“Vì cái gì?”
Tròng mắt Đại cung phụng hơi híp lại, lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Khiếu Vân, chất vấn: “Nhậm tông chủ thân là tông chủ Thiên Hành Tông, đứng đầu tam tông hộ quốc của Thiên Vũ, tại sao lại giúp đỡ nghiệt đồ này làm chuyện hèn hạ như thế, lẻn vào tông môn chúng ta, làm việc bất nghĩa?”
Nhậm Khiếu Vân chậm rãi phất tay áo, vẻ mặt đầy khinh thường bĩu môi, cười khẩy: “Không không không, Đại cung phụng ngươi nói sai rồi, nghiệt đồ trong miệng ngươi đường đường là tông chủ tôn sư đấy. Mà lão phu nhận lời mời của quý tông chủ, đến đây dẹp loạn giúp lão ta.”
“Bình loạn cái gì...”
Viên lão không khỏi gấp gáp, bật thốt lên, thế nhưng lão ta nhanh chóng dừng lại, nhìn dáng vẻ cấu kết nhau làm việc xấu của hai người này, trong lòng đã hiểu rõ: “Thì ra là thế, ta nói tại sao Thiên Hành Tông lại dám ngang nhiên nhúng tay vào chuyện của Ma Sách Tông chúng ta, không sợ Song Long Viên truy cứu hả. Hừ hừ, xem ra các ngươi đã tìm được lý do tốt rồi, mượn cớ dẹp loạn giúp lão ta khôi phục địa vị là giả, diệt trừ đối thủ mới là thật!”
Khóe miệng Nhậm Khiếu Vân xẹt qua một nụ cười tươi, gật đầu nói khẽ: “Đại cung phụng là người thông minh, trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, cần gì phải nói ra chứ. Dù sao thì chúng ta cũng là danh môn chính đạo, không muốn có thanh danh như vậy!”
“Hừ hừ hừ... Đúng vậy, Thiên Hành Tông chính nghĩa thật đấy!”
Ánh mắt Viên lão khé híp lại, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn sang Tà Vô Nguyệt, giận dữ nói: “Tà Vô Nguyệt, ngươi cấu kết với người bên ngoài phản bội tông môn, khi sư diệt tổ, lẽ nào ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách ngồi vào vị trí tông chủ hả?”
“Hừ, cấu kết người bên ngoài, không phải tên Trác Uyên kia cũng dẫn người ngoài tiến vào tông môn, đoạt quyền vị của ta đó à? Sao ngươi dìu hắn thượng vị còn đối với ta thì lại là chửi rủa?”
“Người mà Trác Uyên dẫn theo là của hắn, cũng không yêu cầu bất cứ thứ gì từ tông môn, nhưng ngươi lại kéo người Thiên Hành Tông tới đây, ngươi đã bỏ ra cái giá nào đây?” Mí mắt Viên lão run rẩy, quát lên.
Thân thể Tà Vô Nguyệt hơi cứng lại, mạnh mẽ siết chặt nắm đấm, không nói gì.
Thấy vậy, Nhậm Khiếu Vân ở bên cạnh bật cười khẽ, buồn bã nói: “Vấn đề này để ta trả lời cho, tổng cộng đến đây hỗ trợ Tà tông chủ có hai đại tông môn, Thiên Hành Tông của ta ra giá năm nghìn Thánh Linh thạch, Huyền Thiên Tông không quan tâm thù lao, bọn họ đến chỉ vì báo thù, giết sạch tất cả những tên từng quấy rối ở Huyền Thiên Tông, thở ra ngụm ác khí mà thôi!”
“Cái gì?”
Con ngươi Viên lão không nhịn được co rụt lại, thân thể chấn động dữ dội, nhìn Tà Vô Nguyệt bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, cắn răng hỏi: “Dâng tặng thành quả ở Song Long Hội của tông môn chúng ta cho người ngoài, còn dẫn cừu địch vào tông, ý đồ sát hại đồng môn của mình?”
Đang nói, ngoài phòng truyền vào tiếng hét hò rõ nét, Viên lão nghe xong thì tức giận đến mức run rẩy.
Trong lòng lão ta đã hiểu rõ, bên trong có nội tặc, dưới tình huống nội ứng ngoại hợp, chắc chắn sẽ tạo thành tai họa lớn cho tông môn, tông môn sẽ rất khó hồi phục sức sống.
Tà Vô Nguyệt im lặng, chẳng qua một lát sau, lão ta trừng đôi mắt lạnh như băng lẩm bẩm: “Nếu tông môn này không phải của ta, ta cần nó để làm gì? Nếu người nơi này không nghe lời ta, ta cần gì phải để bọn họ sống?”
“Ngươi... Ngươi...”
