Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Viên Hưng Cương, đã lâu không gặp!”  

             “Hóa ra ngươi cũng tới, Tiêu Vân Sơn...”  

             Viên lão và Tiêu Vân Sơn bình tĩnh nhìn đối phương, lạnh nhạt lên tiếng, dường như rất quen thuộc giống lão bằng hữu nhiều năm không gặp, rồi lại lạnh lùng như người xa lạ chưa gặp bao giờ.  

             Nhậm Khiếu Vân nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Vân Sơn thì mừng rỡ, vội vàng nói: “Đại cung phụng, ngươi tới đúng lúc lắm, lão gia hỏa này đã đột phá Dung Hồn Cảnh, còn khó đối phó hơn cả lời đồn!”  

             “A, Dung Hồn Cảnh?”  

             Tiêu Vân Sơn nhíu mày, không khỏi nhìn chằm chằm Viên lão, cười khẽ: “Viên Hưng Cương, ngươi lại tạo ra chấn động. Với tư chất của ngươi, lúc trước ta đã khẳng định đột phá Hóa Hư Cảnh còn khó khăn, thật không ngờ vậy mà hôm nay ngươi đã đột phá Dung Hồn Cảnh. Quả nhiên, ngươi là một nam nhân có thể sáng tạo kỳ tích!”  

             Viên lão cười phá lên, râu ria khẽ run, chậm rãi lắc đầu: “Trên đời này không có kỳ tích, chỉ có kiên trì vô tận, chẳng qua ta vẫn luôn kiên trì mục tiêu của ta đến cùng mà thôi!’  

             “Đúng thế, có điều cho dù như vậy ngươi cũng khiến ta lại phải mở rộng tầm mắt một lần nữa rồi!” Tiêu Vân Sơn nhìn chằm chằm Viên lão một lúc lâu, gật đầu, vẻ mặt đầy tán thưởng.  

             Nghe được lời này, Viên lão cười khổ lắc đầu, chợt thoáng qua một tia mất mác: “Đáng tiếc, chỉ sợ đây sẽ là lần cuối cùng. Hôm nay ngươi tới đây để giết ta à?”  

             “Không, ta chỉ nghe nói quyết định của tông môn, biết rõ ngươi không còn sống lâu nữa, muốn đến gặp mặt ngươi lần cuối!”  

             Tiêu Vân Sơn chậm rãi lắc đầu, quay đầu nhìn sắc mặt xanh xao của Nhậm Khiếu Vân ở bên cạnh, nói tiếp: “Chẳng qua xem ra hôm nay ta không ra tay không được rồi. Viên Hưng Cương, ngươi và ta đều hiểu rõ tính tình của nhau. Lời thề chúng ta lập năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, ngươi nên biết quyết chí của ta!”  

             Viên lão hiểu rõ gật đầu, không khỏi cười khẽ: “Đúng vậy, tất cả lấy tông môn làm trọng. Nếu như Thiên Hành Tông muốn lão phu phải chết hôm nay, ngươi là Đại cung phụng, bất kể như thế nào đều sẽ ra tay, lão phu hiểu rõ, hơn nữa vẫn luôn hiểu rất rõ!”  

             “Thế thì không cần nhiều lời, ra chiêu đi, từ trước đến nay chúng ta đã đối chiến một trăm lẻ hai lần, đây chính là lần đối chiến cuối cùng!” Tiêu Vân Sơn chậm rãi giơ tay lên, làm dấu mời, hờ hững lên tiếng: “Vẽ một dấu chấm tròn viên mãn cho nhân duyên đời này của chúng ta!”  

             Ánh mắt Viên lão khẽ híp lại, chòm râu khẽ nhúc nhích, thản nhiên gật đầu: “Trận chiến này, để ngươi mở mang kiến thức thành quả những năm này của lão phu!”  

             “Ha ha ha... Vẫn là câu nói kia, ngươi không thể thương tổn một sợi lông của ta!”  

             “Vậy thì chưa chắc!”  

             Viên lão cười khẽ, đột nhiên khí thế cả người bùng nổ, từng lớp vảy màu vàng vừa dày vừa nặng trải rộng khắp cơ thể, uy áp hùng mạnh không ngừng tràn ra bốn phía, rõ ràng đã tụ tập lực lượng cả người.  

             Mặc dù Nhậm Khiếu Vân là cao thủ Dung Hồn Cảnh tầng hai, giờ khắc này cũng không nhịn được bị đè ép đến mức hơi thở chậm lại, vô cùng hoảng hốt. Đây chính là khí thế mà một tu giả vừa đột phá Dung Hồn Cảnh có thể phóng ra ư?  

