Tà Vô Nguyệt lạnh lùng nhìn gương mặt tức giận đang nhìn chằm chằm mình của Bạch cung phụng, Tà Vô Nguyệt không khỏi nhếch môi nở một nụ cười quỷ quái, cười mỉa: “Bạch lão đầu, ngươi rất biết đánh nhau đấy, lại thật sự bị ngươi dẫn tới nơi này. Người tới, làm thịt lão ta!”
“Vâng!” Đám người phía sau nghe vậy thì khom người ôm quyền, muốn tiến lên.
Tế nhưng ba người Dương Sát hoàn toàn sửng sốt, vội vàng xua tay nói: “Đợi đã, cái này... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế? Vô Nguyệt, tại sao ngươi lại muốn giết Bạch cung phụng? Hiện tại tông môn đang bị tập kích, có chuyện gì thì đợi sau khi đối phó kẻ thù bên ngoài xong rồi thương lượng sau không được à?”
“Hừ, chống lại kẻ thù bên ngoài?”
Bạch cung phụng khinh thường bĩu môi, nhìn Dương Sát bằng vẻ mặt khinh thường, cười khẩy: “Dương mập, vốn dĩ lão phu cho rằng ngươi cùng phe với lão ta, xuất hiện ở đây để chặn đường lui của lão phu nên mới ra tay tiêu diệt ngươi. Không nghĩ tới, ngươi thật ngu ngốc! Ha ha ha... Kẻ thù bên ngoài cái gì chứ? Không có nội gián thì đâu ra kẻ thù bên ngoài?”
Thân thể Dương Sát không nhịn được chấn động, nhìn lão ta bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói cái gì, nội gián?”
Bạch cung phụng nhếch miệng cười, từ chối cho ý kiến, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Tà Vô Nguyệt tràn đầy xem thường.
Ánh mắt Tà Vô Nguyệt chợt lạnh xuống, chậm rãi sờ mũi, trong mắt thoáng qua tia sát ý: “Bạch lão đầu, bản tông chủ chính là tông chủ chân chính của Ma Sách Tông, các ngươi muốn đoạt vị trí của chúng ta mới thật sự là nội gián!”
“Hừ, đồ vô sỉ, dẫn người bên ngoài vào tông môn, đồ sát đồng môn, không chừa lại một ai, còn phái người đuổi giết đệ tử chạy trốn tán loạn, diệt cỏ tận gốc. Người như ngươi cũng xứng làm tông chủ hả?”
“Bản tông chủ chỉ mời Tuyên tông chủ và Nhậm tông chủ xuất binh cùng nhau dẹp loạn mà thôi, đây đều là bị đám người kiêu căng ngạo mạn các ngươi ép buộc.” Tà Vô Nguyệt khẽ híp mắt, nghiến răng nói: “Rốt cuộc bản tông chủ có chỗ nào không được, các ngươi bằng lòng đẩy một tiểu tử mới nhập tông chỉ năm sáu năm thượng vị, thậm chí thà sửa lại điều lệnh tông môn cũng phải lôi bản tông chủ xuống đài hả?”
“Hừ, ngươi tàn bạo bất nghĩa, chỉ hiểu đạo lý đe dọa người khác, không có lòng khoan dung, khiến lòng người tan rã từ lâu, không xứng leo lên địa vị cao!”
“Một đám lão ma đầu các ngươi cũng xứng nói nhân nghĩa với bản tọa? Chúng ta là Ma Tông, không dùng thủ đoạn tàn nhẫn với đám lão ma đầu các ngươi thì sao có thể chấn chỉnh các ngươi? Còn muốn giữ quy củ tông môn hay không?”
“Khặc khặc khặc... Tà Vô Nguyệt, đây là chỗ thiếu sót của ngươi. Cùng là thủ đoạn cứng rắn, Trác Uyên có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, ngươi lại chỉ có trò hề dọa nạt mà thôi. Hữu ma vô đạo, không thể làm nên chuyện lớn...”
Da mặt Tà Vô Nguyệt không nhịn được co giật, mạnh mẽ siết chặt nắm đấm, hai con ngươi đỏ cạch như máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là đạo lý này, đám lão quỷ các ngươi giống y như đúc lão gia hỏa kia... Ha ha ha, nói cho cùng chỉ là đổi một cách khác kéo ta xuống đài, đẩy Trác Uyên thượng vị mà thôi. Hừ, đáng tiếc, các ngươi không có cơ hội đó rồi, người thắng lợi cuối cùng chính là bản tông chủ, đi chết đi!”