Ngón tay run rẩy của Viên lão chỉ thẳng về phía Tà Vô Nguyệt, lồng ngực phập phồng, tức giận đến mức nói không nên lời, một lúc lâu sau mới gầm lên: “Ngươi có gì khác với tên Hoàng đế Thiên Vũ kia hả! Tà Vô Nguyệt, ngươi vĩnh viễn không xứng làm tông chủ tông môn, ngươi chính là phản đồ của Ma Sách Tông. Ngày hôm nay bản cung phụng thay liệt tổ liệt tông, tự tay đập chết ngươi!”
Vừa dứt lời, Viên lão đạp mạnh bước chân, ngay lập tức phóng về phía Tà Vô Nguyệt, uy áp hùng mạnh đè ép Tà Vô Nguyệt phải lùi lại từng bước về phía sau, hơi thở bị kìm hãm, vô cùng hoảng sợ.
Lão ta không ngờ, bằng thực lực Hóa Hư Cảnh tầng chín của mình, thế mà lại không đỡ nổi một phần uy áp của Đại cung phụng, đủ thấy thực lực của Viên lão đã mạnh mẽ đến mức nào!
Thế nhưng lúc Viên lão đang muốn giết chết Tà Vô Nguyệt, Nhậm Khiếu Vân cười lớn, chắn trước mặt lão ta đồng thời đánh ra một chưởng: “Ha ha ha... Đại cung phụng giết người ở ngay trước mặt lão phu, có phải không đặt lão phu trong mắt rồi không? Phải biết rằng lần này chúng ta đến đây để giúp đỡ Tà tông chủ dẹp loạn đấy, nếu Tà tông chủ chết rồi, há chẳng phải cớ dẹp loạn của chúng ta không còn nữa à? Nếu thế ngươi nhân cơ hội này báo cáo chúng ta với Song Long Viên thì sao? Ha ha ha... Không ổn không ổn!”
“Nhậm Khiếu Vân, ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!” Con ngươi Viên lão trừng lớn, không hề sợ hãi hét lên.
Thế nhưng Nhậm Khiếu Vân nghe xong lời này lại giận quá hóa cười: “Hay cho một tên Viên Hưng Cương, đúng là đắc ý vênh váo. Theo ta biết, ngươi cùng lắm chỉ là Hóa Hư Cảnh đỉnh phong mà thôi, lão phu chính là cao thủ Dung Hồn Cảnh tầng hai đấy. Ngươi muốn giết lão phu, đúng là mơ mộng viển vông!”
Nói xong, một quyền một chưởng của hai người đã lại gần, va chạm mạnh mẽ với nhau.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một âm thanh kịch liệt phát ra, Viên lão lập tức bị đánh lui, lùi lại năm bước, tuy nhiên Nhậm Khiếu Vân cũng che mặt, lùi thẳng mười bước về phía sau mới khó khăn dừng lại!
Làm sao có thể?
Con ngươi Nhậm Khiếu Vân không nhịn được co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía ánh mắt lạnh lùng của Đại cung phụng, sửng sốt hỏi: “Ngươi cũng đạt tới Dung Hồn Cảnh?”
“Cái gì?”
Tà Vô Nguyệt cũng hoảng hốt, khó tin lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ ngơ ngác: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Trước đây sư phụ đã nói với ta, thể chất của lão ta không tốt, đoán chừng đời này chỉ có thể dừng lại ở Hóa Hư Cảnh, sao có thể đạt tới Dung Hồn Cảnh được?”
Trong mắt Viên lão thoáng qua một tia khinh thường, trên tay từ từ lóe lên vảy rồng màu vàng đất, vui mừng nói: “Nói tới cái này cũng là lão phu may mắn mới có thể gặp được Trác Uyên, cho lão phu một viên linh đan cấp mười gọi là Thông Thiên Đan, cải thiện thể chất nên lão phu mới đột phá. Hơn nữa thần hồn của lão phu là Long Hồn, một khi đạt tới Dung Hồn Cảnh, khí lực vô cùng mạnh mẽ, dù mới là Dung Hồn Cảnh tầng một vẫn có thể đối phó cao thủ Dung Hồn Cảnh tầng ba không thành vấn đề, càng đừng nói đến một tên mới đến tầng hai như ngươi, hừ hừ!”
“Khốn khiếp, thế mà cũng có loại chuyện này? Lão phu xem thường ngươi rồi, Đại cung phụng Ma Sách Tông!” Tròng mắt Nhậm Khiếu Vân hơi híp lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, vô cùng tập trung, không dám khinh thường.
Nghe xong lời này, Tà Vô Nguyệt khó tin lắc đầu, lớn tiếng chất vấn: “Lẽ nào bởi vì Trác Uyên có ơn với ngươi mà ngươi dìu hắn thượng vị ư?”
“Hừ hừ, đồ nhi ngu xuẩn, lão phu luôn công tư rõ ràng, cũng không phải ngươi không biết!”