             Lão gia hỏa này thật sự không đơn giản!  

             Thấy vậy, con ngươi Tiêu Vân Sơn không nhịn được co rụt lại, khen lớn: “Tốt, không hổ là lão gia hỏa ngươi, vĩnh viễn khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn. Đã như vậy, ta cũng làm thật, coi như thực hành cho ngươi trước khi chia tay!”  

             Vừa dứt lời, khí thế cả người Tiêu Vân Sơn bùng lên, lưỡi kiếm sắc bén bao vây bốn phía xung quanh, hai ngón tay khép lại, phát ra từng tiếng ngâm khẽ của kim loại. Từ trên xuống dưới khắp người lão ta đều là ánh kiếm sắc bén, dường như có thể chặt đứt bất kể thứ gì dưới bầu trời này chỉ trong nháy mắt.  

             Hành Thiên Kiếm, nhất kiếm hành thiên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!  

             Không có sự vật nào có thể chống lại một kiếm này, đây chính là thực lực của lão ta, thực lực của cao thủ đệ nhất tam tông hộ quốc!  

             Mí mắt Viên lão không nhịn được run rẩy, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, không hổ là Hành Thiên Kiếm, trong lòng đã có tính toán. Chẳng qua ánh mắt Viên lão vẫn không có nửa phần lùi bước, hét lớn một tiếng, đạp mạnh chân vọt về phía Tiêu Vân Sơn.  

             Một tiếng rồng ngâm vang lên, uy áp hùng mạng giống như sao băng xẹt qua, muốn đập mọi thứ trước mắt thành một đống đổ nát.  

             Tiêu Vân Sơn lạnh lùng nhìn tất cả, cũng không lùi mà tiến lên, giẫm chân, ngay lập tức va chạm!  

             Két!  

             Một tiếng nổ vang chói tai rít lên, thân thể hai người di chuyển rồi dừng lại, không xảy ra bất cứ va chạm kịch liệt hay nổ mạnh nào, nhưng thắng thua giữa hai người đã xác định.  

             Chẳng qua tốc độ kia quá nhanh, không có ai ở đây nhìn rõ mà thôi!  

             Bịch một tiếng, đầu gối Viên lão khẽ cong, không khỏi quỳ rạp xuống, máu tươi chảy ra từ khóe miệng không thể ngăn lại. Tuy nhiên sắc mặt Viên lão rất bình tĩnh, giống như đã biết kết quả từ lâu nên không hề ngạc nhiên.  

             Sau lưng Viên lão, Tiêu Vân Sơn bình tĩnh đứng ở đó, giữa hai ngón tay là một mảng đỏ thẫm, là máu của Viên lão...  

             “Thua rồi, cuối cùng vẫn thua rồi!” Râu ria Viên lão khẽ run rẩy, ánh mắt mơ màng, phì cười: “Ngươi vẫn thắng như cũ, giống một trăm lẻ một lần quyết chiến trước kia...”  

             Tiêu Vân Sơn không hề quay đầu cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, không nói gì, sắc mặt hờ hững.  

             Mà hai người Nhậm Khiếu Vân thấy thế thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ thực lực Đại cung phụng lại mạnh như thế, chỉ dùng một chiêu đã áp chế được lão gia hỏa khó giải quyết kia, không hổ là Hành Thiên Kiếm đứng đầu Nhất Kiếm Ngũ Long, quả nhiên đáng tin cậy!  

             Đặc biệt là Tà Vô Nguyệt, lão ta không nhịn được cười sằng sặc: “Ha ha ha... Cuối cùng lão gia hỏa nhà ngươi cũng không được rồi à? Hừ, hôm nay có nhiều cao thủ Thiên Hành Tông giúp đỡ, ta xem còn ai dám chống đối ta?”  

             Thân thể Viên lão chấn động dữ dội, mi tâm run rẩy, thân thể vốn yếu ớt lại cố gắng ngửa ra, hai nắm đấm siết chặt, con ngươi dần dần đỏ lên.  

             “Tà Vô Nguyệt, mặc dù hôm nay lão phu có chết cũng phải giết chết tên nghiệt đồ nhà ngươi trước!” Viên lão hung ác cắn môi, đột nhiên nhấc chân, bùng nổ thân thể bay về phía Tà Vô Nguyệt. Tàn nhẫn đánh một chưởng mạnh mẽ về phía đầu lão ta.  

             Thấy vậy, Tà Vô Nguyệt vô thức hoảng hốt, bây giờ lõa ta đang bị Khô Vinh Ngũ lão trói chặt, đừng nói ngăn cản, ngay cả chạy trốn cũng không được, một chưởng này tới thì xem như lão ta xong đời, vì vậy không khỏi sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch!  

