Gào!
Một tiếng kêu sắc bén vang lên, chỉ trong nháy mắt Liệp Ưng kia đã đến trước mặt, Lục Hạt thấy vậy thì sợ hãi đến mức hồn phi phách tán. Hắn ta muốn chạy trốn nhưng thân thể bị trọng thương, chắc chắn trốn không thoát, muốn nghênh chiến thì lúc nãy vừa bị đánh lén, nguyên khí đại thương, hoàn toàn không thể ứng chiến.
Kết quả không còn cách nào, Lục Hạt đành vội vàng xin tha: “Đợi đã, Đại trưởng lão, ta biết Quỷ Hổ là đệ tử của ngươi, vốn dĩ không muốn tổn thương hắn ta...”
“Hừ, ngươi xem lão phu là hài tử ba tuổi hả?”
Đại trưởng lão cười khẩy, khinh thường bĩu môi: “Tư chất của Quỷ Hổ không yếu, ngươi muốn làm đệ tử đệ nhất tông môn, sao có thể tùy tiện lưu lại tính mạng của hắn ta chứ? Lão phu rất rõ ràng cách làm của Thạch cung phụng và người nội môn đấy. Hơn nữa, cho dù ngươi nhìn mặt mũi lão phu không dám đả thương Quỷ Hổ, nhưng Tà Vô Nguyệt thì sao? Hừ hừ, với tính nết của lão ta, lão phu biết rõ hơn bất cứ người nào, nhổ cỏ nhổ tận gốc, tuyệt đối không nương tay. Quỷ Hổ có quan hệ với phòng tạp dịch, sao lão ta tùy tiện bỏ qua được? Để bảo đảm an toàn, tốt nhất lão phu nên dẫn hắn ta rời đi!”
Vừa dứt lời, trong mắt Đại trưởng lão lóe lên tia sáng, ấn quyết trên tay khẽ nhúc nhích, tăng thêm ba phần lực lượng, móng vuốt cự ưng càng thêm sắc bén.
Xoẹt một tiếng xuyên qua thân thể Lục Hạt, lúc bay lên trên cao, móng vuốt sắc bén đang nắm một con Tri Chu màu xanh lá, là thần hồn của Lục Hạt.
“Đại trưởng lão... Không được, van cầu ngươi, tha cho ta một mạng...” Nhìn thấy một màn này, Lục Hạt không khỏi hoảng sợ, vội vàng xin tha.
Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không trung, con Tri Chu kia đã bị Cự Ưng hung ác xé thành từng mảnh nhỏ, biến mất không còn bóng dáng.
Con ngươi Lục Hạt trống không, nói không ra lời, bịch một tiếng ngã xuống đất, không còn sinh khí!
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn thi thể dưới đất, cười khẩy: “Không phải lão phu vừa mới nói đó à, đừng có xem lão phu như tiểu hài tử ba tuổi. Lẽ nào lão phu sẽ lưu lại tính mạng của ngươi, sau đó chờ ngươi tới báo thù hả? Hừ hừ hừ...”
Nói xong, Đại trưởng lão vội vàng bước tới trước mặt đám người Quỷ Hổ, trong tay lóe lên tia sáng, xuất hiện một bình sứ nhỏ, đổ ra từ trong mấy viên dược, cho từng người ăn vào!
“Đây là thuốc giải, ăn xong rồi điều tức một khắc sẽ tốt lên!” Đại trưởng lão hờ hững nói, trong mắt vô cùng bình tĩnh. Mọi người thấy lão ta vừa ra tay cứu giúp, không nghi ngờ, lập tức nuốt xuống đan dược, bắt đầu vận công.
Sau một khắc, thân thể tất cả mọi người có thể nhúc nhích, hoạt động tự nhiên!
Thích Trường Long nhìn về phía Đại trưởng lão, khó hiểu hỏi: “Đại trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước Lụa Hạt nói Đại cung phụng tìm chúng ta tới đây để đặc huấn, sau đó đột nhiên đánh lén bằng khói độc, rồi chúng ta nghe thấy tiếng hét hò truyền đến từ phía xa. Lẽ nào đúng như hắn ta nói, bọn họ nội ứng ngoại hợp, dẫn kẻ thù bên ngoài xâm chiếm tông môn? Đại cung phụng thì sao?”
“Ài, không sai, những lời hắn ta nói đều là sự thật!”
Đại trưởng lão thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thạch cung phụng mưu tính sâu xa, lần này cấu kết với cao thủ Thiên Hành Tông, sợ rằng Đại cung phụng dữ nhiều lành ít!”