Viên lão vô thức cười khẩy, nhìn lão ta đầy xem thường: “Vốn dĩ ngươi hỏi như vậy là vì muốn đưa ra một cái kết luận, Trác Uyên thượng vị là do lão phu có lòng riêng, ngươi vẫn là tông chủ chân chính mà thôi. Tuy nhiên hiện tại lão phu nói rõ cho ngươi biết, Tà Vô Nguyệt ngươi vĩnh viễn thua xa Trác Uyên! Hắn thay thế ngươi là lẽ trời, ngươi muốn lấy lại chức vị tông chủ là đi ngược ý trời, chắc chắn sẽ gặp trời phạt!”
Tà Vô Nguyệt tức giận đến mức cả người run rẩy, đôi mắt đỏ bừng, nổi điên hét lên: “Đủ rồi, lão già nhà ngươi bằng lòng tin tưởng một người ngoài cũng không tin đồ đệ của mình, ngươi chết không hết tội!”
“Hừ, được lắm, nhìn xem ai trong chúng ta sẽ chết trước!” Viên lão cười khẩy, hét lớn một tiếng, lại vọt về phía Tà Vô Nguyệt, nhưng cũng bị Nhậm Khiếu Vân ngăn cản tại chỗ, hai người lập tức quấn vào nhau.
Ầm ầm ầm!
Khí thế hùng mạnh không ngừng va chạm trong mật thất, mặc dù kết giới kia cấp chín nhưng cũng không khỏi bắt đầu run rẩy, dáng vẻ như sắp vỡ vụn.
Viên lão và Nhậm Khiếu Vân đã chiến đấu đến mức giằng co, khó phân chia, trong chốc lát chẳng ai thắng được ai. Tà Vô Nguyệt đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy có vẻ như dù Nhậm tông chủ này ra tay cũng không thể bảo đảm sẽ bảo vệ mình, sau đó lão ta lén lút chạy trốn.
Thấy vậy, Viên lão không khỏi hét lên: “Khô Vinh Ngũ lão, đi bắt tên đệ tử bất hiếu này lại cho lão phu!”
“Vâng!”
Khô Vinh Ngũ lão thét lên, lập tức bày sẵn Vùng Khô Vinh, bao phủ Tà Vô Nguyệt bên trong, ánh sáng màu xanh lục ào ạt phóng về phía lão ta, trói chặt lão ta!
Đáng chết!
Tà Vô Nguyệt thầm mắng một tiếng, tay vội vàng bấm ấn quyết, một con giao long bất ngờ chạy ra khỏi thân thể lão ta, giương nanh múa vuốt trong vầng sáng, không ngừng lay động, đây chính là thần hồn của lão ta, Phiên Thiên Phúc Hải Giao!
Mặc dù Giao Hồn này thua kém Thiên Long Hồn nhưng cũng được xem như là cực phẩm trong Thú Hồn, lúc này đang quay cuồng trong kết giới, trong chốc lát Khô Vinh Ngũ lão thật sự không thể làm được gì lão ta!
Kết quả bên trong gian mật thất, Viên lão dẫn theo Khô Vinh Ngũ lão chiến thành một đoàn với phản đồ và tông chủ Thiên Hành Tông. Còn ở bên ngoài đã là ánh lửa ngút trời từ lâu, âm thanh giết chóc xen lẫn tiếng khóc thét vang vọng một vùng.
Thiên Hành Tông vốn là Trung Tam Tông, cao thủ nhiều như mây, hơn nữa Huyền Thiên Tông nôn nóng muốn báo thù, phái ra toàn bộ đệ tử tông môn. Đội ngũ hai phe gặp nhau, lại có Thạch cung phụng làm nội ứng, nội công ngoại kích, đánh cho đám người Bạch cung phụng không kịp trở tay.
Dưới chiến thuật biển người hùng mạnh, các đệ tử Ma Sách Tông không thể chống trả, chỉ có thể vừa khóc thét vừa kêu cứu, thế nhưng bọn họ không hề biết rằng bản thân không thể được cứu.
Cao thủ đệ nhất tông môn là Đại cung phụng đã bị Nhậm Khiếu Vân quấn chân, không thể thoát thân, cao thủ đệ nhị Thạch cung phụng lại là nội ứng, không xuống dưới tự mình chém giết bọn họ đã không tệ rồi, sao còn đi cứu bọn họ chứ?
Trong cơn tuyệt vọng, bọn họ chỉ có thể than khóc đầy thê lương, vẫn còn hoang mang!
“Khốn khiếp, tại sao kẻ địch lại tập kích bất ngờ như vậy chứ? Sao kết giới tông môn lại không có động tĩnh... A!”
“Đây là có chuyện gì, sao lại có nhiều kẻ thù như vậy...”
“Cứu mạng, cứu mạng, rốt cuộc... A...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!