Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Gia gia!”  

             Trong rừng rậm đen kịt, hai người Dương Sát và  m Sát đang nâng đỡ lão tướng tàn phế Bạch cung phụng hồng hộc chạy trốn dưới ánh trăng mờ tối.  

             Đột nhiên một giọng nói đẹp đẽ của nữ nhân vang lên, bốn người bất giác giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết lúc nào, Bạch Luyện dẫn mọi người vọt ra từ một nơi u ám.  

             Bạch cung phụng vừa thấy là tôn nữ của mình thì mừng rỡ khôn xiết, sợ hãi kêu lên: “Luyện Nhi, ngươi cũng trốn ra được ư, tốt quá!”  

             “Bạch lão đầu, chúng ta vừa mới chạm mặt đám tiểu gia hỏa này, sao các ngươi lại ở cùng một chỗ?” Lúc này, đột nhiên Thích cung phụng nhảy ra, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn ba người Dương Sát, hỏi Bạch cung phụng.  

             Trong lòng Bạch cung phụng hiểu rõ sự nghi ngờ của mọi người nên kể lại mọi chuyện một lần, mọi người giật mình, hóa ra ba người Dương Sát đã cắt bào đoạn nghĩa với Tà Vô Nguyệt, ngay sau đó bọn họ bớt đề phòng, đã trở thành tri kỷ chung nghịch cảnh rồi.  

             Sau đó từng người kể lại cảnh ngộ của bản thân, kết hợp cả đám lại với nhau mới biết được đầu đuôi mọi chuyện, bất giác than thở không ngừng.  

             “Ài, thật không ngờ Thạch cung phụng lại mưu tính sâu xa, vạch kế hoạch nhắm vào Trác quản gia như thế, chúng ta sơ suất quá. Cho rằng nội môn yên tĩnh rồi là vì bọn họ đã sợ hãi, không muốn tranh giành với chúng ta, không nghĩ đến lại dùng thủ đoạn như vậy với chúng ta!” Thích cung phụng căm hận vỗ đùi, tức giận tới mức giơ chân.  

             Bạch cung phụng khẽ vuốt chòm râu, nhíu chặt lông mày: “Đoán chừng hôm nay Đại cung phụng và Trác tông chủ đều bị giết hại rồi. Đám tàn binh bại tướng chúng ta trốn ra không tới năm người, còn phải đối phó với sự đuổi giết liên tục của Tà Vô Nguyệt, không biết nên đi nơi nào đây!”  

             “Tóm lại, Tây Châu đã bị Cửu tông chia cắt sạch sẽ, mặc kệ ở đâu, chúng ta không phải bị đuổi giết thì sẽ bị xua đuổi, khó thể đặt chân. Xem ra chỉ có thể rời khỏi Tây Châu, tìm đường ra khác rồi!” Mí mắt  m Sát hơi run lên, vẻ mặt buồn rầu nói.  

             Đại trưởng lão chậm rãi lắc đầu, hờ hững lên tiếng: “Muốn rời khỏi Tây Châu dễ dàng như vậy à? Mấy ngàn vạn dặm thế giới này đều là địa bàn của Tam Tông hộ quốc. Cách duy nhất tìm ra con đường gần nhất là thông qua Thiên Vũ, đi tới Khuyển Nhung, nơi đó là địa bàn của Ngự Thú Tông. Thế nhưng phải biết rằng, thế lực của Tam Tông hộ quốc ở Thiên Vũ...”  

             “Thiên Vũ?”  

             Đột nhiên hai mắt Nguyệt Nhi tỏa sáng, không khỏi mừng rỡ kêu lên: “Không phải gia tộc của sư phụ là thế gia đệ nhất của Thiên Vũ ư? Lần trước đánh Huyền Thiên Tông còn kề vai chiến đấu với chúng ta đó, lần này chúng ta gặp tai họa, tại sao không đi cầu cứu bọn họ?”  

             Cái này...  

             Đại trưởng lão dừng lại, nhíu mày thật chặt, vẻ mặt lo lắng không yên lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, tính tình của người đời đều bạc bẽo, Trác tông chủ ở đây, có lẽ bọn họ còn có thể cho ít thể diện. Bây giờ Trác tông chủ đã chết, sao bọn họ lại tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay chúng ta được? Nói không chừng lúc chúng ta liên hệ với bọn họ, bọn họ đã bán đứng chúng ta từ lâu, bày sẵn mai phụ ở đó, chờ bán chúng ta cho Tà Vô Nguyệt đấy!”  

             “Sẽ không đâu, ta đã gặp gia chủ của bọn họ, là một người ngay thẳng thật thà, rất nghĩa khí!”  

