Cộc cộc cộc!
Trong một gian mật thất u ám, hai bên đặt từng ngọn đèn nhỏ xám xịt, chiếu xuống khuôn mặt già nua trên đài vuông nằm ngay vị trí trung tâm, đúng là Đại cung phụng Viên lão đang nhắm mắt khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Lúc này, từng tiếng vang nặng nề truyền tới từ bên ngoài cắt đứt lão ta tĩnh tâm ngưng tức, Viên lão chậm rãi mở hai mắt, thản nhiên hỏi: “Người nào gõ cửa?”
“Sư phụ, là đệ tử, đệ tử đến thăm hỏi ngài đây!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, vừa cung kính vừa lễ độ.
Viên lão nghe xong thì biết ngay người tới, điềm nhiên nói: “Là Vô Nguyệt à, mấy trăm năm không có thói quen này, sao lại nảy sinh thế?”
“Ha ha ha... Sư phụ đừng trách!”
Tà Vô Nguyệt cười khẽ, thản nhiên nói: “Mấy trăm năm qua đồ nhi làm tông chủ, tuân thủ lễ nghi của tông môn, không tiện đến thăm hỏi sư phụ. Hiện tại đồ nhi đã thoái vị, cả người nhẹ đi, tất nhiên muốn cười nói nhiều một chút để bù đắp thiệt thòi mấy trăm năm qua!”
Hai con ngươi Viên lão khẽ chuyển, vuốt râu, tuy rằng cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng không tránh khỏi mềm lòng, muốn ôn lại tình sư đồ năm đó, suy nghĩ một chút rồi vung tay, trừ bỏ kết giới trước cửa, buồn bã nói: “Ngươi vào đi!”
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa đá nặng nề bị đẩy ra, Tà Vô Nguyệt chậm rãi bước đến, trên mặt đầy ý cười. Lúc đi tới trước mặt Viên lão, lão ta ngay lập tức cúi đầu lạy ba cái.
“Sư phụ, đệ tử thỉnh an ngài!” Giống như hiếu tử hiền tôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tà Vô Nguyệt rạng rỡ như ánh mặt trời!
Viên lão khẽ gật đầu, hai con ngươi ẩn chứa một tia cười giễu: “Không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo! Vô Nguyệt, lần này ngươi đến đây không chỉ vì thăm hỏi sư phụ đúng chứ.”
“Sư phụ hiểu lầm, đồ nhi không có nhiều ý nghĩ như vậy!”
“Hừ hừ... Không ai hiểu rõ đồ đệ bằng sư phụ, ngươi cũng không phải là loại người đơn thuần!” Viên lão không khỏi cười khẽ, thở dài, phất tay áo nói: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì?”
Tà Vô Nguyệt trầm ngâm một lúc, nhìn chằm chằm Viên lão, không khỏi bật cười lắc đầu, nói: “Quả nhiên gừng càng già càng cay, cuối cùng tâm tư của đồ nhi cũng không thể gạt được sư phụ! Ha ha ha... Khởi bẩm sư phụ, một tháng trước sư phụ dạy bảo đồ nhi, đồ nhi đã tự kiểm điểm lại mình, kính xin sư phụ có thể cho đồ nhi thêm một cơ hội để làm lại từ đầu!”
“Ngươi còn muốn làm tông chủ?” Mí mắt Viên lão nhảy lên, lạnh lùng nhìn lão ta.
Tà Vô Nguyệt mỉm cười gật đầu, nói như chuyện đương nhiên: “Đúng vậy, có câu nói nước một ngày không thể không có vua, tông môn cũng không thể một ngày không có chủ. Trác Uyên vừa lên làm tông chủ đã bị triệu tập đến Song Long Viên bồi dưỡng, để lại một tông môn rộng lớn không người chăm sóc. Nếu như hắn đi một ngày thì còn may, mười mấy ngày cũng được, nhưng hắn phải ngẩn ngơ ở bên kia mấy chục năm đấy. Khoảng thời gian này, sự vụ lớn nhỏ trong tông môn tích tụ như núi, không có tông chủ khống chế, sao bên trong có thể không loạn chứ?”
