Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đây... là nơi nào?”  

             Màn đêm buông xuống, một bóng người đầy máu chậm rãi bò dậy từ một vùng cỏ dại, mùi máu tanh hôi khó ngửi xung quanh khiến hắn ta không nhịn được ho khan mấy tiếng, thỉnh thoảng còn nôn ra một ít thứ.  

             Ánh trăng lạnh lẽo nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt yếu ớt kia, không nghi ngờ gì chính là Triệu Đức Trụ.  

             Triệu Đức Trụ hung ác vỗ đầu, do dự nửa ngày, suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng hắn ta mới nhớ tới bản thân nhận mệnh lệnh của tông môn đến nơi này giết chết tên ma đầu Trác Uyên. Thế nhưng tên Trác Uyên này quá lợi hại, một đám người cũng không bắt được hắn, cuối cùng con Đại Lực Xích Long Vương kia hất đuôi, trong chốc lát đã đánh chết rất nhiều người. Hắn ta đứng ở phía sau, mặc dù không chết nhưng cũng bị chấn động đến bây giờ mới tỉnh lại.  

             Chẳng qua hắn ta không biết rằng hiện tại tên tiểu tử Trác Uyên kia đã thật sự bị giết chết hay chưa!  

             Triệu Đức Trụ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, bất giác thở dài: “Ài, đêm đã khuya, chắc tiểu tử kia đã bị bắt lại rồi, có điều không biết tông môn chúng ta chịu tổn thất như thế nào?”  

             Đang nghĩ như vậy, dường như ông trời cũng muốn trả lời vấn đề của hắn ta, ánh trăng lạnh lẽo sâu thẳm kia phủ xuống, chiếu rọi xung quanh hắn ta, khắp nơi tràn ngập thi thể, máu chảy thành sông.  

             Mà đúng lúc chỗ của hắn ta lại là bên trong dòng sông máu...  

             “Chuyện này... Thương tổn nhiều như vậy ư...” Con ngươi Triệu Đức Trụ không nhịn được co rụt, đưa mắt quan sát xung quanh. Nơi này có hơn một trăm cỗ thi thể, thậm chí có cái gãy tay gãy chân, chết không toàn thây, tử trạng vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không thể xoay chuyển!  

             Thân thể Triệu Đức Trụ không nhịn được run rẩy, hắn ta sợ ngây người, thì thào: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Tổn thất lớn như vậy, ta không gánh nổi trách nhiệm này...”  

             Ầm!  

             Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong, cách đó không xa lại ầm ầm vang lên tiếng nổ mạnh, cơn gió mãnh liệt quét qua khiến khuôn mặt hắn ta đau nhức.  

             Trong lòng Triệu Đức Trụ không khỏi hoảng hốt, vội vàng đạp chân bay về chỗ đó, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy ánh lửa ngút trời kèm theo tiếng giết chóc vang vọng.  

             Thiên Địa Chính Nghĩa Tông chỉ còn một trăm tu giả Hóa Hư Cảnh đang thở hồng hộc tụ tập lại ở đằng kia, hung ác trừng người đứng trước mặt. Trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ kinh hãi, nhưng nhiều hơn chính là nỗi oán hận sâu đậm và kinh khủng vô tận.  

             Mà đứng phía trước các đệ tử là ba tên trưởng lão, lúc này râu ria bọn họ rối tung, quần áo rách nát, linh binh trong tay hơi run rẩy, phát ra từng tiếng ngâm khẽ, không biết là khiếp sợ hay chiến ý.  

             “Không... Không thể nào, vẫn chưa bắt được hắn ư?”  

             Mí mắt Triệu Đức Trụ run rẩy, trong lòng đầy lo sợ, vội vàng đạp mạnh chân bay tới phía trước, chen lấn trong đám người đi lên hàng đầu. Tuy nhiên đập vào mắt lại là một hình ảnh khiến hắn ta vô cùng hoảng hốt, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận vô hình.  

             Chỉ thấy giờ khắc này, phía trước mọi người vẫn là Cự Long kia, mặc dù thân hình nó đã bị tàn phá, giáp rồng vỡ vụn từng mảnh, linh khí tràn ra ngoài giống như một khắc sau thần hồn sẽ vỡ nát. Thế nhưng Cự Long kia vẫn vung đuôi như cũ, nhìn tất cả mọi người bằng khí thế hung hăng, trong mắt đầy kiên định giống như Trác Uyên, không sợ sống chết!  

