Lông mày ba người không nhịn được run rẩy, sắc mặt dần dần trở nên u ám, trong mắt còn mang theo vẻ nghiêm trọng. Mặc dù bọn họ chưa từng đi Song Long Hội nhưng dựa trên hồi báo của Triệu Đức Trụ, trong lòng vẫn rất rõ ràng.
Diệp Lân, nhân vật số hai của Song Long Hội, cũng là một nhân vật khó giải quyết, lực chiến không phân cao thấp với Trác Uyên, thậm chí nhiều lúc còn áp chế được Trác Uyên,
Rõ ràng cao thủ như vậy là sự tồn tại cùng đẳng cấp với tên quái vật Trác Uyên kia. Một mình Trác Uyên đã tiêu hao bọn họ thành dáng vẻ này, giờ lại đánh một trận với Diệp Lân, nói thật, trong lòng bọn họ thật sự không tự tin!
Chẳng qua nếu cứ thể thả Trác Uyên chỉ còn một hơi chạy thoát, bọn họ vô cùng không cam lòng. Dù sao nói thế nào thì bọn họ đã bỏ ra một cái giá nặng nề như vậy, không mang về chút công trạng nào thì thật sự không còn mặt mũi quay về tông môn.
Kết quả linh binh trong tay một tên trưởng lão quét ngang, tiến lên một bước, vừa giống khuyên nhủ vừa giống cảnh cáo nói: “Thái Thanh Tông và Thiên Địa Chính Nghĩa Tông chúng ta cùng là tông môn chính đạo, như huynh đệ một nhà. Diệp Lân, mấy người lão phu đã nghe nói về tiếng tăm của ngươi từ lâu, là trụ cột tương lai của chính đạo chúng ta, vì sao hôm nay lại sa đọa như thế, cứu tiểu tử ma đạo này? Phải biết rằng nếu không diệt trừ tên này sớm, sau này mặc kệ đối với tất cả tông môn chính đạo hay với ngươi đều là tai họa rất lớn. Ngươi không nên chắp tay nhường danh hiệu đệ nhất Tây Châu cho người khác, để tên điên cuồng ma đạo này đạt được!”
“Ha ha ha... Ngày hôm nay Thiên Đại Chính Nghĩa Tông chúng ta ra mặt giải quyết xong hắn, diệt trừ ma đạo, cũng coi như duy trì danh dự của chính đạo Tây Châu. Ngươi làm như không thấy, thả người xuống rồi rời đi cũng không khiến người khác lên án, nói ngươi đố kị người tài, diệt trừ kình địch đâu. Không bẩn tay lại có thể đạt được danh vọng, một công đôi việc...”
“Câm miệng!”
Tên trưởng lão kia nói rất êm tai, vừa hiên ngang lẫm liệt vừa có hiệu quả và mang lại lợi ích, còn không chọc vào rắc rối, phá hủy danh dự của bản thân, hẳn Diệp Lân nghe xong sẽ hài lòng đồng ý.
Thế nhưng lão ta còn chưa kịp nói hét, một tiếng hét lớn bất ngờ vang lên cắt đứt lão ta!
Trưởng lão kia không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Lân nhìn mọi người bằng vẻ mặt u ám, trên mặt tràn đầy tức giận: “Thua là thua, thắng là thắng, Diệp Lân ta không dùng loại thủ đoạn xấu xa dơ bẩn này để loại trừ đối thủ, làm bẩn danh tiếng của truyền nhân Thánh Thú!”
Truyền nhân Thánh Thú?
Mọi người vô thức di chuyển, liếc nhìn nhau, sắc mặt đều vô cùng nghi ngờ, cảm thấy khó hiểu, truyền nhân Thánh Thú là cái gì?
“Hừ, một đám phàm phu tục tử hèn hạ vô sỉ, nói với các ngươi thứ này đúng là đàn gảy tai trâu!”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Diệp Lân khinh thường cười khẩy, sau đó quay đầu nhìn Trác Uyên trên vai, thở dài: “Lại nói tiếp, đồng loại duy nhất của ta trên đời này chỉ có một người này thôi...”
Dứt lời, trong tay Diệp Lân lóe lên ánh sáng vàng, một quả cầu nhỏ bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay, bên trong hiện lên ánh sáng vàng cực nóng, lửa mạnh không ngừng thiêu đốt!
Thấy vậy, mọi người cùng nhau rùng mình, không kiềm được lùi về sau một bước, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Bọn họ có thể tưởng tượng được, chắc chắn thứ này rất khủng khiếp, không phải là điều bọn họ có thể thừa nhận. Ngay cả ba tên trưởng lão kia cũng không nhịn được hung hăng nuốt nước miếng, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hai con ngươi run rẩy nhìn chòng chọc quả cầu nhỏ màu vàng kia!
