“Gia chủ, ngược lại ngươi chẳng lo lắng chút nào!” Bên trong một sảnh lớn nhã nhặn lịch sự, thỉnh thoảng Lãnh Vô Thường gõ nhẹ tách trà, nâng mắt nhìn Lạc Minh Viễn đang ngồi trên ghế cao, bất giác cười khẽ nói.
Lạc Minh Viễn mỉm cười hờ hững, bình tĩnh lạ thường, từ chối cho ý kiến: “Lãnh tiên sinh điềm tĩnh như vậy, xem ra trong lòng đã có dự tính trước, nắm giữ đại cục rồi, ta còn cái gì để lo lắng chứ?”
“Ha ha ha... Gia chủ quá khen, ngược lại rất tin tưởng Lãnh mỗ!” Lãnh Vô Thường cảm động, thở dài một hơi, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, nhiều năm qua, Lạc Minh Viễn đối xử thành thật với những người đầu hàng lúc trước, tin tưởng giao nhiệm vụ, thật ra đã khiến đám lão gia hỏa này vui mừng, thề sống chết báo đáp!
Lạc Minh Viễn nâng mắt nhìn lão ta, không nói gì thêm, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên, cúi đầu thưởng thức trà thơm...
Chỉ chốc lát sau, từng tiếng bước chân sột soạt vang lên, tiếng hét lớn của Lệ Kinh Thiên cũng vang lên ngoài cửa: “Khởi bẩm gia chủ, chúng ta đã đón được người!”
“Mau, mau mời vào!” Trước mặt sáng ngời, Lạc Minh Viễn đứng dậy, mừng rỡ kêu lên, Lãnh Vô Thường mỉm cười nhìn hắn, cũng đứng lên cùng.
Lúc này, cửa phòng mở ra, dưới sự hướng dẫn của Lệ Kinh Thiên, đám người Bạch cung phụng đi tới sảnh lớn, nhìn thấy Lạc Minh Viên thì cảm kích lạy: “Đa ta Lạc gia chủ ra tay cứu giúp!”
“Các vị khách khí, mau đứng lên!”
Lạc Minh Viễn vội vàng vẫy tay áo, nâng mọi người dậy, thở dài nói: “Lạc gia chúng ta do một tay Trác đại ca chống đỡ lên đấy, các ngươi là tâm phúc của Trác đại ca, nói tới chúng ta xem như là người một nhà. Biết được các ngươi gặp rủi ro, sao bản gia chủ không cứu được? Mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng từng là chiến hữu kề vai chiến đấu mà, ha ha ha...”
Tiếng cười thoải mái của Lạc Minh Viễn vang vọng bên tai mọi người khiến bọn họ xấu hổ cúi đầu. Dù sao lúc trước bọn họ còn nghi ngờ độ tin cậy của Lạc gia, thế nhưng lại không ngờ gia chủ Lạc gia lại có tình có nghĩa như thế, chỉ vì bọn họ có quan hệ với Trác Uyên nên liều mạng cứu giúp.
Phải biết rằng Lạc gia làm như thế chẳng khác nào trở thành kẻ địch với Tam Tông, có họa diệt môn đấy!
Nghĩ tới đây, mọi người càng cảm thấy xấu hổ, Bạch cung phụng dẫn đầu tiến lên phía trước, lạy Lạc Minh Viễn một cái thật sâu: “Lạc gia chủ, lần này chúng ta liên lụy các ngươi, vốn dĩ các ngươi không nên cuốn vào trong mấy chuyện rắc rối của Tam Tông này, nhưng bây giờ...”
“Ài, Bạch lão quá lời rồi, kể từ khi có người muốn đối phó với Trác đại ca, Lạc gia chúng ta cũng đã bị cuốn vào trong rồi!”
Trong mắt Lạc Minh Viễn lóe lên tia sáng, sắc mặt nghiêm túc, lên tiếng: “Khi ta kế vị gia chủ đã lập lời thề nặng, kẻ địch của Trác đại ca là kẻ địch của Lạc gia. Không cần biết đối phương là ai, mạnh như thế nào, Lạc gia chúng ta sẽ ủng hộ Trác đại ca đến cùng!”
Mọi người không khỏi rung động, nhìn khuôn mặt đầy kiên định của Lạc Minh Viễn, trong lòng sợ hãi khâm phục.
Đây là tình nghĩa như thế nào mới khiến cho một thế gia dốc hết tất cả vì một người chứ, thà chấp nhận buông xuống tất cả những tích lũy, chấp nhận cơ nghiệp có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát cũng muốn ủng hộ người nọ đến cùng.
Chẳng trách lúc trước Trác quản gia sẵn lòng buông tha chức tông chủ để quay về đây, nơi này thật sự đáng giá lưu luyến không muốn rời bỏ.
Trong chốc lát, đám người Bạch cung phụng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, có một nơi thuộc về đáng giá như vậy, cho dù bọn họ đã ở Ma Sách Tông một thời gian dài cũng không có cảm giác này!
