Cộc cộc cộc!
Trong đại điện trống trải, chỉ thấy hai hàng nến u ám xếp dọc theo hành lang sâu thẳm, từng tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng vang lên, vang vọng rõ nét ở nơi tĩnh mịch này.
Trên ghế ngồi của khác, một đôi tay già nua đang nhẹ nhàng nâng tách trà, nghe thấy động tĩnh thì chợt dừng lại, chậm rãi thả tách trà nhỏ xuống bàn, yên lặng chờ đợi.
“Thế gia đệ nhất Thiên Vũ, đại quản gia Lạc gia, Gia Cát Ngọc Long... Ha ha ha...”
Một tiếng cười lớn vang lên, một nam nhân trung niên khôi ngô như gấu bước ra từ trong bóng tối u ám, chân thành đi lên ngồi xuống chủ vị trên đài cao, không thể nghi ngờ chính là tông chủ Thiên Hành Tông, Nhậm Khiếu Vân.
“Từng là thừa tướng đế quốc của Thiên Vũ, hôm nay là đệ nhất quản gia của Lạc gia, đã thay tên đổi tuổi nhưng vẫn là trọng thần nắm giữ mạch máu đế quốc. Gia Cát Ngọc Long, ngươi không lo xử lý chính vụ ở Thiên Vũ, chạy đến nơi này của ta làm cái gì?”
Gia Cát Ngọc Long chậm rãi đứng dậy, không khỏi hơi cúi người, khẽ cười nói: “Nhậm tông chủ, Thiên Hành Tông đứng đầu Tam Tông hộ quốc, mặc kệ lão phu là thừa tướng đế quốc hay là quản gia Lạc gia, đã nắm giữ đế quốc hơn mười năm, vậy mà chưa bao giờ thăm viếng quý tông, xin thứ lỗi, hy vọng tông chủ rộng lòng tha thứ!”
“Vốn dĩ tông môn không có nhiều quan hệ với gia tộc thế tục, có thăm viếng hay không đều không sao hết!”
Nhậm Khiếu Vân chậm rãi phất tay áo, từ chối cho ý kiến: “Chẳng qua không biết hôm nay cơn gió nào thổi đến, khiến ngươi không ngại đường xa tới gặp bản tông chủ đây?”
Râu ria Gia Cát Ngọc Long khẽ nhúc nhích, cười khẽ, lại lạy một cái: “Không lừa gạt ánh mắt của tông chủ, lão hủ không chuyện không lên điện Tam Bảo. Ngày hôm nay ta tới gặp tông chủ là vì muốn nhờ một chuyện!”
“Chuyện gì?” Nhậm Khiếu Vân nhíu mày, nhìn chằm chằm lão ta.
Gia Cát Ngọc Long hơi dơ dự, trong mắt lóe lên tia sáng, bình tĩnh lên tiếng: “Hy vọng Nhậm tông chủ có thể tha cho đám phản đồ của Ma Sách Tông một con đường sống!”
“Ồ?”
Mí mắt Nhậm Khiếu Vân nhảy lên, nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh lùng của Gia Cát Ngọc Long, đột nhiên cười phá lên: “Ngươi ở Thiên Vũ nhưng tin tức rất linh thông đấy. Cửu tông Tây Châu vừa xảy ra chuyện, ngươi đã biết nhanh như vậy. Thế nhưng... Vì sao ngươi lại muốn xin tha cho bọn họ? Chẳng lẽ các ngươi về phe quản gia đời trước của Lạc gia, Trác Uyên?”
Trong mắt Nhậm Khiếu Vân lướt qua tia sắc bén rồi biến mất, giọng nói mang theo sát khí lạnh lẽo.
Dường như một khắc sau, chỉ cần Gia Cát Ngọc Long có chỗ nào không đúng, ngay lập tức sẽ gọi đến họa sát sinh.
Gia Cát Ngọc Long hiểu rõ trong lòng, vuốt râu cười khẽ, bình tĩnh gật đầu: “Xem như thế đi, có điều cũng không đúng hoàn toàn?”
“Xin chỉ giáo?”
“Nếu phải nói, tất nhiên cũng nhờ thể diện ngày xưa của Trác quản gia. Dù sao những người này cũng là thuộc hạ của Trác quản gia, hôm nay trở thành chó nhà có tang, nếu chúng ta không quản thì không khỏi có vẻ bất nhân bất nghĩa quá. Ngươi cũng hiểu rõ mà, tiểu gia chủ nhà chúng ta luôn tự xưng là giàu tình nghĩa, nếu hắn ta không quản chuyện này thì rất có hại đến danh dự!”
Nhậm Khiếu Vân khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm Gia Cát Ngọc Long, mỉa mai nói: “Ngươi nói Lạc gia các ngươi ra mặt cho đám phản nghịch kia chỉ vì danh dự thôi?”
Nói xong, tay Nhậm Khiếu Vân khẽ nhúc nhích, trong mắt hiện lên sát ý nồng nặc!
