Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đêm khuya gió thu, ánh lửa ngút trời!  

             Đi ra khỏi mật thất tông chủ, Tiêu Vân Sơn trèo lên đại điện bên cạnh, nhìn xuống địa ngục Tu La phía dưới, bên tai không ngừng vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy một vùng mất mác.  

             Nhậm Khiếu Vân đi cùng tới bên cạnh lão ta, do dự một chút rồi khom người hỏi: “Đại cung phụng, chẳng lẽ ngươi và Đại cung phụng Ma Sách Tông là tri kỷ ư? Tại sao lại để tâm đến cái chết của lão ta như thế? Nhưng nếu các ngươi là bạn tốt, vì sao ngươi lại...”  

             “Giết lão ta?”  

             Nhậm Khiếu Vân không nói hết lời cuối cùng, chỉ nhíu mày thật chặt, trên mặt đầy nghi ngờ. Tiêu Vân Sơn liếc nhìn lão ta, không khỏi cười khẽ: “Chúng ta không phải là hảo hữu gì, ngược lại chúng ta là kẻ địch!”  

             “Kẻ địch?”  

             “Đúng vậy, kẻ địch đấu gần ngàn năm!”  

             Tiêu Vân Sơn bật cười, nhìn lên bầu trời trên cao, ánh mắt loạn nhịp giống như rơi vào trong hồi ức: “Nhớ năm đó, lúc đệ tử Thiên Hành Tông và Ma Sách Tông so tài tỷ thí, lão phu xem như là tuyển thủ hạt giống số một, tất nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đệ tử Ma Sách Tông, ngay cả đệ tử tinh anh vừa nghe đến tên của lão phu đã sợ mất mật. Ở sân thi đấu đó, có vô số người không chiến đã nhận thua. Lúc ấy lão phu hưng phấn, phát ngôn bừa bãi Ma Sách Tông đều là hạng người nhát gan như chuột nhắt, đám đệ tử kia không dám lên tiếng, thế nhưng về sau lại phải tên tiểu tử đó!”  

             “Đại cung phụng Ma Sách Tông?”  

             “Không sai, chẳng qua khi đó đừng nói là cung phụng, lão ta còn không phải là đệ tử chính quy, chỉ là một tên tạp dịch mà thôi!”  

             Tiêu Vân Sơn không khỏi cười khẽ, buồn bã nói: “Lúc ấy một tên đệ tử tạp dịch lại dám chống lại ta, tất nhiên ta tùy tiện đã đánh bại lão ta, cũng không thèm để lão ta vào mắt, kết quả lại chọc phải rắc rối. Chưa tới mười năm hai mươi năm sau, lão ta lại tìm ta tỷ thí, vô cùng phiền phức. Ta nói ngươi chỉ là một tên tạp dịch thì có thể làm cái gì, lão ta nói chắc chắn sau này sẽ chấn hưng tông môn, vì vậy phải không ngừng vượt cấp khiêu chiến cực hạn của bản thân. Lúc ấy ta nở một nụ cười, cực hạn lão tử cao hơn ngươi, ngươi lấy ta là mục tiêu, cả đời đều không đạt tới. Thế nhưng lão ta vẫn bướng bỉnh như cũ, tiêu hao với ta!”  

             “Lúc đầu ta chỉ chơi đùa với lão ta một chút, không có ý gì, chỉ do buồn chán mà thôi. Nhưng về sau ta cũng cảm nhận được sự uy hiếp sâu sắc. Tiểu tử này, một tên tạp dịch thể chất vụng về đang từng bước tới gần ta. Ta không phục, cũng đã nói lời nặng, nói một tên phế vật như ngươi đừng hòng tổn thương một sợi lông của ta. Kết quả lão ta vẫn quấn lấy ta như cũ, có khi ta thật sự muốn làm thịt lão ta. Hình như lão ta cũng phát hiện, ngược lại còn kích thích ta, nếu ta vì thế mà giết lão ta, không phải chứng minh ta sợ hãi lão ta à?”  

             “Mụ nội nó chứ, ha ha ha... Lão ta cũng xứng hả? Chẳng qua về sau sự thật được chứng minh, ta thật sự sợ hãi, sợ bị lão ta vượt qua. Một tên tạp dịch lại có thể dồn ép một thiên tài phải tu luyện liên tục mới có thể giữ vững vị trí của bản thân không bị vượt qua, nghĩ tới thì thấy buồn cười. Có điều sau này, ta thật sự bị lão ta ép tu luyện. Ài, cứ như thế, thời gian dài trôi qua, lão ta trở thành kẻ địch mạnh nhất của ta!”  