Dù sao thì Ma Sách Tông chỉ là nơi kết nối lợi ích của tất cả mọi người, còn Lạc gia lại kết nối được lòng người!
Mọi người chợt hiểu rõ trong nháy mắt, tại sao lúc trước Trác Uyên nóng lòng muốn về nhà rồi...
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên từng tiếng nổ tung truyền vào tai mọi người, bầu trời đang chấn động không ngừng, sảnh lớn nơi này rung lên, giống như sắp sụp đổ đến nơi.
Mọi người hoảng sợ, không rõ ràng, Lạc Minh Viễn nhíu mày, quay đầu nhìn Lãnh Vô Thường ở bên cạnh, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
Lãnh Vô Thường bất giác cười khẽ, không sao cả xua tay: “Ha ha ha... Các vị đừng gấp, đây là trận pháp phòng ngự truy binh của chúng ta, không có gì đáng ngại!”
“Truy binh? Là một trăm cao thủ Hóa Hư Cảnh kia?” Thích cung phụng sợ hãi kêu lên: “Vậy không ổn, trận pháp bình thường hoàn toàn vô dụng với cao thủ Hóa Hư Cảnh!”
Lão ta vừa dứt lời, những người còn lại nghe xong thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, bày ra dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lãnh Vô Thường và Lạc Minh Viễn liếc nhìn nhau, bất giác cười lớn, nhìn mọi người bằng ánh mắt trấn an, giải thích: “Yên tâm, lão phu đã tính toán các vị sẽ có ý định mượn đường Thiên Vũ, chạy khỏi Tây Châu từ lâu rồi. Vì vậy ba tháng trước, lão phu đã sai người bày trận pháp công thủ ở đây, mười tám nơi đều là trận pháp cấp bảy trở lên, hơn nữa tất cả đều sắp xếp bằng quặng mỏ Thánh Linh. Ngoài ra, đám Lệ lão cũng ở trong trận phòng ngự, bọn chúng có hơn một trăm tên lâu la đến cũng không có tác dụng!”
Một trăm... lâu la?
Mọi người không khỏi sững sờ, nhìn chằm chằm lão đầu này, trong lòng thầm tặc lưỡi. Lão gia hỏa này là ai thế, vậy mà một trăm cường giả Hóa Hư Cảnh trong mắt lão ta chỉ là một trăm tên lâu la, đúng là giọng điệu ngạo mạn! Nhìn tu vi của lão ta, chỉ là Thần Chiếu Cảnh, cũng không có gì đặc biệt, chẳng lẽ lão ta cũng giống Đại cung phụng, giả heo ăn thịt hổ, thật ra chính là một cao thủ tuyệt thế?
Sau đó mọi người lại nhìn về phía sau, quả nhiên không thấy Lệ Kinh Thiên, chắc đã đi phòng ngự rồi!
“Ừm... Xin hỏi tiên sinh là...” Thân thể Bạch cung phụng hơi cúi xuống, khom người thỉnh giáo.
Lãnh Vô Thường cười khẽ, cũng ôm quyền hành lễ: “Tại hạ là Lãnh Vô Thường Thiên Vũ!”
“Cái gì, ngươi chính là một trong ba đại Trí Tinh Thần Toán Tử của Thiên Vũ, Lãnh Vô Thường?” Đám người Bạch cung phụng không khỏi kinh ngạc, vô cùng rung động, vội vàng ôm quyền: “Đại danh của tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Lãnh Vô Thường bình tĩnh mỉm cười, chậm rãi phất tay áo, khiêm tốn nói: “Các vị khách khí, chỉ là một tu giả mà thôi, đoán chừng tại hạ trong mắt các vị chẳng phải là cái gì. Chẳng qua lấy tư cách là người khống chế, chỉ cần quân cờ trong tay đủ nhiều, lão phu sẽ mạnh hơn bất cứ người nào ở đây!”
“Dạ dạ dạ, chúng ta đã nghe thấy tài năng của tiên sinh từ lâu, không ngờ lại ở Lạc gia, quả thật đã khiến chúng ta rung động!” Đám người Bạch cung phụng liên tục dạ vâng, gật đầu không ngừng.
Trong lòng bọn họ hiểu rõ, có lẽ Lãnh Vô Thường này chỉ có mưu trí hơn người, thực lực chưa đủ, ở thế giới của tu giả rất khó phát huy nhưng làm người đứng đầu gia tộc, bên dưới có vô số cường giả để lão ta điều khiển, năng lực của lão ta sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa ở thế giới tu giả, đặc biệt là Tây Châu rất ít khi xảy ra tranh đấu quy mô lớn, lão ta cũng hiếm khi dùng binh. Nhưng bây giờ đã khác, hôm nay bọn họ đang bị Tam Tông đuổi giết, rất cần một trí giả như Lãnh Vô Thường chỉ bảo sai sót cho bọn họ, vì vậy mọi người rất cung kính với lão ta!