Vừa dứt lời, Tà Vô Nguyệt lập tức đạp mạnh chân, phóng về phía Bạch cung phụng đã vô cùng suy yếu, một trảo hung ác nắm lấy trái tim của Bạch cung phụng.
Sát khí ngút trời cộng với uy áp mãnh liệt khiến râu tóc Bạch cung phung run rẩy, bay múa trong gió. Thế nhưng Bạch cung phụng vẫn hung dữ nhìn chằm chằm Tà Vô Nguyệt như cũ, khóe miệng nhếch lên thành độ cong chế giễu.
Dường như đang nói ngươi vĩnh viễn không xứng đáng làm tông chủ!
Điều này càng khiến Tà Vô Nguyệt tức giận hơn, sát khí trong tay càng ngày càng ác liệt, giống như một trảo này chộp xuống sẽ móc trái tim đối phương ra.
“Đợi đã!”
Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, thân thể khôi ngô của Dương Sát chắn giữa hai người!
Két!
Thân thể Tà Vô Nguyệt không khỏi chậm lại, bóng dáng lao về phía trước dừng lại, hai trong mắt lạnh như băng hung ác nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc kia, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Vô Nguyệt, đây là sự thật ư?”
Không nghe thấy câu trả lời, Dương Sát cúi đầu, cắn răng nói: “Là ngươi dẫn người bên ngoài vào trong tông môn, tàn sát đồng môn chỉ vì đoạt địa vị?”
“Không phải đoạt địa vị, là lấy lại thứ ta vốn có...”
Ầm!
Tà Vô Nguyệt còn chưa dứt lời, trên khuôn mặt đã trúng một quyền nặng nề, thân thể không kiềm được bay về phía sau mười mét mới khó khăn dừng lại, khóe miệng chảy ra một vệt máu đỏ tươi.
Dương Sát duỗi nắm tay to béo, đang run khẽ, nhưng thứ run rẩy dữ dội hơn chính là trái tim biết được sự thật của lão ta.
“Lúc trước ngươi nói sẽ đóng góp hết mình cho tông môn, đưa tông môn lên vị trí cao hơn chính là làm như thế này ư?” Cuống họng Dương Sát hơi co giật, dường như giọng nói cũng hơi run rẩy, không nhịn được gào thét.
Tà Vô Nguyệt nhẹ nhàng lau đi máu tươi nơi khóe miệng, chậm rãi nâng tròng mắt lạnh như băng, thản nhiên nói: “Ta đã bỏ ra nên nhận lại báo đáp tương ứng, không có lý do gì tông môn nhận được vinh hạnh đặc biệt trong Tam Tông dưới sự thống trị của ta, còn ta lại bị tên khốn khiếp vong ân phụ nghĩa kia đá xuống đài!”
“Dương mập, ngươi tránh ra, ta không muốn trừng trị ngươi!”
Bộp bộp bộp!
Tà Vô Nguyệt bức từng bước về phía trước, khí thức lạnh lẽo trên người dần dần tản ra. Sát ý ào ạt không thể ngăn cản bất ngờ đánh về trước: “Dương mập, ngươi phải biết ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Mí mắt Dương Sát không khỏi nhảy lên, hơi rụt chân về phía sau, giống như có chút sợ sệt, cuối cùng lão ta vẫn cắn môi, thét lên: “Hừ, lão tử là cung phụng Ma Sách Tông, không thể nhìn đồng môn bị giết hại ngay trước mặt!”
“Vậy thì tốt, ngươi có thể lùi xuống, đây là mệnh lệnh của tông chủ. Hiện tại bản tông chủ phải xử lý tên phản đồ này!”
“Thối lắm, ngay sau khi ngươi dẫn kẻ thù bên ngoài vào tông, tàn sát đồng môn, ngươi đã không còn là tông chủ rồi!” Dương Sát hét lớn, khí thể cả người bùng nổ.
Thân thể Tà Vô Nguyệt hơi chậm lại, trên mặt đầy tức giận, nghiến răng quát: “Ngay cả ngươi cũng phản bội lão tử!”
Mí mắt Dương Sát run rẩy, muốn lùi lại nhưng vẫn cắn môi, ưỡn ngực, nghênh đón. Lão ta đánh ấn quyết trong tay ra, một quả cầu lửa màu vàng đất ngay lập tức phóng lên trời, nện xuống phía Tà Vô Nguyệt.
“Vẫn Lạc Tinh Thần!”