“Diệp Lân, rốt cuộc đó là thứ gì?” Thân thể Triệu Đức Trụ hơi run rẩy, cuối cùng hắn ta lấy can đảm hét lên.
Diệp Lân lườm mọi người một cái quỷ dị, cười khẩy, bĩu môi: “Một đám người chết, không có quyền được biết. Còn nữa, mẹ nó ai là huynh đệ một nhà với các ngươi? Trên đời này, người có thể đánh đồng với lão tử chỉ có một người mà thôi. Những người khác, không xứng!”
Dứt lời, ánh mắt Diệp Lân trở nên lạnh lẽo, đột nhiên hắn ta vung cánh tay lên, vứt quả cầu màu vàng kia về phía mọi người!
Thấy vậy, trong lòng mọi người hoảng sợ, vô thức muốn chạy trốn, đáng tiếc... Đã muộn rồi!
Ầm!
Một tiếng nổ tung vang lên, xông thẳng lên trời, chấn động trời xanh, xé rách hư không!
Quả cầu nhỏ màu xanh kia bất ngờ nổ tung trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, Kim Viêm cực nóng nở rộ như hoa quỳnh, quét sạch bốn phía xung quanh, trong nháy mắt đã lan ra ngàn dặm, tạo thành một biển lửa. Lửa cháy ngút trời thiêu đốt bầu trời vặn vẹo, giống như một khắc sau sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Triệu Đức Trụ và hơn một trăm cao thủ, bao gồm cả ba tên trưởng lão kia còn chưa kịp hoảng sợ gào thét đã bị lửa mạnh này biến thành hư vô, tan biến không còn bóng dáng chỉ trong nháy mắt.
Lửa lớn cực nóng ào ạt thiêu đốt phạm vi ngàn dặm, hoàn toàn biến thành một biển lửa, tất cả mọi thứ trong đó đều bị đốt sạch không còn gì, dường như nơi này chính là nhà lao biển lửa, bất cứ sự vật nào cũng không thể tới gần nơi này.
Diệp Lân lạnh lùng nhìn tất cả, sau đó khiêng thân thể Trác Uyên lên, chậm rãi biến mất trong ánh lửa màu vàng kia...
Mặt khác...
Vù vù vù!
Giữa bầu trời đêm đen kịt, ba tia sáng thoáng qua rồi biến mất, Sở Khuynh Thành kéo tay hai nữ tử Thủy Nhược Hoa và Đan Nhi lao nhanh về phía trước,
trên gò má là hai vệt nước mắt rõ rệt.
“Khuynh Thành tỷ, đã ba ngày ba đêm rồi, chắc bọn họ không đuổi kịp đâu, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi!” Đan Nhi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Sở Khuynh Thành, do dự một lúc rồi đề nghị.
Thấy vậy, Thủy Nhược Hoa cũng gật đầu, khuyên nhủ: “Đúng thế, Khuynh Thành, ngươi vừa đau buồn lại phải nhanh chóng tiêu hao thể lực, rất có hại với thân thể, hay là tạm thời dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nói không chừng chờ một lát thì Trác Uyên đuổi tới rồi!”
“Không được, đây là cơ hội Trác Uyên dùng tính mạng của mình tạo ra, sao chúng ta có thể phụ lòng ý tốt của chàng chứ?”
Sở Khuynh Thành khẽ khép mắt, mạnh mẽ cắn môi, dường như trong mắt lại có chút ẩm ướt, kiên quyết nói: “Trước khi đến Song Long Viên, chúng ta không thể dừng lại một khắc nào cả!”
Lời này của Sở Khuynh Thành vô cùng kiên định, hai nữ tử liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài!
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nơi rừng núi xa xôi bốc lên một trận lửa cháy ngút trời, chỉ trong nháy mắt đã lan nhanh ra ngàn dặm, không ngừng thiêu đốt. Sóng lửa cực nóng kia tràn ngập bốn phía, đồng thời bao phủ bốn phương tám hướng rừng sâu, san thành bằng phẳng.
Thân hình đang bay nhanh trên không trung của ba người Sở Khuynh Thành cũng bị luồng sóng nhiệt này đập vào, thân thể lập tức lệch đi, va chạm vào nhau rơi xuống đất.
Đợi đến khi các nàng gian nan đứng dậy, nhìn về phía xa thì hoàn toàn sợ ngây người. Chỉ thấy phương xa đã biến thành một biển lửa ngút trời, giống như địa ngục, bất kể sinh vật nào cũng bị diệt sạch chỉ trong nháy mắt. Mặc dù ba người các nàng cách xa vạn dặm vẫn cảm giác được lửa nóng hừng hực thiêu đốt khuôn mặt của mình, có thể nghĩ tới kết cục của sự vật trong ngọn lửa kia sẽ như thế nào!
“Trời ơi, cuối cùng chỗ đó đã xảy ra chuyện gì thế, sao lại có lửa lớn như vậy?” Con ngươi Đan Nhi không nhịn được co rụt lại, ngạc nhiên hét lên, sau đó nàng ta chợt sững sờ, dường như nghĩ tới điều gì, kêu lên: “Nơi đó, không phải Trác đại ca dừng lại...”
“Đan Nhi!”
Thế nhưng nàng ta còn chưa nói xong, Thủy Nhược Hoa đã hét lớn, hung ác trừng nàng ta, nháy mắt ra hiệu.
Đan Nhi không khỏi cứng đờ, lúc này mới thấy Sở Khuynh Thành đang nhìn về phía ánh lửa ngút trời kia bất ngờ ngẩn ngơ, hai dòng nước mắt không ngừng chảy xuống: “Trác Uyên!”
Sở Khuynh Thành kêu lớn, muốn đứng dậy bay về nơi đó lại bị Thủy Nhược Hoa kéo lại, giữ chặt: “Khuynh Thành, ngươi điên rồi, hiện tại thế lửa nơi đó lớn như vậy, chắc chắn ai đi vào trong cũng sẽ chết!”
“Ta mặc kệ... Trác Uyên!” Sở Khuynh Thành lắc đầu mãnh liệt, đã mất đi tỉnh táo, kêu lên đầy thảm thiết, giãy giụa muốn xông ra ngoài.
Hết cách, Thủy Nhược Hoa đành phải tàn nhẫn, cắn răng đánh xuống cổ nàng, lập tức khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Nàng ta giơ mắt nhìn Đan Nhi, hai nữ tử cùng nhau nhìn thế lửa ngút trời kia rồi nhìn Sở Khuynh Thành dù đang hôn mê vẫn không ngừng rơi nước mắt như cũ, bất đắc dĩ thở dài.
Các nàng chưa bao giờ thấy một mặt điên cuồng của vị nữ tử đoan trang thanh lịch này, tình cảm của nàng dành cho Trác Uyên thật sự vô cùng sâu đậm!
Đan Nhi vô thức cảm thấy đau xót, thương tiếc nhìn Sở Khuynh Thành, rồi nhìn về phía Thủy Nhược Hoa, buồn bã hỏi: “Nhược Hoa sư tỷ, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Còn có thể làm cái gì, tất nhiên là mang Khuynh Thành đi Song Long Viên rồi, chỉ có đến nơi đó thì chúng ta mới an toàn!”
“Thế... Trác đại ca thì sao?” Đan Nhi sốt ruột, lại hỏi.
Thủy Nhược Hoa quay đầu nhìn chằm chằm biển lửa cực nóng kia, bất đắc dĩ thở dài: “Thế lửa ngút trời như này thật sự hiếm thấy trên đời, chúng ta cũng bất lực, hy vọng hắn ở hiền gặp lành. Có điều...”
Thủy Nhược Hoa lại nhìn ánh lửa kia một lần, lắc đầu đầy bất đắc dĩ, cười khổ, trong mắt tràn đầy đau thương.
Thấy vậy, Đan Nhi cũng không nhịn được cúi thấp đầu, lén lút rơi nước mắt. Trong lòng nàng ta hiểu rõ, dưới tai nạn đáng sợ như vậy, e rằng Trác Uyên không có hy vọng sống sót...
Sau đó, trong lòng hai người mang theo đau buồn, cõng Sở Khuynh Thành tiếp tục tiến về phía Song Long Viên!
Cùng lúc đó, Phong Lâm Thành, Lạc gia!
“Trác Uyên!”
Sương Nhi đang im lặng ngủ say trên giường bất ngờ bừng tỉnh, hét lên, trên đầu đầy mồ hôi lạnh. Ánh mắt nàng thoáng qua tia sáng thâm thúy như sao băng, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Két!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, cùng với từng tiếng bước chân dồn dập, Lạc Minh Ngọc, Lạc Minh Viễn và một đám người vội vàng đi tới phòng nàng.
Thấy vậy, Lạc Minh Ngọc ngồi xuống mép giường, vội vàng hỏi: “Sương Nhi, vừa nãy ngươi làm sao vậy, sao lại tập hợp công lực cả người hét lên, đoán chừng tất cả mọi người trong gia tộc đều bị ngươi dọa sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Minh Ngọc tỷ, Trác... Trác Uyên hắn... đã chết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!