             “Ha ha ha... Tiểu oa nhi, kiến thức kém, thế đạo ngày nay lấy đâu ra nhiều người có tình nghĩa như thế, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Huống chi Trác tông chủ xuất thân từ Ma Đạo, với tính cách khôn ngoan sắc sảo của hắn, đoán chừng gia tộc hắn ra đời cũng không phải là nhân vật đơn giản, sao có thể vì đám tàn binh bại tướng chúng ta mà đắc tội Tam Tông hộ quốc, ra quyết định liều lĩnh như thế được!”  

             Đại trưởng lão bất giác mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Ta thấy... Chúng ta vẫn không nên gửi gắm chuyện sống chết của mình lên trên người khác thì hơn!”  

             Những người còn lại nghe xong đều gật đầu liên tục, cảm thấy rất đúng. Chỉ có Nguyệt Nhi bĩu môi, khinh thường hừ một tiếng, trong lòng buồn rầu. Dù sao cũng từng sống chết cùng nhau, dưới cái nhìn của nàng ta, Lạc Minh Viễn rất đáng tin cậy!  

             Bạch cung phụng suy nghĩ một lúc, trong mắt chợt lóe lên tia sáng nói: “Có lẽ... Chúng ta nên đi Thiên Vũ thử xem!”  

             A?  

             Tất cả mọi người nhíu mày, nhìn lão ta bằng vẻ mặt kỳ lạ, Thích cung phụng cau mày nói: “Thiên Vũ là địa bàn của Tam Tông, rất nhiều tai mắt, vô cùng nguy hiểm đấy.”  

             “Cũng bởi vì nguy hiểm nên mới an toàn!”  

             Khóe miệng Bạch cung phụng xẹt qua độ cong quỷ quái, bình tĩnh nói: “Các ngươi suy nghĩ một chút, đám Tà Vô Nguyệt có thể nghĩ tới chúng ta mượn đường từ Thiên Vũ ngay dưới mí mắt bọn họ không? Lão ta phái truy binh cũng sẽ không đuổi theo hướng kia. Cho nên chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, nhanh chóng thông qua chỗ đó, chờ bọn họ phát hiện, chúng ta đã chuồn mất từ lâu rồi, không phải à?”  

             Mọi người không khỏi sững sờ, liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhau dựng thẳng ngón tay cái: “Tốt!”  

             Kết quả mọi người quyết định ám độ trần thương, lợi dụng Thiên Vũ rộng lớn rời khỏi phạm vi Tây Châu, mưu đồ đường ra...  

             Ba tháng sau, trong một mảnh rừng rậm xanh um tùm, chỉ nghe thấy tiếng vù vù không ngừng vang lên, hơn mười bóng người bất ngờ xuất hiện ở nơi này, đúng là đám người Bạch cung phụng.  

             Trong ba tháng này, bọn họ chia ra mấy đường, giả vờ phá vòng vây theo những hướng khác nhau, vừa dẫn dắt truy binh rời đi vừa lén lút vòng lại trở về Thiên Vũ, tụ tập lại ở chỗ này, chuẩn bị phá vòng vây.  

             “Tất cả đến đông đủ chưa?” Bạch cung phụng nhìn mọi người, quát lớn.  

             Mọi người bình tĩnh gật đầu, cùng hét lên: “Báo Bạch cung phụng, đã đủ!”  

             “Tốt, chúng ta lập tức xuyên qua biên cương Thiên Vũ, nhanh chóng tiến về Khuyển Nhung!” Bạch cung phụng bình tĩnh gật đầu, lập tức xung trận ngựa xông về phía trước. Những người còn lại cùng nhau đuổi theo!  

             Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp chạy xa, đột nhiên một tiếng cười lớn ngang ngược vang lên từ trong rừng: “Khặc khặc khặc... Một đám lão bất tử, ầm ĩ một hồi ở Huyền Thiên Tông bọn ta còn muốn sống sót rời khỏi đây, đúng là mơ mộng viển vông!”  

             Vèo vèo vèo!  

             Từng bóng đen hiện lên, chỉ trong nháy mắt đã bao vây xung quanh đám người Bạch cung phụng, xuất hiện hơn một trăm cao thủ khắp người toát ra khí thế hùng mạnh, đúng là cường giả Hóa Hư Cảnh.  

             Trong đám người, bọn họ ăn mặc không thống nhất, Bạch cung phụng giương mắt nhìn, hiểu rõ, nơi này phần lớn là người Thiên Hành Tông, một ít cao thủ Huyền Thiên Tông và Ma Sách Tông.  

             Đáng chết, hơn một trăm cường giả vây quanh, nếu chỉ có binh lực Huyền Thiên Tông và Ma Sách Tông thôi thì không thể đạt tới, chỉ Thiên Hành Tông mới phái ra nhiều cao thủ như vậy.  

             Bởi thế, mấy chục người bọn họ giống như sủi cảo bị bọc lại, rất khó phá vòng vây thoát ra ngoài!  