             Nhậm Khiếu Vân thấy thế thì không kiềm được hoảng hốt, vội hét lên: “Đại cung phụng, đừng để lão gia hỏa này giết chết Tà tông chủ, nếu không Thiên Hành Tông chúng ta rắc rối lớn...”  

             Xoẹt!   

             Đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên, một chưởng của Viên lão sắp nện xuống đầu Tà Vô Nguyệt thì dừng lại, sau đó phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể rơi xuống, ngã trên mặt đất.  

             Phía sau Viên lão, Tiêu Vân Sơn khép lại hai ngón tay tản ra ánh kiếm sắc bén, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng!  

             “Đại cung phụng!”  

             Thấy hình ảnh này, Khô Vinh Ngũ lão không khỏi hoảng sợ, vội vàng kêu lên. Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh vang lên, Vùng Khô Vinh của bọn họ bị đánh tan, năm người cùng bị đánh bay ra ngoài, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, lập tức uể oải.  

             Nhậm Khiếu Vân cười lớn, lắc lắc nắm đấm tràn ngập nguyên lực, khinh thường liếc năm người một cái rồi đi đến trước mặt Tà Vô Nguyệt, cười khẽ: “Tà tông chủ, không sao chứ!”  

             “Đa tạ Nhậm tông chủ đã ra tay cứu giúp, tại hạ không có việc gì!” Tà Vô Nguyệt cung kính ôm quyền, thở ra một hơi, sau đó nhìn xuống Viên lão đang suy sụp bằng vẻ mặt cười mỉa, lên tiếng: “Đại cung phụng, xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi, cuối cùng ngươi cũng không thể giết được ta. Từ nay về sau, Ma Sách Tông là thiên hạ của ta, bất kể người nào muốn chống đối lại ta đều phải chết, kể cả tâm phúc của ngươi!”  

             Nói xong, Tà Vô Nguyệt phất tay, một hư ảnh móng vuốt đen kịt chợt bay ra, sau đó trong tiếng vang trầm xuyên thẳng qua Khô Vinh Ngũ lão đã bị trọng thương, không còn chút năng lực phản kháng.  

             Phụt!  

             Khô Vinh Ngũ lão không nhịn được phun ra một ngụm máu, dần dần không còn sinh khí, té xuống đất, chỉ có Thiệt trưởng lão trước khi chết yếu ớt nói: “Đại cung phụng... Chúng ta... Ngũ huynh đệ, đi trước một bước...”  

             Bịch bịch bịch...  

             Vô số tiếng thân thể ngã xuống đất vang vọng bên tai tất cả mọi người, tất nhiên Đại cung phụng cũng nghe thấy. Chẳng qua sắc mặt Viên lão vẫn lạnh lùng, không buồn không vui, sau đó cứng rắn chống đỡ thân thể, đột nhiên trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười, lẩm bẩm: “Tiêu Vân Sơn, nhiều năm không gặp, ta cho ngươi biết một chuyện, ta còn có một đồ đệ, hắn là thiên tài, thiên tài chân chính. Hắn sẽ vượt qua tất cả mọi người vào một ngày nào đó. Lão phu là phế vật nhưng lão phu có một đệ tử thiên tài thật sự, thông minh, hiếu thuận, hiểu lí lẽ, có đạo nghĩa...”  

             Nói xong, trong mắt Viên lão hơi ướt át, dường như trước lúc lâm chung muốn gặp lại đệ tử kia một lần nhưng không được. Thế nhưng còn chưa nói xong, lão ta đã nhìn về phía Tà Vô Nguyệt trước mặt, ngay lập tức hiện lên vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi quát: “Tà Vô Nguyệt, ngươi là ma quỷ không có đạo nghĩa, sớm muộn gì Ma Sách Tông cũng sẽ bị ngươi đẩy vào vạn kiếp bất phục!”  

             “Câm miệng, lão gia hỏa, vốn dĩ Ma Sách Tông trở thành Trung Tam Tông như bây giờ đều là do ta mang tới. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến Trác Uyên, hắn cùng lắm chỉ là một con cờ mà thôi, chỉ có ta mới có thể đưa Ma Sách Tông lên đỉnh cao, vì sao ngươi không tin ta?”  

             Tà Vô Nguyệt vô cùng tức giận, hung ác nắm bả vai Viên lão lắc tới lắc lui, gào thét.  

             Đáng tiếc, hiện tại Viên lão không thể nghe được, vết máu nơi khóe miệng dần dần phơi khô, trong mắt là ý cười mỉa vô tận...  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!