Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đùng!  

             Một tiếng động lớn vang lên, trường kiếm của Trác Uyên va mạnh vào Linh binh của bốn đại trưởng lão, Linh binh của bốn người đều vỡ vụn bay tán loạn, Trác Uyên cũng vì lực tấn công đồng thời cường đại mà mà không nén được phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi đỏ thắm, thậm chí trong máu tươi còn mang nội tạng nhỏ vụn.  

             Bạch Hạc trưởng lão xa xa nhìn lại, chợt mừng rỡ: "Ha ha ha... Tiểu tử này là không còn sức di chuyển tức thời nữa sao? Trong ba con đường, lại chọn con đường chết nhanh nhất, là cũng đã định từ bỏ việc chống lại rồi."  

             "Nhưng như thế cũng tốt, có lẽ nội tạng gia hỏa này đã bị va đập nát hết cả, cuối cùng không dùng đến thanh kiếm kia. Sau đó, cũng chỉ còn dư lại một quyền của lão phu đánh nát long hồn của ngươi là được rồi!"  

             Bạch Hạc trưởng lão cảm thấy mừng rỡ như điên, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn, nắm đấm vẫn luôn giơ lên cao, cuối cùng không kiên nhẫn được mong muốn tấn công, đập mạnh xuống dưới.  

             Tử Lôi cuồn cuồn càng không ngừng đánh về phía lão ta, nhưng vẫn không thể ngăn được một quyền khó địch nổi đó!  

             Ầm!  

             Một tiếng vang dội Quỳnh Tiêu, khí thế hào hùng, khóe miệng Bạch Hạc trưởng lão lộ ra nụ cười dữ tợn, ánh mắt vẻ tà dị, nhìn về phía mình rồng đang rung động không ngừng, lẩm bẩm nói: "Ngươi nên sụp đổ đi, Thiên Long Thần Hồn!"  

             Bùm!  

             Màu mực đen đâm lại nhuộm lên mình rồng lần nữa, cự long màu tím kia chỉ trong tích tắc đã hoàn toàn biến thành đen, kêu gào một tiếng, ngửa mặt lên trời thét dài!  

             "Ha ha ha... Thì ra là thế, thời khắc mấu chốt lại hóa thành Ma Long Vương đỡ đòn để phân tán hơn nửa sức mạnh của lão phu sao?" Lông mày Bạch Hạc trưởng lão nhướn lên, lúc này cười nhạo: "Nhưng thế thì sao chứ? Cho dù với sức mạnh còn lạnh của lão phu cũng đủ khiến ngươi chấn thương. Hình dạng long hồn này của ngươi không ngừng biến hóa, làm thay đổi chỗ này một chút chỗ kia một chút, đã để cho ngươi thêm mấy phần cơ hội kéo dài hơi tàn, sống lâu thêm tí mà thôi, nhưng kết quả sẽ không thay đổi. Đợi lão phu đánh mấy quyền nữa, ngươi chắn chắn phải chết không nghi ngờ!"  

             Dứt lời, Bạch Hạc trưởng lão vừa định nâng nắm đấm lên, bỗng dưng lại ngừng lại, phát hiện một quyền vừa đánh xuống hoàn toàn bị hắc khí vây quanh hút vào, giống như tên trưởng lão bị chém chết lúc trước.  

             Bạch Hạc trưởng lão khinh thường nhếch miệng, cười một tiếng, cơ thể chấn động, khí thế cường đại đánh tan toàn bộ hắc khí xung quanh, nắm đấm kia cũng đang không ngừng rút ra bên ngoài: "Hừ, vùng vẫy hơi tàn! Trác Uyên, bây giờ nhục thể của ngươi đã không thể dùng được nữa, có lẽ trong nháy mắt dịch chuyển thần thông cũng phế rồi. Mình rồng hút lực này của ngươi, cũng chỉ có thể khống chế chúng ta một hai giây thôi, nếu phối hợp với nhục thân của ngươi, có lẽ còn có thể tạo thành uy hiếp cho chúng ta, nhưng chỉ có một mình thần hồn của ngươi, chắc chắn sẽ không thể lật ngược tình thế được nữa, hết hi vọng đi..."  