             Mà trước mặt nó là một nam nhân cả người đẫm máu, tay cầm ma kiếm, tóc tai bù xù, trên mặt đầy máu đen, hai con người toát lên tia sáng chết chóc, mặt không biểu cảm. Một trăm lẻ tám lỗ máu trên người không ngừng chảy máu, thậm chí có lỗ đã khô cạn máu nhưng dù vậy, nam nhân kia vẫn đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của tất cả mọi người phía trước, dù cho trong mắt hắn đã không còn ánh sáng!  

             Soạt!  

             Một âm thanh khe khẽ vang lên, một vị trưởng lão hơi nhúc nhích bước chân. Người nọ phản xạ ngay lập tức, thân thể chấn động, trường kiếm trong tay chỉ về phía lão ta, vị trưởng lão kia giật mình vội vàng rụt chân về.  

             Tên trưởng lão kia nhíu mày, liếc nhìn những người khác, khó khăn nói: "Tên Trác Uyên này là người thật hả? Chúng ta đã phá hủy thân thể hắn đến mức này, lẽ ra nội tạng hắn đã vỡ nát từ lâu rồi mới đúng, thế mà hắn vẫn có thể chém đầu một trưởng lão của chúng ta như cũ. Đến lúc này đã có ba bốn trăm tu giả Hóa Hư Cảnh và năm trưởng lão Dung Hồn Cảnh chết trên tay hắn, tuy nhiên cả thần hồn và thể xác của hắn cũng bị tổn thương nặng nề. Thật không thể tưởng tượng nổi, thế mà hiện tại hắn vẫn còn sống được. Lẽ nào phải đợi đến lúc thần hồn hắn vỡ vụn thì hắn mới chết ư?”  

             “Đúng vậy, tiểu tử này thật sự quá khó chơi, hắn là Thần Chiếu Cảnh thật đấy hả?”  

             Da mặt một tên trưởng lão khác không nhịn được co giật, thở hổn hển từng ngụm, khắp người chảy máu ồ ạt, nhìn chằm chằm Trác Uyên, khó nhọc nói: “Nhưng nếu chúng ta muốn phá hủy thần hồn của hắn, đoán chừng phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị diệt toàn quân. Đừng nhìn bây giờ hắn đang có dáng vẻ hấp hối, lão phu có thể cảm giác được, tên này chính là cương thi không chết, chúng ta muốn giết hắn thì phải bỏ ra một cái giá rất lớn. Ài, còn tưởng nhiệm vụ lần này rất dễ dàng, không ngờ lại khó giải quyết như thế!”  

             Người còn lại nghe xong cũng gật đầu liên tục, tỏ vẻ đồng ý: “Đúng thế!”  

             “Cái gì?”  

             Tuy nhiên lúc ba người đang thương lượng, đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, mọi người sửng sốt quay đầu nhìn lại. Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Đức Trụ giật mình ngơ ngác, lung la lung lay đi về phía ba người, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Ba vị trưởng lão, các ngươi nói cái gì? Lần này chúng ta tổn thất bao nhiêu? Bốn trăm Hóa Hư Cảnh và năm trưởng lão Dung Hồn Cảnh?”  

             Lông mày ba người kia không khỏi run rẩy, liếc mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng, khẽ gật đầu.  

             Cả người Triệu Đức Trụ chấn động dữ dội, xoay thân thể cứng ngắc của mình lại, nhìn về phía Trác Uyên không còn ánh sáng trong mắt, sau khi hít từng ngụm lấy hơi thì tức giận thét lên: “Trác Uyên, sao ngươi còn chưa chết đi? Ngươi cũng biết nhiệm vụ lần này là ta xin tông môn, kết quả lại tổn thất lớn như vậy, ngươi kêu ta bàn giao với tông môn như thế nào hả?”  

             Tiếng gào rú của Triệu Đức Trụ vang vọng bên tai tất cả mọi người, chỉ có mỗi Trác Uyên giống như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, trong mắt toát lên ánh sáng lạnh lẽo.  

             “Điều động năm trăm cường giả Hóa Hư Cảnh, bát đại trưởng lão, chiến một ngày một đêm ở chỗ này với một tên tu giả chưa tới Hóa Hư Cảnh mà vẫn không bắt được hắn, còn tổn thất hơn một nửa binh lực, chết năm tên trưởng lão!”  

             Dường như tâm linh yếu ớt của Triệu Đức Trụ đã bị sự thật này đả kích, hơi không khống chế được điên cuồng hét lớn: “Năm trăm lực chiến của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông bị một mình ngươi ngăn cản ở chỗ này, không thể tiến thêm nửa bước suốt một ngày một đêm. Trác Uyên, cuối cùng ngươi là cái gì, tại sao lại không chết? Tiền đồ của lão tử, tính mạng của người thân lão tử đều bị hủy hoại trong tay ngươi rồi!”  