             Nói đến đây, Tiêu Vân Sơn không khỏi cười ra tiếng: “Về sau chúng ta từ tỷ thí cá nhân đến so tài tông môn, xem ai có thể đưa tông môn của mình tới vị trí cao hơn. Trải qua năm này tháng nọ, lão ta trở thành Đại cung phụng Ma Sách Tông, ta cũng thành Đại cung phụng Thiên Hành Tông nhưng cuộc tỷ thí giữa chúng ta chưa bao giờ dừng lại. Ta cũng đã quen với việc so cao thấp với lão ta qua năm tháng. Hôm nay người kia bất ngờ rời đi, trong lòng lão phu thật sự có một chút mất mác, thậm chí là cô độc, sau này sẽ không còn ai so tài với lão phu nữa!”  

             “A, thì ra là thế, thật không ngờ Đại cung phụng Ma Sách Tông này chính là một nhân vật truyền kỳ, mẹ nó rất miệt mài chăm chỉ!” Nhậm Khiếu Vân hiểu rõ gật đầu, tán thưởng.  

             Tiêu Vân Sơn không khỏi bật cười, bất đắc dĩ thở dài: “Lão ta là một người không tầm thường, đáng tiếc đời sau không hăng hái tranh giành. Vì công danh lợi lộc khiến một tông môn đang yên lành chia năm xẻ bảy. Cái tên Tà Vô Nguyệt này, mặc kệ có tài cái gì không đều là người dung tục, không thể thành tài!”  

             “Không sai, người như vậy làm tông chủ thì chúng ta mới yên tâm được, ha ha ha...” Nhậm Khiếu Vân không khỏi cười phá lên, trong mắt lóe sáng, dường như rất nắm chắc.  

             Tiêu Vân sơn khẽ gật đầu, lẩm bẩm: “Hoàn toàn chính xác, làm đối thủ, tất nhiên tông chủ của bọn họ càng vô dụng càng tốt. Sau khi trải qua chuyện này, đoán chừng Tà Vô Nguyệt ở Ma Sách Tông sẽ bị mấy người Thạch cung phụng nắm được điểm yếu, khó có thể tùy tiện phát huy, Trung Tam Tông? Ha ha ha... Ma Sách Tông thì còn sớm. Chỉ đáng tiếc tâm huyết vừa sinh ra của Viên Hưng Cương, ài...”  

             “Sao vậy, Đại cung phụng hối hận rồi?”  

             “Không!”  

             Tiêu Vân Sơn chậm rãi lắc đầu, hờ hững lên tiếng: “Mặc dù cá nhân ta không muốn lão ta chết nhưng vì đại nghĩa của tông môn, lúc cần ra tay ta sẽ ra tay không lưu tình. Có lẽ lão ta cũng như thế, đây cũng là ước hẹn trước đây của chúng ta. Lão gia hỏa kia hiểu rõ điểm này nhất đấy.”  

             Nhậm Khiếu Vân khẽ gật đầu, trong lòng thầm than, hai Đại cung phụng này đều là người phi phàm, suy nghĩ vì đại cục, có khí phách người thường không thể sánh nổi, vừa là địch vừa là bạn.  

             Nếu có thể chung sống hòa bình sẽ là một câu chuyện hay. Đáng tiếc đứng trước lợi ích của tông môn, cuối cùng vẫn có người hy sinh. Nhìn từ điểm này, ngược lại không thể hoàn toàn xem Đại cung phụng Ma Sách Tông bị Tiêu Vân Sơn giết chết mà phải là bị Tà Vô Nguyệt giết, bị người một nhà hãm hại...  

             “Đúng rồi, trước khi chết lão gia hỏa kia có nói với ta, lão ta có một đồ đệ, hình như lão ta khá sùng bái, người nọ là ai, ngược lại ta rất có hứng thú được gặp mặt!”  

             Đột nhiên Tiêu Vân Sơn hỏi Nhậm Khiếu Vân.  

             Nhậm Khiếu Vân hơi do dự, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, khom người nói: “Khởi bẩm Đại cung phụng, có lẽ tên đệ tử trong miệng lão ta là Trác Uyên oai phong một cõi ở Song Long Hội. Chỉ có điều... Đoán chừng ngươi không thể nhìn thấy hắn!”  

             “Hả, vì sao?”  

             “Nghe Tà Vô Nguyệt nói, hắn do người của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông xử lý, vì vậy...”  

             “Được rồi, ngươi không cần nói!”  

             Tiêu Vân Sơn chậm rãi xua tay, thở dài một tiếng: “Thượng Tam Tông ra tay, chắc chắn người nọ đã mất mạng. Ài, đáng tiếc, lão phu thật sự rất muốn gặp đệ tử lão già kia sùng bái...”  

             Vừa dứt lời, Tiêu Vân Sơn xoay người, biến mất không thấy bóng dáng, chỉ để lại Nhâm Khiếu Vân yên lặng đứng ở chỗ này, lắng nghe tiếng gào thét không ngừng vang lên từ phía dưới...  