“Ngươi yên tâm, nơi này có lão phu, hơn nữa còn có mấy vị cung phụng hỗ trợ...”
“Sư phụ, ngài là Đại cung phụng của tông môn, cầm quyền tông chủ xử lý sự vụ trong một thời gian dài, dường như không danh chính ngôn thuận lắm. Sợ rằng về lâu sẽ bị người khác nói xấu, nói Đại cung phụng muốn phá hủy quy củ mấy nghìn năm của tông môn, vượt quá chức phận, mưu đồ vị trí của tông chủ!”
“Ai dám ăn nói huyên thuyên?” Lông mày Viên lão run lên, lạnh lùng nhìn Tà Vô Nguyệt.
Tà Vô Nguyệt rụt cổ, vội vàng cúi thấp đầu, khom người nói: “Tất nhiên đồ nhi không dám tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của sư phụ, nhưng chỉ sợ người bên ngoài ăn nói lung tung, phá hủy thanh danh của sư phụ. Đặc biệt là mấy vị cung phụng, luôn lục đục đấu đá với nhau đã thành thói quen. Đừng nhìn bây giờ bọn họ khúm núm, không dám oán trách như thế, chẳng qua sau này thế lực lớn mạnh rồi thì không thể bảo đảm, rất khó ràng buộc. Cùng là cung phụng tôn sư, ngài có thể nắm giữ đại sự trong tông môn, lẽ nào bọn họ không muốn? Vì vậy quy củ mấy nghìn năm nay của tông môn, cái gì cũng có thể phế bỏ, kể cả tình yêu nam nữ nhưng chỉ có chức vụ tông chủ là không thể phế. Nếu không, lòng người trong tông môn không yên ổn, sẽ gây ra tai họa lớn!”
“Hừ, ai muốn vượt quyền tông chủ, mưu quyền đoạt vị?”
Viên lão tức giận hừ một tiếng, đột nhiên đứng dậy, phất tay áo quát lên: “Lão phủ thanh giả tự thanh, chỉ cầm chức vụ tông chủ thay Trác Uyên mấy chục năm mà thôi, đợi hắn trở về sẽ trả lại quyền cho hắn ngay lập tức, để hắn thực hiện trách nhiệm tông chủ!”
Da mặt Tà Vô Nguyệt không nhịn được co giật, sắc mặt bất giác trở nên u ám, lạnh lùng nói: “Sư phụ, ngài quá vô tình rồi. Ngài bằng lòng chờ hắn trở về trả lại chức quyền cũng không muốn cho ta thêm một cơ hội, để ta xử lý sự vụ tông môn trong vòng mấy chục năm này ư? Ta bảo đảm trong vòng mấy chục năm, nhất định ta có thể lôi kéo lòng người, chờ sau khi hắn trở về, sẽ không có ai nguyện ý đi theo hắn nữa. Ta sẽ khiến cho trong lòng tất cả mọi người chỉ có một tông chủ duy nhất chính là Tà Vô Nguyệt ta!”
“Vô Nguyệt, quả nhiên ngươi vẫn chưa thật sự tỉnh ngộ!”
Trong mắt Viên lão thoáng qua một tia u ám, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lên tiếng: “Thu phục lòng người chỉ là một thủ đoạn, nhưng đằng sau mánh khoé này cần phải có một chữ đạo chống đỡ. Bởi vì có câu có đạo thì người ta mới bằng lòng đi theo, nếu không cho dù có thu phục được lòng người trong khoảng thời gian ngắn thì cũng sẽ nhanh chóng tan biến mà thôi. Đợi đến khi nào ngươi hiểu rõ thế nào là đạo, tìm được đạo trong lòng ngươi thì hãy đến nói chuyện tông chủ với ta!”