“Không hoàn toàn đúng, dù sao lúc trước ở chung với Trác quản gia vẫn còn ba phần tình nghĩa, nhưng vì chuyện này mà khiến gia tộc lâm nạn cũng không đáng. Vì thế phần lớn vẫn vì danh tiếng. Thế gia này rất nhiều người mưu cầu tiếng thơm, tất nhiên gia chủ của chúng ta cũng không ngoại lệ.”
Gia Cát Ngọc Long bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, thở dài một tiếng: “Ngày hôm nay trăm nghề hưng thịnh, mấy năm này tài nguyên Tam Tông cung cấp đều tăng lên gấp mấy lần hàng năm, chắc Nhậm tông chủ cũng hiểu rõ. Vì sao thế? Bởi vì Lạc Minh hấp dẫn hơn mười đại gia tộc của các đế quốc xung quanh, mở rộng con đường buôn bán. Mà tại sao Lạc Minh lại hấp dẫn nhiều người gia nhập liên minh như vậy? Đơn giản là vì danh tiếng thấu tình đạt lý bên ngoài của gia chủ ta nên các đại gia tộc mới yên tâm mà thôi. Vì vậy cái thanh danh này thật sự không thể bị phá hoại. Hơn nữa có thể phô trương bao nhiêu thì phải phô trương bấy nhiêu!”
Lông mày Nhậm Khiếu Vân hơi run lên, động tác chuẩn bị ra tay cũng dừng lại, ánh mắt sâu thẳm như biển, cẩn thận suy nghĩ.
Gia Cát Ngọc Long giương mắt nhìn lão ta, khẽ vuốt chòm râu, cười thầm!
Sao lão ta không biết chỉ cần mình nói bậy một câu thì sẽ rơi đầu ngay lập tức chứ? Thật ra vừa nãy Nhậm Khiếu Vân đang dò xét thái độ của Lạc gia đối với chuyện này của Trác Uyên và cả tình cảm với hắn nữa.
Nếu như Lạc gia còn tình nghĩa với Trác Uyên hoặc cảm thấy tức giận, chắc chắn Nhậm Khiếu Vân sẽ thẳng tay giết chết Gia Cát Ngọc Long không nương tay, sau đó tàn sát hết Lạc gia.
Dù sao lão ta cũng không muốn nuôi đám địch nhân dần dần lớn mạnh!
Thế nhưng vừa nãy Gia Cát Ngọc Long trả lời rất khéo. Nếu như lão ta nói gia tộc không còn chút tình nghĩa nào với Trác Uyên là đang nói hươu nói vượn, lừa gạt Nhậm Khiếu Vân.
Tốt xấu gì Trác Uyên cũng là quản gia đầu tiên của Lạc gia, công thần tự tay sáng lập đệ nhất thế gia Lạc gia ở Thiên Vũ, sao có thể không còn chút tình nghĩa nào được?
Nếu lúc trước Gia Cát Ngọc Long nói như vậy thật, chắc chắn Nhậm Khiếu Vân sẽ tát một cái, tiễn lão ta đi gặp Diêm Vương ngay, lão già này đang lừa gạt lão tử.
Thế nhưng Gia Cát Ngọc Long rất khôn khéo, dùng cách thức ba phần tình cảm, bảy phần lợi ích, trình bày lợi hại trong đó.
Không phải chúng ta không có tình nghĩa với Trác Uyên, chẳng qua lợi hại quan trọng hơn tình cảm. Đối với chút tình nghĩa này, chúng ta càng xem trọng lợi ích do danh tiếng tình nghĩa mang lại hơn.
Chuyện này khiến Nhậm Khiếu Vân lập tức buông lỏng cảnh giác, nếu như trong lòng đối phương coi trọng lợi ích hơn tình cảm, chắc chắn sẽ không để mối thù của Trác Uyên trong lòng, trở thành tại họa về sau. Dù sao trở thành kẻ địch với Thiên Hành Tông không có chỗ tốt nào.
Làm một người hám lợi, sẽ không phấn đấu quên mình vì một tên kẻ thù nho nhỏ Trác Uyên. Hơn nữa nói như vậy thì Nhậm Khiếu Vân sẽ càng tin tưởng hơn.
Không phải lão ta muốn Lạc gia không còn chút tình nghĩa nào, như vậy rất giả tạo, ngược lại không đáng tin. Lão ta chỉ muốn xem thử Lạc gia xem trọng cái nào hơn thôi, nếu bọn họ nghiêng về lợi ích hơn thì lão ta mới yên tâm.
Hơn nữa Gia Cát Ngọc Long còn chỉ ra, hôm nay Thiên Vũ giàu có như vậy, tiền lãi hằng năm của Tam Tông hộ quốc các ngươi tăng gấp đôi là công lao của Lạc gia chúng ta. Nếu không có Lạc gia, các ngươi cứ ăn không khí mà sống đi!
Chỉ một điểm này đã nắm trúng cái chân đau của lão ta, khiến cuối cùng lão ta phải từ bỏ xung động một chưởng chụp chết Lạc gia!