             Mặt khác, nơi rừng rậm phía sau núi, các đệ tử như Quỷ Hổ, Thích Trường Long, Nguyệt Nhi, Khuê Lang đều mềm nhũn ngã trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, hung ác nhìn chòng chọc bóng dáng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Hạt, ngươi... Ngươi hạ độc chúng ta?”  

             “Đúng vậy, nếu không sao hiện tại các ngươi không dùng được chút nguyên lực nào chứ? Ha ha ha...”  

             Lục Hạt cười một tiếng quỷ quái, khinh thường nhìn mọi người, bên cạnh hắn ta còn có hai trưởng lão nội môn Hóa Hư Cảnh đi cùng, ba người đều bày ra dáng vẻ tươi cười nham hiểm.  

             Thích Trường Long siết chặt quả đấm, hét lớn: “Lục Hạt, sao ngươi lại làm thế với bọn ta?”  

             “Hừ, ngươi dám xuống tay với bọn ta, mấy người Đại cung phụng sẽ nhanh chóng điều tra ra sự thật, ngươi chạy không thoát đâu!” Bạch Luyện cũng hét lên, uy hiếp.  

             Nghe được lời này, ba người Lục Hạt liếc nhìn nhau, cười phá lên: “Ha ha ha... Đại cung phụng? Hiện tại bọn họ còn khó giữ mình, sao quản được các ngươi chứ? Nhìn thấy ánh lửa và tiếng gào thét từ ngọn núi trước mặt không? Hừ hừ, phòng tạp dịch đã xong rồi!”  

             “Ngươi có ý gì?” Con ngươi Quỷ Hổ vô thức run rẩy, gào lên.  

             Lục Hạt khinh thường bĩu môi, không khỏi cười khẩy: “Ài, dù sao các ngươi cũng sắp chết, ta đành cố gắng nói rõ cho các ngươi vậy. Thật ra một trận chiến hôm nay, ta và sư phụ đã mưu tính từ lâu rồi. Cây có mọc thành rừng, gió thổi vẫn bật rễ. Không phải dọc đường các ngươi đi theo Trác Uyên nở mày nở mặt lắm à? Trên Song Long Hội cũng đoạt lấy hết danh tiếng. Thế nhưng loại người rêu rao như hắn, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều kẻ địch mạnh, mà ngay lúc đó, ta nghe theo sự dặn dò của sư tôn, bí mật liên lạc với những người Trác Uyên đắc tội, chuẩn bị một trận chiến hôm nay.”  

             “Ví dụ như hiện tại Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đang đối phó Trác Uyên, Thiên Hành Tông và Huyền Thiên Tông thì trong ứng ngoài hợp với bọn ta, diệt trừ toàn bộ phòng tạp dịch các ngươi, thế lực tâm phúc của Trác Uyên để tránh tai họa về sau! Ài, đáng tiếc, Ngự Thú Tông diệt đoàn ở Song Long Hội, trong chốc lát không thể liên lạc. Được rồi, ít đi bọn họ cũng không sao, ha ha ha...”  

             “Cái gì, vậy mà các ngươi lại cấu kết với người bên ngoài?” Lông mày Thích Trường Long vô thức run rẩy, gầm lên: “Nhung như thế, chắc chắn Song Long Viên sẽ nhúng tay...”  

             Thích Trường Long vừa gầm lên, còn chưa kịp nói xong thì Lục Hạt đã phất tay áo, vẻ mặt đầy xem thường: “Ngươi cho rằng bọn ta không nghĩ đến chuyện này hả? Các ngươi đánh Huyền Thiên Tông còn phải tìm cớ, huống chi là chúng ta? Hừ, lại nói tiếp, cái tên tông chủ Trác Uyên này chỉ ngồi chưa đến một ngày, ai thừa nhận hắn? Hiện tại Thiên Hành Tông và Huyền Thiên Tông giương cao cờ hiệu dẹp loạn giúp Ma Sách Tông, Tà Vô Nguyệt vẫn là tông chủ, Trác Uyên và cả đám các ngươi chỉ là phản đồ mà thôi. Vụ kiện này, bọn ta đấu ở đâu cũng có chỗ đứng, ha ha ha...”  

             Sau khi nghe xong, con ngươi của mọi người không khỏi cứng đờ, sắc mặt đầy nghiêm trọng, hung ác cắn chặt hàm răng, không nói ra lời.  

             Bởi vì theo như lời hắn ta nói, quả thực Song Long Viên sẽ nhúng tay vào nội tình của môn phái!  

             “Hơn nữa, sư phụ ta đã chuẩn bị kế hoạch này từ lâu, vẫn luôn chịu nhục. Bởi vì sư tôn tính toán hai cường giả như Trác Uyên và Tà Vô Nguyệt ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng cần tách ra, quả nhiên hiện tại không ngoài dự đoán. Thế nào, có phải sư phụ ta Thạch cung phụng thần cơ diệu toán hơn cả Trác Uyên không?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!