Lãnh Vô Thường hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhẹ nhàng mỉm cười, không để ý, chỉ bình tĩnh nói: “U Minh mới vừa gửi đánh giá tình hình chiến đấu về, những người này vừa bị đánh đã tản ra, không ai có thể ngưng tụ thành sức chiến đấu mạnh mẽ. Điều này nói rõ bọn họ đều là loại người tầm thường, không có bản lĩnh. Nhìn có vẻ đều là cao thủ Hóa Hư Cảnh nhưng thật ra chia năm xẻ bảy, không khác đám vừa rồi!”
“Người như vậy dễ đối phó như vậy, một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng suy sụp, ba tiếng đã đầu hàng. Sau ba tiếng, chắc chắn bọn họ sẽ rút lui, mọi người cứ yên tâm, bọn họ sẽ nhanh chóng ngoan ngoãn về nhà thôi!”
“Ăc, Lãnh tiên sinh, U Minh ngươi nói là Thất Khiếu Quỷ Linh Lung, đệ tử của U Quỷ Thất?” Bạch cung phụng nhướng mày, lên tiếng hỏi thăm.
Lãnh Vô Thường gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, ngươi từng nghe qua danh hào của hắn ta à?”
“Đúng vậy, lúc trước U Quỷ Thất từng muốn gia nhập Ma Sách Tông để tìm kiếm chỗ dựa cho U Minh Cốc. Chẳng qua mặc dù lão ta thông minh nhưng tư chất khá thấp, không được tông môn vừa ý. Có điều sau này lão ta được mọi người tôn xưng là một trong ba đại Trí Tinh của Thiên Vũ, ngược lại danh xứng với thực đấy. Bàn về âm mưu tính toán, đúng là rất khó có người làm được. Thật không ngờ đệ tử lão ta lại ở Lạc gia, đây chẳng phải Lạc gia đã tập hợp đủ hai vị phụ tá trong ba đại Trí Tinh rồi ư? Chẳng trách lại phát triển nhanh chóng như vậy!”
Bạch cung phụng cảm thán một trận, những người còn lại cũng gật đầu liên tục, rất ngạc nhiên với việc Lạc gia mời chào trí tướng.
Lạc Minh Viễn và Lãnh Vô Thường liếc nhìn nhau, cùng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến!
Khoảng một khắc sau, rốt cuộc tiếng nổ vang bên ngoài cũng dừng lại, U Minh dẫn theo Lệ Kinh Thiên và các chiến tướng khoan thai đi tới sảnh lớn.
Thấy vậy, Lãnh Vô Thường không khỏi sửng sốt: “Đánh xong rồi? Không phải kêu ngươi thừa thắng xông lên, đánh tiếp à?”
“Không cần!” U Minh không sao cả nhún vai, cười giễu: “Lão đầu ngươi muốn đánh bọn họ mệt mỏi quay về tìm viện binh, dùng chiêu tranh thủ thời gian của Gia Cát lão đầu, có điều ta đã khuyên bọn họ trở về, trong thời gian ngắn sẽ không đến truy kích, rất hiệu quả!”
Lãnh Vô Thường trố mắt, cười nói: “Khuyên trở về?”
“Đúng vậy, trong đám truy binh lần này, Thiên Hành Tông có sáu mươi lăm người, Ma Sách Tông hai mươi sáu người, Huyền Thiên Tông hai mươi mốt người. Chúng ta chiếm ưu thế trong trận chiến, muốn tiêu diệt hết tất cả bọn họ cũng không thành vấn đề, chẳng qua không phải như vậy sẽ phá hư kế lớn của lão đầu à? Ha ha ha...”
U Minh không khỏi cười khẽ, ngồi thẳng dậy, yếu ớt nói: “Vì thế ta tự chủ trương, giết hai mươi sáu người Ma Sách Tông, đánh trọng thương hai mươi mốt người Huyền Thiên Tông, về phần Thiên Hành Tông... Ta nói với bọn họ đã nhận được tin, chúng ta giảng hòa với Thiên Hành Tông, kêu bọn họ trở về hỏi tông chủ đi, sau đó bọn họ ngoan ngoãn trở về!”
Lãnh Vô Thường nheo mắt, bất giác cười nói: “Tin gì, sao ta không nhận được?”
“Sớm muộn gì cũng nhận được rồi, nếu không trong lúc giao chiến, ta cũng không cố gắng tránh cho Thiên Hành Tông bị thương vong rồi!”
“Ngươi tin tưởng lão gia hỏa kia sẽ làm được à?”
“Đường đường là thừa tướng đế quốc, ngoại giao là thế mạnh của lão ta!” Khóe miệng U Minh xẹt qua độ cong quỷ quái, không thèm nhìn bất cứ người nào ở đây, giống như chẳng để ai vào mặt, bắt chéo hai chân, lạnh lùng thưởng thức trà thơm.
Lãnh Vô Thường cười lớn, bình tĩnh gật đầu: “Đúng thế, quả thật lão gia hỏa kia có bản lĩnh này!”
“A, Lãnh tiên sinh, các ngươi đang nói gì thế?” Lạc Minh Viễn không khỏi sững sờ, không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi.