Tam tông hộ quốc, Nhất Kiếm Ngũ Long, Hành Thiên Kiếm!
Xuất hiện trước mặt Thạch cung phụng là một thanh niên lạnh lùng, khoảng chừng trên dưới ba mươi, hàng lông mày như vỏ kiếm, mắt sáng như sao, hai sợi tóc mai yếu ớt rủ xuống, con ngươi như giếng cổ, không hề có một tia dập dờn.
Thạch cung phụng ừng ực một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Mặc dù nhìn qua người này khá trẻ tuổi thế nhưng trong lòng Thạch cung phụng hiểu rõ, đây là một cường giả cùng thời với Đại cung phụng, thậm chí tên tuổi của Hành Thiên Kiếm còn nằm trên Ngũ Long của Đại cung phụng, là cao thủ trấn tông mạnh nhất Thiên Hành Tông.
Lão ta tuyệt đối không ngờ hành động nội ứng ngoại hợp lần này của bọn họ, vốn dĩ đã nắm chắc, thế mà Thiên Hành Tông còn cẩn thận như vậy, phái người mạnh nhất tông môn đến. Xem ra bọn họ thật sự không muốn có bất cứ sai lầm nào.
Vì thế Thạch cung phụng không dám thất lễ, vội vàng khom người lạy một cái, mỉm cười rực rỡ: “Tiền bối đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội. Thật không ngờ Nhậm tông chủ lại có thành ý với hợp tác lần này của chúng ta như thế, còn mời cả tiền bối rời núi...”
“Ta không phải nhận lệnh tông chủ đến đây, là tự mình đến.”
Chẳng qua không đợi lão ta khen ngợi xong, vị Hành Thiên Kiếm đã lạnh lùng cắt ngang lão ta, trên mặt thoáng qua tia buồn bực: “Cửu tông Tây Châu, người có thể hợp ý lão phu không nhiều lắm, ngay cả Trung Tam Tông, Thượng Tam Tông cũng thế. Tuy nhiên Đại cung phụng của quý tông, mặc dù là người thuộc dòng thấp kém nhưng lão phu rất xem trọng!”
A!
Thạch cung phụng hơi bị kìm hãm, sau đó lập tức căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Lời này của lão ta có ý gì, lẽ nào đến giúp đỡ lão già kia? Nếu như vậy, chỉ cần lão già kia còn sống, chuyện phản bội tông môn lần này của bọn họ sẽ không thể che đậy hoàn toàn, vậy thì rắc rối lớn rồi.
Mồ hôi lạnh liên tục toát ra trên đầu Thạch cung phụng, trong lòng đầy lo lắng như gõ trống.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng lão ta, người nọ vô thức cười khẩy một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi không cần lo lắng, nếu như chuyện này là ý định của tông chủ, Thiên Hành Tông chúng ta cũng tham dự trong đó, tất nhiên lão phu sẽ không làm trái quyết định của tông môn. Chẳng qua... Thấy lão già kia hấp hối sắp chết, muốn gặp lại lão ta một lần, chỉ thế thôi!”
Nói đến đây, trên mặt người nọ hiện lên vẻ đau thương không thể che giấu, sau đó nói: “Đúng rồi, nghe tông chủ nhà ta nói muốn tự mình đối phó với lão ta, bọn họ ở đâu?”
“Ngay tại mật thất trong đại điện của tông chủ, đi một dặm về phía trước rồi rẽ vào!” Nghe thấy người này không phải đến cứu Đại cung phụng, Thạch cung phụng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giơ tay chỉ đường.
Người nọ khẽ gật đầu, đạp chân, bay về nơi đó, thế nhưng đi chưa được bao lâu, lão ta đã dừng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Thạch cung phụng hỏi: “Đúng rồi, câu hỏi vừa nãy của lão phu, dường như ngươi vẫn chưa trả lời. Nhìn đồng môn của mình bị tàn sát, ngươi có cảm giác gì?”
“A, cái này...” Giọng điệu Thạch cung phụng hơi chậm lại, lập tức úp úp mở mở nói không ra lời.
Thấy vậy, người nọ không khỏi ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, trong giọng nói tràn đầy vẻ xem thường: “Lúc trước Ma Sách Tông còn một người tồn tại, nhưng từ nay về sau, Ma Sách Tông đã bị diệt rồi!”
Dứt lời, người nọ xoay người, nhanh chóng biến mất không thấy đâu, chỉ để lại mọi người giật mình nhìn theo lão ta, một lúc lâu sau vẫn không thốt lên được câu nào.
“Thạch cung phụng, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào thế? Kiêu ngạo quá rồi đấy!” Một lúc sau, một tên trưởng lão khinh thường hừ một tiếng, bênh vực kẻ yếu nói: “Rõ ràng lời nói vừa nãy của lão ta là đang nhục nhã chúng ta. Cho dù lão ta là người Thiên Hành Tông thì cũng càn rỡ quá rồi. Lần hợp tác này, kể cả Nhậm tông chủ cũng dùng vẻ mặt thân thiện với chúng ta, dù sao dây cũng là lợi ích của mọi người...”
“Câm miệng!”
Thạch cung phụng hung ác trừng người nọ, không khỏi hít sâu một hơi, thở dài: “Mặc dù ở Thiên Hành Tông, trên có tông chủ, dưới có đệ tử, quyền thế của người kia cũng là sự tồn tại tuyệt đối, tương đương với Đại cung phụng của Ma Sách Tông chúng ta. Không, thậm chí còn cao hơn cả Đại cung phụng, là nhân vật tối cao thật sự!”
Con ngươi người nọ không nhịn được co giật, dường như nghĩ đến cái gì, hoảng hốt nói: “Lẽ nào lão ta là...”
“Đúng thế, Nhất Kiếm Ngũ Long, Đại cung phụng Thiên Hành Tông, Hành Thiên Kiếm, Tiêu Vân Sơn!”
Thạch cung phụng khẽ híp mắt, vuốt chòm râu, thở dài nói: “Nhớ năm đó, lúc Thiên Hành Tông vẫn còn là Hạ Tam Tông, hắn chỉ cầm một thanh trường kiếm khiêu chiến thượng Trung Tam Tông ở Song Long Hội, xác định vị trí ngày hôm nay của tông môn. Năm đó, ở Hạ Tam Tông cũng chỉ có một mình hắn được chọn gia nhập Song Long Viên bồi dưỡng, giống như Trác Uyên ngày hôm nay, là một sự tồn tại quái vật!”
Trưởng lão kia thầm tặc lưỡi, trong lòng không khỏi hoảng sợ nói: “Không nghĩ tới Thiên Hành Tông phái lão ta ra, khoa trương quá, ước tính binh lực hiện tại của chúng ta đã đủ rồi, còn dư dả...”
“Ngươi điếc à, không nghe thấy lão ta vừa nói là tự mình đến đây hả?”
Thạch cung phụng nhướng mày, không khỏi buồn bã nhìn lên trời: “Chỉ có anh hùng mới thương tiếc anh hùng, năm đó quan hệ của lão ta và Đại cung phụng xem như cũng khá gần gũi, ngày hôm nay tới tiễn Đại cung phụng một đoạn!”
Trưởng lão kia hơi gật đầu, nhíu mày, lẩm bẩm: “Chỉ cần không phải giúp đỡ là tốt rồi...”
“Yên tâm, Hành Thiên Kiếm trung thành với tông môn nhất, lão ta sẽ không vi phạm quyết định của tông môn. Nếu như Thiên Hành Tông đã hợp tác với chúng ta, Đại cung phụng kia chính là kẻ địch của lão ta. Lão ta tự mình đến đây, ngược lại càng bảo đảm cho kế hoạch của chúng ta!”
Khóe miệng Thạch cung phụng xẹt qua độ cong kỳ quái, âm u lên tiếng: “Lần này Đại cung phụng thật sự chết chắc rồi...”
Mọi người bên canh nghe xong cũng gật đầu, chỉ có vị Tuyên tông chủ kia, giống như hoàn toàn không chú ý động tĩnh bên cạnh, vẫn luôn nhìn chằm chằm cảnh giết chóc phía dưới, đôi mắt đỏ bừng, phấn khích reo hò: “Giết, giết đi, ha ha ha...”
Lão gia hỏa này... Bị chuyện nhi tử mình chết đả kích đến mức điên rồi à, cả việc Hành Thiên Kiếm vừa tới cũng không biết, hừ hừ!
Ánh mắt quỷ quái của Thạch cung phụng liếc qua lão ta, rồi nhìn về phía mọi người, chỉ đầu. Những người còn lại cũng nhếch miệng kia, vẻ mặt đầy xem thường nhìn lão đầu điên cuồng kia, sắc mặt hiện lên tia hả hê...
Mặt khác, ở trong gian mật thấy kia, chấn động mãnh liệt liên tục khuếch tán ra bốn phía, khiến cho tất cả phòng ốc không ngừng lung lay. Kèm theo từng tiếng nổ mạnh, kết giới bảo vệ mật thất cũng sắp không thể duy trì tiếp, chuẩn bị tan vỡ.