Thích Trường Long hung ác cắn răng, nhíu mày, siết chặt hai nắm đấm, oán hận nói: “Thật không ngờ Thạch cung phụng lại vì quyền thế mà làm chuyện bán đứng tông môn. Còn Tà Vô Nguyệt nữa, lão ta vốn là tông chủ đời trước, thế mà cũng lẫn lộn vào trong đó, đúng là vô sỉ đến cực điểm!”
“Đúng vậy, đều do danh lợi dụ dỗ. Nếu như Tà Vô Nguyệt không ra mặt, đoán chừng Thạch cung phụng vẫn dám làm như thế...” Đại trưởng lão khe vuốt râu, thở dài.
Bạch Luyện ở bên cạnh nhìn chằm chằm lão ta, im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Đại trưởng lão, đúng ra ngươi nên theo phe bọn họ, vì sao... Cho dù vừa nãy ngươi có nói vì Quỷ Hổ, nhưng tại sao ngươi không truyền tin cho mấy người Đại cung phụng sớm?”
“Bạch Luyện, ngươi đang nghi ngờ sư phụ ta cũng bán đứng tông môn đúng không?” Quỷ Hổ trợn mắt, trừng nàng ta: “Ngươi đừng quên, sư phụ ta vừa mới cứu tính mạng chúng ta đấy!”
Bạch Luyện không nói gì, không nhìn Quỷ Hổ chỉ nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, chờ lời giải thích của lão ta.
Đại trưởng lão suy nghĩ một lúc, trên mặt hiện lên tia đau thương, gật đầu: “Đúng vậy, quả thực lão phu là người nội môn, cùng một phe với đám Thạch cung phụng. Chẳng qua mục đích của chúng ta khác nhau, Thạch cung phụng muốn nắm giữ quyền hành tông môn, lão phu chỉ muốn có càng nhiều tài nguyên để bồi dưỡng đệ tử. Nếu như chỉ là tranh đấu bình thường trong tông môn, lão phu là bằng hữu của lão ta, tất nhiên sẽ đứng cùng một chỗ với lão ta. Đáng tiếc lần này lão ta lại bán đứng tông môn, lão phu tuyệt đối sẽ không gia nhập phe cánh của bọn họ.”
“Chẳng qua cái tên Thạch cung phụng này làm việc khá cẩn thận. Chuyện lão ta cấu kết với hai tông môn Thiên Hành Tông đến cuối cùng mới bùng nổ, tất cả trưởng lão cung phụng nội môn đều không biết, toàn bộ hành trình đều do một tay hai sư đồ Thạch cung phụng và Lục Hạt xử lý. Đợi đến khi bọn ta biết được thì đã chậm rồi. Tông môn đã rơi vào tay giặc, rất nhiều người bất đắc dĩ phải đứng về phe lão ta. Lão phu đoán Tà Vô Nguyệt thượng vị một lần nữa, chắc chắn sẽ diệt trừ hoàn toàn thế lực của Trác Uyên, Quỷ Hổ cũng khó chạy trốn vận hạn cho nên mới lâm thời phản bội. Mặc kệ các ngươi có tin hay không, lão phu làm tất cả những chuyện đó chỉ vì người đệ tử này thôi!”
“Sư phụ!” Nghe xong, Quỷ Hổ cảm động rơi nước mắt.
Đám người Bách Luyện nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu, coi như tin tưởng lời của lão ta. Bởi vì mọi người thật sự không tìm ra lý do vì sao lão ta phải cứu bọn họ.
Nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là lão ta phải cứu Quỷ Hổ, nhất định phải cố gắng cứu đồng bạn của Quỷ Hổ, càng nhiều người càng có thể chăm sóc lẫn nhau, tỷ lệ sống sót của Quỷ Hổ cũng càng lớn.
Đây vừa là cứu người vừa là cứu mình!
“Được rồi, các ngươi đến đây với lão phu, lão phu dẫn các ngươi lén lút rời khỏi tông môn. Từ nay về sau, chúng ta cùng một đường, vì sống sót, đối phó với sự đuổi giết của Tà Vô Nguyệt, chúng ta phải hợp tác thật lòng!”
Sau khi giải thích rõ mọi chuyện, Đại trưởng lão ho khẽ một tiếng, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc, bình tĩnh lên tiếng.
Thế nhưng lão ta vừa dứt lời, Thích Trường Long phất tay áo, hai mắt nhìn chằm chằm ánh lửa ngút trời phía xa xa, cắn răng nói: “Không được, gia gia ta, bọn họ còn...”
“Hiện tại tính mạng của mình còn giữ không nổi, còn quản được nhiều như vậy hả?”