“Hừ, chỉ là thần hồn nguyên tố thổ mà thôi, thật xứng đáng với tên mập mạp nhà ngươi, chỉ có một thân thịt béo yếu ớt, chẳng có lợi ích gì!” Trong mắt Tà Vô Nguyệt lóe lên tia sáng, khinh thường bĩu môi, cười mỉa mai.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm chợ vang lên, đột nhiên một con Giao Long màu đen thoát ra từ trong thân thể Tà Vô Nguyệt, hất đuôi đánh bay quả cầu lửa kia ra ngoài!
Ầm... Phụt!
Chỉ trong nháy mắt, quả cầu lửa kia đã biến mất, quay trở về bên trong thân thể Dương Sát. Thân thể lão ta run lên, không nhịn được phun ra một ngụm máu đỏ tươi, hơi thở lập tức uể oải, sắc mặt xanh xao.
Chỉ dưới một chiêu, Dương Sát đã bị thương nặng, sự cách biệt về thực lực của hai người giống như trời đất!
“Tên mập đáng chết, nộp mạng đi!”
Tay hóa thành móng vuốt, một trảo của Tà Vô Nguyệt đánh về phía ngực Dương Sát, trong mắt là sát ý nồng đậm: “Giao Long Trảo!”
Không được!
Thấy thế, hai người m Sát hoảng hốt, bọn họ tuyệt đối không ngờ Tà Vô Nguyệt lại độc ác như vậy, ngay cả huynh đệ mấy trăm năm là Dương Sát cũng không buông tha, sau đó cùng nhau tiến lên ngăn cản.
Thế nhưng thực lực của bọn họ còn lâu mới là đối thủ của Tà Vô Nguyệt. Lúc bọn họ thả thần hồn xong lên đã bị Giao Long của lão ta vung đuôi đánh bay ra ngoài, hai người trọng thương phun máu, khó thể chiến đấu tiếp.
Xì xì xì!
Móng vuốt sắc bén hiện lên tia điện màu đen lao tới chỉ trong nháy mắt. Thậm chí Dương Sát còn cảm nhận được cảm giác sắc bén va xẹt qua mặt lão ta, khiến da mặt đau nhức.
Trong mắt Tà Vô Nguyệt hiện lên ý cười lạnh lùng, tàn nhẫn khắc nghiệt.
Nhìn tất cả mọi chuyện, Dương Sát bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, nhắm mắt lại: “Ài, quả nhiên ta vẫn không biết tự lượng sức mình, từ nhỏ đến lớn chưa từng thắng được ngươi, ta cần gì phải thể hiện như thế? Nếu biết trước như vậy, ta đã không phí hết tâm tư cứu mạng ngươi rồi. Vẫn là lão Bạch nói đúng, đoạt quyền bằng bạo lực rất tốt, tông môn đỡ phải chịu tai họa thế này...”
Két!
Đột nhiên một trảo mãnh liệt kia của Tà Vô Nguyệt ngừng lại, dừng ngay tại vị trí lồng ngực của Dương Sát.
Trong mắt lão ta lóe lên tia sáng khó hiểu, cân nhắc một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó, thu lại một trảo kia, xoay người đá bay Dương Sát ra ngoài!
A!
Dương Sát hét thảm, va chạm hơn mười cây đại thụ mới dừng lại, đợi sau khi lão ta đứng dậy, trong miệng ngậm đầy máu, phụt hai tiếng phun ra hai cái răng trắng sáng.
“Răng... Răng của ta!”
Bờ môi Dương Sát không nhịn được run rẩy, che miệng, chịu đựng đau đớn mắng lớn: “Tà Vô Nguyệt đáng chết, ngươi muốn giết thì giết đi, cần gì phải tra tấn lão tử như thế, để lão tử đi thoải mái không được à? Tốt xấu gì trước đây lão tử cũng dốc hết sức lực bảo vệ tính mạng của ngươi mà...”
“Dương mập!”
Thế nhưng lão ta còn chưa mắng xong, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên. Dương Sát không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tà Vô Nguyệt nhìn chằm chằm lão ta đầy u ám.
Sau đó, Tà Vô Nguyệt liếc sang m Sát và Quỷ Sát bên cạnh, thản nhiên nói: “Còn hai người các ngươi nữa... Hôm nay ta tha cho các ngươi một con ngựa, thế nhưng từ nay về sau, chúng ta cắt bào đoạn nghĩa, ai cũng không nợ ai. Đợi đến lần gặp mặt tiếp theo, đối phó lũ phản đồ các ngươi, bản tông chủ tuyệt đối không nương tay!”
Nói xong, Tà Vô Nguyệt hất ống tay áo, phất qua phía dưới, tay áo lập tức bị cắt đứt, soạt một tiếng rơi xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!