Viên lão và Nhậm Khiếu Vân ngươi tới ta đi, quyền cước tấn công của cao thủ Dung Hồn Cảnh, mỗi một quyền, mỗi một cước đều có thể xé rách bầu trời, hủy diệt hồn phách, vô cùng hung hiểm. Uy áp mạnh mẽ kia liên tục áp chế xung quanh, khiến cho Khô Vinh Vùng của Khô Vinh Ngũ lão không khỏi di chuyển né sang một bên, miễn cho bị cuốn vào vòng xoáy.
Tà Vô Nguyệt ở bên cạnh thấy thế thì vô cùng lo lắng, trên đầu đầy mồ hôi, bởi vì lão ta đã nhìn ra, trong trận giao chiến giữa Nhậm Khiếu Vân và Viên lão, thế mà Nhậm tông chủ lại rơi xuống hạ phong. Nếu như lão ta không nhanh chóng chạy trốn, nói không chừng sẽ bị Viên lão nhân cơ hội đập chết, thế thì mọi chuyện kết thúc.
Ai có thể nghĩ tới Viên lão lại đột phá Dung Hồn Cảnh chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thực lực trở nên khó giải quyết như vậy chứ? Một khi Long Hồn kia dung nhập vào khí lực thật sự vô cùng cứng rắn, ngay cả cao thủ Dung Hồn Cảnh tầng hai như Nhậm Khiếu Vân cũng bị áp chế đến mức ngoan ngoãn!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tà Vô Nguyệt càng thêm căng thẳng!
Thần hồn Giao Long hung ác không ngừng giương nanh múa vuốt bên trong Vùng Khô Vinh, vung vẩy đuôi dài, muốn thoát ra khỏi trói buộc. Thế nhưng hết cách rồi, Vùng Khô Vinh thật sự quá mạnh, cho dù lão ta là tông chủ đời trước của Ma Sách Tông, trong chốc lát cũng khó có thể thoát thân.
Thế nhưng đúng lúc này, cái hay thì trượt cái dở thì trúng, cuối cùng chuyện lão ta lo lắng nhất đã xảy ra!
Ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ mạnh bất ngờ vang lên, một chiêu Long Trảo của Viên lão cứng rắn ngăn lại một quyền mạnh mẽ của Nhậm Khiếu Vân, ngay sau đó lão ta lộ sơ hở bị Viên lão nắm lấy cơ hội, trên ngực nhận ba chưởng hung ác liên tiếp.
Phụt!
Một âm thanh trầm lắng vang lên, Nhậm Khiếu Vân phun ra máu tươi, bay ra ngoài, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Nhậm tông chủ!”
Thấy vậy, Tà Vô Nguyệt căng thẳng, cảm thấy lạnh lẽo. Xong rồi, Nhậm tông chủ thất bại, sau đó Đại cung phụng sẽ xử lý lão ta...
Mà cũng trong khoảnh khắc Tà Vô Nguyệt lơ đễnh, Khô Vinh Ngũ lão đã bắt được sơ hở. Vầng sáng màu xanh lá ào ạt hiện ra giống như một dải lụa màu ngay lập tức trói chặt thân thể của lão ta, ngay cả con giao long đang gào thét bên trong kia cũng bị trói lại, cũng không thể nhúc nhích!
Tà Vô Nguyệt hoảng sợ, tâm trạng vốn đã sợ hãi không khỏi chìm xuống đáy hồ, trong mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng!
Lần này lão ta xong đời thật rồi...
Vèo!
Lắc mình một cái, Viên lão thừa thắng xông lên, hung ác đánh một chưởng về phía đầu Nhậm Khiếu Vân hơi suy yếu. Một chưởng này bổ xuống, cho dù không đánh gục lão ta trong nháy mắt thì cũng khiến lão ta bị trọng thương.
Thấy vậy, trong lòng Nhậm Khiếu Vân hoảng sợ, muốn né tránh hoặc cản lại cung đã chậm. Lão ta đã bị thương, không tránh nổi Viên lão nhanh nhẹn, cũng không ngăn được sự mạnh mẽ của Viên lão, đúng là một con đường chết, khó có thể toàn vẹn lui ra!
Trong chốc lát, lão ta hơi hối hận, tại sao lần này lại tự mình ra tay đối phó với lão gia hỏa này chứ, sai một đám trưởng lão cung phụng đến không phải được rồi à?
Có lẽ lão ta muốn gặp Đại cung phụng Ma Sách Tông, một trong tam tông hộ quốc, Ẩn Long đứng đầu Ngũ Long. Dù sao người này chính là người duy nhất Hành Thiên Kiếm Tiêu Vân Sơn, Đại cung phụng Thiên Hành Tông tôn sùng.
Kết quả thử một lần, quả đúng như thế, lão gia hỏa này còn mạnh hơn cả trong truyền thuyết, lại còn đột phá Dung Hồn Cảnh, tính sai rồi, không giống suy nghĩ lúc trước của lão ta!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!