, đại nạn lần này đã được giải quyết!"
“Thật sao, Gia Cát quản gia, lời này là thật sao?” Mắt Lạc Minh Viễn sáng lên, vui mừng thốt lên thành tiếng.
Gia Cát Ngọc Long gật nhẹ đầu, khẽ cười nói: "Đương nhiên rồi, gia chủ yên tâm, chuyện này cũng không có gì lớn. So với cuộc tranh chấp quyền lực hỗn loạn ở Thiên Vũ năm đó, việc này đơn giản hơn nhiều. Trước hết, Tam Tông vốn không quá vững chắc. Đặc biệt là Thiên Hành Tông, lão ta sẵn sàng gửi binh đến giúp Tà Vô Nguyệt, mục đích thực sự không chỉ là để kìm hãm sự phát triển của Ma Sách Tông. Dù sao lần này Ma Sách Tông cũng được liệt vào Trung Tam Tông, trở thành một mối đe dọa với lão ta. Đây mới là mục đích thực sự vì sao lão ta lại gửi binh tới. Chứ không phải chỉ vì năm nghìn Thánh Linh Khoáng kia mà làm trái quy tắc của Song Long Hội.”
"Nếu đã biết mục đích thật sự của lão ta thì đơn giản hơn rất nhiều rồi. Vào phe lão ta, cùng trấn áp Ma Sách Tông, lão ta bây giờ hẳn là cười đến không khép được miệng đây!"
"Hơn nữa, để tránh việc Ma Sách Tông chó cùng rứt giậu, chúng ta chỉ cắt giảm một phần nguồn thu của bọn họ. Như vậy bọn họ sẽ chuyển mũi nhọn sang Thiên Hành Tông mà không phải là chúng ta. Nếu không, nếu cắt sạch tất cả tài nguyên của bọn họ, thứ nhất không phù hợp với quy tắc của Tây Châu, thứ hai, rất dễ ép bọn họ phải xâm phạm Thiên Vũ. Ít nhất cũng cần giữ lại chút lợi ích để trói buộc bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không có ý định tiêu diệt Thiên Vũ. Cứ như thế, chúng ta đứng ở vị trí trung lập an toàn rồi!” Lãnh Vô Thường tiếp tục giải thích.
Nhưng lão ta vừa dứt lời, Gia Cát Ngọc Long đã giễu cợt nói: "Đạo lý này ai chẳng hiểu, nhưng muốn thực hiện thì không phải ai cũng làm được. Lãnh tiên sinh, nếu người đi đàm phán là ngài, đoán chừng là không có mạng để về đâu."
"Ngươi..." Mày Lãnh Vô Thường run lên, rống lớn một tiếng, tức đến run người.
Lạc Minh Viễn ở bên cạnh thấy thế thì vội vàng mỉm cười khuyên nhủ, giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ.
Người ta thường nói văn không phải đệ nhất võ chẳng phải đệ nhị. Khi Tam Đại Trí Tinh đụng phải nhau, tranh cãi đến nảy lửa cũng không có gì lạ.
Nhưng đám người Bạch Cung phụng chứng kiến hết tất thảy thì hoàn toàn sững sờ.
Không ngờ đến sự truy sát như lang hổ của tam tông lại được giải quyết dễ dàng như vậy. Bọn họ sẽ không còn phải chịu cảnh đuổi giết tháo chạy cực khổ như trước nữa.
Đây chính là năng lực của Tam Đại Trí Tinh Thiên Vũ!
Đám Bạch Cung phụng nhìn đám người vẫn còn đang tranh cãi không ngừng cùng với bóng dáng Lạc Minh Viễn đang mệt mỏi chạy vòng quanh khuyên nhủ, bọn họ thở dài một hơi, cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục.
Với tu vi của ba người này, có lẽ khó có thể trở thành cao thủ trong đám tu giả. Nhưng ở một phương diện khác, bọn họ quả thực là cao thủ có một không hai, khó ai có thể vượt qua...
"Được rồi. Kế tiếp, chúng ta cũng nên chuẩn bị báo thù cho Trác đại ca thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!