Tà Vô Nguyệt hít một hơi thật sâu, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia lạnh lẽo, hai nắm đấm không nhịn được siết chặt, cắn răng hỏi: “Đạo? Hừ hừ... Sư phụ, ngài lại đang lập lờ nước đôi rồi. Mấy trò xiếc hư vô mờ mịt này, ai có thể hiểu được chứ? Ngài chỉ đang kiếm cớ, ngăn cản ta trèo lên vị trí tông chủ thôi!”
Viên lão chậm rãi quay lưng đi, không nhìn lão ta nữa, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy mất mác!
“Sư phụ, là ngài đã vứt bỏ ta trước, ta đã cố gắng đền bù, thế nhưng ngài...”
Rắc!
Tà Vô Nguyệt tàn nhẫn siết chặt nắm đấm, âm thanh xương kêu vang lên rõ nét, sau đó trong mắt lão ta thoáng qua một tia sát ý, vung tay lên, bàn tay biến thành móng vuốt, hung ác đánh về phía thắt lưng của Viên lão: “Võ kỹ Huyền Giai cao cấp, Giao Long Trảo!”
Vèo!
Gió lạnh âm u xé rách không trung, một trảo sắc bén của Tà Vô Nguyệt đi tới trước mặt Viên lão chỉ trong nháy mắt.
Con ngươi Viên lão không nhịn được đông cứng, vô cùng giận dữ, lão ta tuyệt đối không nghĩ tới đồ đệ này của lão lại lớn gan như vậy, dám ra tay với sư phụ mình.
Khí thế toàn thân Viên lão phóng ra, uy áp hùng mạnh ngay lập tức khiến cho hơi thở Tà Vô Nguyệt chậm lại, một trảo vung ra kia cũng dừng lại trên không trung, khó thể tiến về phía trước một bước.
Ngay sau đó, Viên lão chuyển tay, vung lên, lập tức bắt lấy cánh tay của lão ta, sau đó quăng ra ngoài.
Rầm!
Thân thể Tà Vô Nguyệt giống như bao tải bị ném lên tường, sau đó bịch một tiếng ngã xuống đất. Đợi đến khi lão ta đứng dậy thì không nhịn được phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
“Tà Vô Nguyệt, ngươi đúng là điên rồi, ta là sư phụ ngươi đấy, ngươi lại dám ra tay với lão phu?” Viên lão mạnh mẽ nắm chặt hai quyền, hai mắt đỏ thẫm, vẻ mặt đầy tức giận.
Khóe miệng Tà Vô Nguyệt nhếch lên, điên cuồng cười khẩy: “Sư phụ? Ngươi lôi ta từ trên bảo tọa tông chủ xuống dưới, thế mà ngài còn mặt mũi tự xưng là sư phụ của ta hả?”
“Ngươi!” Da mặt Viên lão không nhịn được co giật, cả người không kiềm chế được run lên vì tức giận, thế nhưng chấn động dữ dội nhất chính là trái tim thất vọng của lão ta.
Vù... ù... ù!
Đúng lúc này, một luồng sáng màu xanh hiện lên, mật thất vốn đang u ám ngay lập tức bị một tầng ánh sáng rực rỡ bao phủ.
Tà Vô Nguyệt lườm ánh sáng kia, không khỏi cười khẩy: “Khô Vinh Ngũ lão, hiện tại mới xuất hiện, xem ra các ngươi làm chức bảo tiêu thật sự rất không xứng. Nếu vừa nãy ta đả thương Đại cung phụng thì thế nào đây?”
“Thực lực Đại cung phụng hơn người, trong tông không có ai đuổi kịp, ngươi không thể gây thương tổn cho Viên lão! Nói cho cùng chức trách của chúng ta là ngăn ngừa bọn đạo chích, quấy rầy Đại cung phụng yên tĩnh tu luyện mà thôi.”
Đột nhiên bên trong luồng ánh sáng màu xanh kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Thiệt trưởng lão: “Theo lý mà nói, chúng ta không nên hỏi thăm chuyện sư đồ các ngươi. Chẳng qua Tà tông chủ, ngươi nên hiểu rõ, Đại cung phụng chưa bao giờ có lỗi với ngươi. Hơn nữa chuyện đổi tông chủ lần này, tất nhiên Đại cung phụng đã làm điều tốt nhất. Nếu không, Trác Uyên thật sự dùng bạo lực lật đổ ngươi để thượng vị, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể tiếp tục tồn tại ư? Đại cung phụng làm tất cả chỉ vì bảo vệ tính mạng của ngươi!”
Tà Vô Nguyệt cười phá lên, khóe miệng cười toe toét trộn lẫn với máu tươi, lạnh lùng gật đầu: “Các ngươi nói không sai, ta đây cũng biết, vì vậy lúc nãy ta đã cho lão ta một cơ hội cuối cùng, để lão ta thay đổi suy nghĩ, nhân dịp tiểu tử Trác Uyên kia không có ở đây, giúp ta thượng vị một lần nữa. Thế nhưng... Chính lão ta đã từ bỏ, vậy thì đừng có trách ta. Hơn nữa, một chiêu lúc nãy của ta không lấy mạng lão ta, xem như báo đáp ân tình lão ta bảo vệ một mạng cho ta!”
“Điên rồi, đúng là điên rồi! Tà Vô Nguyệt, ngươi cho rằng dựa vào công lực của ngươi có thể tổn thương được lão phu à?”
Viên lão tức giận đến mức râu ria run rẩy, vung tay lên, hét lớn: “Khô Vinh Ngũ lão nghe lệnh, bắt Tà Vô Nguyệt lại cho ta!”
“Vâng!”
Khô Vinh Ngũ lão gật đầu, trong tay cùng bấm pháp quyết, đột nhiên bên trong vầng sáng màu xanh kia xuất hiện từng luồng sáng xanh tràn về phía Tà Vô Nguyệt, cuốn lấy lão ta.
Trong mắt Tà Vô Nguyệt lóe lên tia sáng quỷ quái, khinh thường bĩu môi, không thèm quan tâm mấy thứ này: “Ha ha ha... ta điên rồi? Viên Hưng Cương, đừng tưởng rằng ngươi vô địch thiên hạ ở Ma Sách Tông này thì không có ai đả thương được ngươi. Lúc nãy ta thật sự có thể giết chết ngươi, vốn dĩ không làm thế là vì muốn dành thời gian kết thúc tình cảm sư đồ chúng ta, không ai nợ ai mà thôi. Không tin thì ngươi cứ chống mắt nhìn xem!”
Vừa dứt lời, Tà Vô Nguyệt vung cánh tay, không gian giới chỉ tỏa ra ánh sáng lập lòe, một luồng khí thế hùng mạnh bất ngờ lao ra khỏi giới chỉ, hung ác đánh về phía Vùng Khô Vinh.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, luồng sáng màu xanh kia ngay lập tức bị đánh tan, thân hình của Khô Vinh Ngũ lão cũng bất ngờ xuất hiện trong gian mật thất, không nhịn được phun ra máu tươi cùng một lúc!
“Rốt cuộc là ai?” Con ngươi Thiệt trưởng lão vô thức run rẩy, ngửa mặt lên trời gào thét.
Mà cùng với tiếng chất vấn của lão ta, một tiếng cười sằng sặc vang dội bất ngờ truyền vào trong tai của tất cả mọi người đang ở đây: “Ha ha ha... Quả nhiên Khô Vinh Ngũ lão của Ma Sách Tông không đơn giản, lão phu đường đường là Dung Hồn Cảnh, dưới một quyền của ta, thế mà các ngươi chỉ bị phá hủy lĩnh vực, tất cả đều còn thở, đúng là ghê gớm!”
Tích!
Một bóng dáng màu xám tro chợt lóe lên, đột nhiên trước mặt Viên lão xuất hiện một bóng người tuổi trung niên thân hình khôi ngô, khí thế to lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!