             Không có tiếng đáp lại, Trác Uyên vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó như cũ.  

             Mọi người lạnh lùng nhìn, thỉnh thoảng có người im lặng suy nghĩ một lúc, nhắc nhở Triệu Đức Trụ: “Sư huynh, ngươi sai rồi, không phải một ngày một đêm mà là ba ngày ba đêm!”  

             “Cái gì?”  

             Thân thể Triệu Đức Trụ không nhịn được chấn động, đặt mông ngồi xuống đất, hoàn toàn sợ ngây người: “Thế mà lão tử lại hôn mê ba ngày ba đêm? Tiểu tử này đã ngăn cản các ngươi ba ngày ba đêm?”  

             Nghe vậy, gương mặt ba tên trưởng lão còn sống kia đỏ lên, bất giác xấu hổ cúi đầu xuống. Nhiều người như vậy mà suốt ba ngày ba đêm không bắt được một tên tiểu tử chưa đến Hóa Hư Cảnh, thật sự mất hết mặt mũi!  

             Thế nhưng đúng lúc này, Trác Uyên nãy giờ không nói một tiếng nào bất ngờ cứng đờ cười khẽ: “Ha ha ha... Hóa ra là thế, đã ba ngày ba đêm rồi à, thế thì các ngươi sẽ không đuổi kịp các nàng...”  

             Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, Trác Uyên cầm ma kiếm hét lên rồi ngã gục, Long Hồn cực lớn kia cũng khép hai mắt, chậm rãi biến mất không thấy nữa.  

             Thanh trường kiếm kia vù...u...u một tiếng chui vào trong thân thể Trác Uyên, biến mất không còn bóng dáng!  

             Mọi người không khỏi sửng sốt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều không rõ ràng. Sao nam nhân chiến đấu suốt ba ngày ba đêm không ai có thể đánh bại lại ngã xuống trong nháy mắt thế này?  

             Triệu Đức Trụ cũng ngơ ngác cả người, lúc này một tên trưởng lão đi tới phía trước người Trác Uyên, dò xét thân thể hắn, lúc này mới hiểu rõ khẽ gật đầu, thở dài: “Hóa ra là thế, hắn đã chết từ lâu rồi!”  

             “Cái gì, hắn đã chết?” Triệu Đức Trụ không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên kêu lên: “Nhưng vừa nãy hắn vẫn còn...”  

             Tên trưởng lão kia bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng: “Đó là hơi thở cuối cùng của hắn, vì ngăn cản chúng ta tiếp tục đuổi theo mấy nữ nhân kia, hắn dựa vào một hơi này chống cự ba ngày ba đêm. Trên thực tế, đoán chừng thân thể của hắn đã chết từ lâu rồi, chỉ còn sót lại một hơi thần hồn này.”  

             “Chẳng trách trên người bị thương một trăm lẻ tám chỗ, mỗi một nơi đều là chí mạng mà hắn vẫn đứng thẳng như cũ đến bây giờ, vốn dĩ hắn đã là một cái xác không hồn từ lâu rồi!”  

             Một tên trưởng lão khác hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm thân thể của Trác Uyên, khẽ gật đầu: “Một khi thân thể của người bình thường bị phá hủy, thần hồn sẽ rời khỏi, không thể dùng thân thể lại nữa. Nhưng vậy mà hắn lại dựa vào một hơi dùng thân thể đến hiện tại, ý chí quá hùng mạnh, quả thật không thể chê trách, mặc dù hắn là ma đạo nhưng thật sự là một người anh hùng!”  

             “Đâu chỉ không thể tưởng tượng, phải là quái vật nghịch thiên mới đúng!”  

             Trong mắt lóe lên tia sáng, tên trưởng lão thứ ba chậm rãi tiến lên, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên toát lên sát ý nồng đậm: “Các ngươi đừng quên, hắn vừa chịu đựng thần hồn trọng thương vừa không chế thân thể tàn phế này chiến đấu với chúng ta ba ngày ba đêm. Cho dù là anh hùng, còn lại một hơi nhiều nhất là khống chế thân thể thôi, có ai từng thấy người nào vừa khống chế thần hồn của mình vừa điều khiển thân thể chưa? Nhân vật như vậy, nếu như sống lại thì thật sự quá nguy hiểm!”  

             Ba vị trưởng lão vô thức rùng mình, liếc nhìn nhau, đều gật đầu, sau đó trong mắt lóe lên tia sáng, trăm miệng một lời: “Giết!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!