“Như vậy... Các ngươi tới cầu xin bản tông chủ buông tha phản đồ chỉ vì danh tiếng tình nghĩa thôi ư?” Nhậm Khiếu Vân hơi do dự, lại thăm dò: “Bản tông chủ đã hứa với Tuyên tông chủ tiêu diệt phản đồ giúp lão ta...”
Gia Cát Ngọc Long bất giác cười khẽ, hờ hững lắc đầu: “Nhậm tông chủ, nếu như chỉ vì tên tuổi, quả thực bọn ta sẽ không dính vào rắc rối không đáng này! Nguyên nhân thật sự bọn ta thu nhận bọn họ là vì bọn ta cũng là... kẻ địch của Ma Sách Tông!”
“Cái gì?” Nhậm Khiếu Vân bất giác trừng lớn hai con người, siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên sát ý nồng nặc: “Các ngươi chỉ là một gia tộc thế tục lại muốn đối địch với tông môn? Đúng là nực cười!”
Sắc mặt Nhậm Khiếu Vân tràn đầy tức giận đến mức trở nên dữ tợn.
Thật ra sau khi lão ta vừa nghe câu này xong, trong lòng vừa mới bình tĩnh lập tức bốc lửa giận. Phải biết rằng Thiên Hành Tông bọn họ cùng phe với Ma Sách Tông đấy, không phải đối địch với Ma Sách Tông đồng nghĩa với việc là kẻ thù của Thiên Hành Tông luôn à?
Quả nhiên Lạc gia này vẫn nhớ mãi không quên mối thù Trác Uyên, không thể giữ lại!
Gia Cát Ngọc Long hiểu rõ suy nghĩ trong lòng lão ta, bất giác cười trộm một tiếng, ngoài mặt lại thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ài, Nhậm tông chủ, đây cũng không phải là chuyện bọn ta mong muốn. Tất nhiên bọn ta bằng lòng chung sống hòa bình với Tam Tông hộ quốc, kéo dài hứa hẹn bảo vệ nghìn năm. Thế nhưng ngươi phải biết rằng bọn ta muốn, chưa chắc Ma Sách Tông cũng muốn. Nghe nói tính tình của tông chủ Ma Sách Tông Tà Vô Nguyệt rất nóng nảy, thủ đoạn sắc bén, lòng dạ hẹp hòi. Lão ta muốn giết Trác Uyên, giết rồi thì bọn ta có thể nói gì? Chỉ sợ sẽ liên lụy người vô tội, bởi vì Trác Uyên xuất thân từ Lạc gia nên phải nhổ cỏ tận gốc. Bọn ta bất đắc dĩ nên mới phải tập hợp tất cả chiến lực thề đánh một trận sống chết với lão ta!”
“Ngươi cũng hiểu rõ một đạo lý, kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu! Đám phản đồ Ma Sách Tông này, người bọn họ hận nhất không phải là Huyền Thiên Tông, dù sao lúc trước bọn họ cũng đạp Huyền Thiên Tông hai trận, hai tông sinh ra chém giết rất bình thường. Người bọn họ hận nhất phải là Tà Vô Nguyệt. Vì vậy bọn ta mới quyết định bắt tay với bọn họ, cùng nhau chống lại Ma Sách Tông!”
“A, hóa ra là vậy!”
Nhậm Khiếu Vân thở dài một hơi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thì ra Lạc gia tập hợp chiến lực để tự bảo vệ mình, hơn nữa chỉ nhắm vào Ma Sách Tông, không phải thực sự liên minh với bọn họ, thế thì lão ta yên tâm rồi.
Hơn nữa, trong lúc vô tình, lão ta còn bị Gia Cát Ngọc Long truyền thụ một tin tức, đó là đám người Bạch cung phụng chỉ hận Tà Vô Nguyệt, còn Thiên Hành Tông các người thì an toàn.
Bởi vậy, Nhậm Khiếu Vân mới hoàn toàn buông tha đám Bạch cung phụng, tất nhiên về sau không xoắn xuýt nữa.
Dù sao lão ta giúp đỡ Tà Vô Nguyệt nhổ cỏ tận gốc vì sợ bị trả thù. Nếu như người ta đã không có cừu hận với mình, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt đối phương chứ?
Hơn nữa, nói không chừng đám người này chính là một thanh binh khí sắc bén để kiềm chế Ma Sách Tông!
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhậm Khiếu Vân đã có quyết định nhưng vẫn ra vẻ nặng nề, nhíu mày nói: “Thế nhưng... Có tha cho bọn họ hay không còn cần quyết định của Ma Sách Tông, cho dù Thiên Hành Tông chúng ta dừng tay, người Ma Sách Tông không chịu bỏ qua thì cũng hết cách!”
“Ha ha ha... Nhậm tông chủ khiêm tốn quá, ai mà không biết Tam Tông hộ quốc của Thiên Vũ lấy Thiên Hành Tông làm chủ chứ, chỉ cần Nhậm tông chủ nói một câu, hai tông còn lại ai dám càn rỡ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!