             Đám người Bạch cung phụng nhíu chặt lông mày, sắc mặt nặng nề, nghiến răng nghiến lợi!  

             “Ha ha ha... Bạch cung phụng, ngươi ở Ma Sách Tông không phải một ngày hai ngày, chắc chắn hiểu rõ Thạch cung phụng mưu tính sâu xa. Ngươi có thể nghĩ tới, sao lão đầu kia lại không thể nghĩ ra? Nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất, ha ha ha... Những ngày này dẫn bọn ta chạy quanh, cực khổ các ngươi, có điều thật đáng tiếc, bọn ta không bị mắc lừa!”  

             Đúng lúc này, một trưởng lão áo đen bước ra từ trong đám người, không ngừng cười giễu.  

             Thấy vậy, Bạch cung phụng biết rõ lão ta là người nội môn, không khỏi oán hận đến nghiến răng, vô cùng hối hận. Không ngờ bọn họ tốn công nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn đi vào trong bẫy của đối phương, bị người ta đùa giỡn ba tháng, đúng là nghẹn khuất!  

             Bạch cung phụng hung ác cắn môi, tròng mắt hơi híp lại, trong lòng đầy không cam lòng, Thích cung phụng thấy thế thì nhướng mày, bình tĩnh nói: “Bạch lão đầu, chúng ta xông lên. liều mạng với bọn họ!”  

             “Xông lên? Sợ rằng các ngươi không có tư cách rồi, chỉ bằng mấy người ít ỏi các ngươi?” Trưởng lão áo đen kia nhếch môi, khinh thường cười khẩy: “Từ khi các ngươi quyết định đến Thiên Vũ kia đã làm ra một quyết định sai lầm nhất, chắc chắn bị diệt toàn quân!”  

             Con ngươi Bạch cung phụng không nhịn được run rẩy dữ dội, cảm thấy giận dữ vô cùng nhưng lại không thể làm gì.  

             Dù sao đối phương nói cũng đúng, hóa ra vì quyết định này mới khiến bọn họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.  

             Thế nhưng lão già kia vừa dứt lời, giữa rừng núi lại vang lên một giọng nói trêu chọc đầy khinh thường: “Sai? Ha ha ha... Người sai phải là các ngươi mới đúng. Bọn họ tới Thiên Vũ mới đúng rồi!”  

             Cái gì?  

             Con ngươi trưởng lão áo đen không nhịn được run lên, thân thể đám người kia không khỏi thân thể chấn động, không thể tượng tưởng nổi nhìn xung quanh: “Ai đó?”  

             “Đến cứu người!”  

             Kèm theo một tiếng cười khẽ, vút vút vút... Hơn mười bóng đen chợt hiện lên, đều là cao thủ Hóa Hư Cảnh, trong đó còn có mấy cao thủ tuyệt thế Hóa Hư Cảnh tầng năm trở lên, Nguyệt Nhi giương mắt nhìn sang, bất giác vui vẻ, sợ hãi kêu lên: “Lệ lão, là các ngươi?”  

             Khóe miệng Lệ Kinh Thiên xẹt qua nụ cười quỷ quái, không khỏi cười lớn: “Chúng ta tới tiếp việc các ngươi, cùng nhau giết ra ngoài!”  

             “Được!”  

             Đám người Bạch cung phụng thấy thế thì vô cùng phấn khởi, bọn họ không ngờ trong tình trạng nguy cấp này, Lạc gia từng là đồng minh lại bất ngờ ra tay tương trợ. Đây giống như từ trên trời xuống, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!  

             Kết quả, đám người Bạch cung phụng cũng bùng phát khí thế, phá vòng vây từ bên trong, mấy người Lệ Kinh Thiên thì tấn công vào từ bên ngoài, trong ngoài phối hợp.  

             Chỉ trong nháy mắt đã bao vây đám truy binh này lại, trong chốc lát đã rối loạn thành một bầy, thất kinh hồn vía.  

             Tên trưởng lão áo đen kia không nhịn được sợ hãi kêu lên: “Rốt cuộc các ngươi là người của phe thế lực nào, dám cản trở hành động của Tam Tông hộ quốc chúng ta?”  

             “Ha ha ha... Lão phu không biết Tam Tông cái gì, chỉ biết các ngươi ngăn cản khách của chúng ta ngoài cửa thôi!” Lệ lão không khỏi cười lớn, đánh một chưởng về phía đối phương.  

             Tên trưởng lão kia hoảng sợ, đánh trả một chưởng!  

             Ầm!  

             Thực lực của Lệ Kinh Thiên phi thường, dũng mãnh vô song, sao một tên trưởng lão bình thường của Ma Sách Tông là đối thủ của lão ta được? Chỉ dưới một chiêu, người nọ đã phun máu tươi, hơi thở lập tức uể oải, bất đắc dĩ lùi lại.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!