Hắn ta còn chưa nói xong, Đại trưởng lão đã nặng nề quát: “Hiện tại chỗ đó đang bị cao thủ Thiên Hành Tông và Huyền Thiên Tông bao vây trùng trùng điệp điệp, muốn xông ra ngoài khó khăn vạn lần. Gia gia các ngươi là cao thủ hiếm thấy trong tông môn, có lẽ còn có cơ hội này. Nhưng nếu các ngươi trở về, bọn họ phải chăm sóc các ngươi, há chẳng phải liên lụy tới bọn họ à? Lão phu thấy các ngươi tự bảo vệ tính mạng của mình đã là cứu gia gia các ngươi rồi!”
Bờ môi Thích Trường Long không nhịn được run rẩy, mạnh mẽ siết chặt nắm đấm, cuối cùng mệt mỏi thả ra. Bạch Luyện đứng bên cạnh nhìn thấy, hiểu rõ cảm nhận của hắn ta, cũng đau thương cúi đầu xuống.
Những người còn lại thấy thế đều không cam lòng cắn môi, trong lòng dâng lên hận thù vô tận nhưng lại bất lực!
Đại trưởng lão lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sắc mặt không có biểu cảm, thản nhiên nói: “Nghĩ thông suốt rồi thì đi nhanh thôi, không nghĩ ra cũng đi cho ta, các ngươi ở lại chẳng có bất cứ tác dụng gì đâu!”
Dứt lời, Đại trưởng lão quay người đầu tiên, đưa lưng về phía địa phương bốc lên ánh lửa ngút trời bình tình bước đi. Mọi người do dự một lúc, cuối cùng cắn răng, bám theo!
Đại trưởng lão nói đúng, hiện tại bọn họ bất lực, việc duy nhất có thể làm là chôn sâu nỗi căm hận này xuống đáy lòng, đợi sau này phải khiến lũ phản đồ tông môn này nợ máu trả bằng máu!
Mặt khác, mười dặm bên ngoài Ma Sách Tông, trong rừng rậm đen kịt, ba người Dương Sát, m Sát và Quỷ Sát chạy trốn không kịp thở, đến khi nhìn thấy phía sau không còn binh lính đuổi theo mới dừng lại, thở hổn hển từng ngụm.
“Mụ nội nó chứ, chuyện gì xảy ra thế, tông môn bị đánh chiếm rồi hả?” Vẻ mặt Dương Sát đầy khó hiểu, nhìn hai người còn lại.
Hai người kia cũng bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ sao lão tử biết được?
Dương Sát nhíu mày, nhìn về phía nơi vừa chạy trốn khỏi phía xa xa, trong mắt thoáng qua tia đau thương, nhưng càng nhiều hơn là sự nghi ngờ, lẩm bẩm: “Sinh sống mấy trăm năm, thoáng cái đã không còn... Mẹ nó, kẻ nào làm chuyện này, cửu tông Tây Châu ư? Lão tử muốn đến Song Long Viên báo cáo bọn họ, có thù hận bao nhiêu cũng không đến mức diệt tông chứ!”
“Dương Sát, chuyện này hơi kỳ lạ!” Lúc này, m Sát nhẹ nhàng sờ cằm, mặt mày ủ rũ: “Theo lý mà nói, trừ khi là thế lực bên ngoài Tây Châu, nếu không không ai dám không tuân theo quy củ của Song Long Viên...”
Nghe vậy, Dương Sát không khỏi giật mình, lập tức sợ hãi: “Ngươi nói là người của châu khác làm?”
“Thối lắm!” Thế nhưng lão ta vừa dứt lời, một tiếng hét bỗng vang lên đột ngột, đồng thời một chưởng sắc bén xuất hiện sau lưng lão ta.
Dương Sát hoảng sợ, vội vàng đánh lại một chưởng, hét lớn: “Không tốt, có địch tập kích!”
Ầm!
Hai chưởng va chạm, một thân thịt mỡ Dương Sát vẫn êm đẹp đứng tại chỗ, người đánh lén thì bị một chưởng đánh bay rơi xuống đất, phụt một tiếng, không nhịn được phun ra một ngụm máu đỏ tươi!
Ồ, yếu như vậy à?
Dương Sát không khỏi sửng sốt, chớp đôi mắt to đầy ngơ ngác, sau đó lão ta mừng rỡ như điên, cười lớn chạy tới: “Ha ha ha... Đuổi giết lại tìm người yếu như vậy, rõ ràng là đưa kẻ thù cho lão tử, muốn lão tử giết ngược lại bọn họ đúng không?”
“Ta nhổ vào, nếu không phải lão phu bị trọng thương, sao có thể bị một chưởng của tên mập chết bầm nhà ngươi đánh bay chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!