             "Bạch Hạc trưởng lão!"  

             Nhưng mà, còn chưa đợi lão ta nói hết câu, một tiếng kêu sợ hãi đột ngột vọng lại từ đằng xa. Bạch Hạc nghe xong, biết ngay là bốn trưởng lão kia, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, nghi ngờ nói: "Sao thế?"  

             "Linh... Linh binh của bọn ta... không bị vỡ nứt!" Một trưởng lão không thể tin được, giơ lên Linh binh của mình lên, hét to.  

             Đồng tử Bạch Hạc không kìm được co rụt lại, trong lòng cả kinh, nhìn đi nhìn lại thật kỹ nhưng chỉ thấy đằng xa bốn tên trưởng lão đều giơ Linh binh của mình lên với vẻ mặt không giải thích được, nhưng trước mặt bọn họ, cơ thể Trác Uyên không ngừng thổ huyết, cũng hoàn toàn lảo đảo ngã xuống, thanh ma kiếm trong tay kia tản ra ánh sáng tà dị, chắc chắn không sai.  

             Đây. . . Đây là có chuyện gì?  

             Nếu Linh binh của bốn vị trưởng lão cũng không bị hao tổn, như vậy nói cách khác, binh khí của bọn họ không chạm vào ma kiếm, nhưng nếu không đụng vào, sao Trác Uyên lại bị lực tấn công đồng thời đánh chết, chỉ để lại một long hồn còn sót lại chứ?  

             Bạch Hạc trưởng lão nghĩ mãi mà không rõ, trong đầu mờ mịt!  

             Nhưng mà, vào lúc này, không gian vang lên một tiếng rung động, một luồng sát ý mãnh liệt đột đột đánh úp về phía sau lưng lão ta.  

             Bạch Hạc chợt cảm thấy chấn động, hoảng hốt, muốn vội vàng tránh đi, nhưng dường như vừa phát hiện, một nắm đấm của lão ta còn đang bị hút trên người Ma Long Vương, mặc dù lực hút này chỉ khống chế được lão ta một hai giây mà thôi.  

             Nhưng chính một giây đồng hồ này, dường như lão ta đã cảm nhận được cái chết đang tới gần!  

             Phụp!  

             Một tiếng vang trầm vang lên, nương theo máu tươi đầm đìa vung vãi bên trong, cơ thể Bạch Hạc trưởng lão bị chém ngang lưng, trong mắt lại đầy vẻ kinh ngạc và hoài nghi.  

             "Trúng... Trúng kế..."  

             Miệng Bạch Hạc trưởng lão run rẩy, trong lúc hấp hối, chật vật khó khăn quay đầu lại, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Trác Uyên, khóe miệng không ngừng rướm máu, lấy chút sức lực cuối cùng hỏi: "Rốt cuộc... Chuyện gì đã xảy ra?"  

             Khụ khụ khụ!  

             Trác Uyên càng không ngừng ho khan vài tiếng, máu tươi trong miệng dâng trào, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Ngươi đủ cẩn thận, nhưng dù là người cẩn thận đi nữa, trong giây phút thắng lợi vẫn sẽ tự cho là đúng mà lộ ra sơ hở. Mà ta, chỉ để ngươi cho rằng mình thắng mà thôi!"  

             Mí mắt Bạch Hạc trưởng lão khẽ run lên, nhìn lại bóng dáng lảo đảo trên không trung đằng xa kia của Trác Uyên, rồi nhìn Trác Uyên đang đứng bên cạnh lúc này, trong mắt vẫn mờ mịt.  

             Nơi này... Tại sao có thể có hai Trác Uyên?  

             "Ha ha ha... Không biết cũng là cái tội, bản lĩnh của lão tử, các ngươi còn chưa biết hết được đâu!"  

             Khóe miệng Trác Uyên thoáng qua một nụ cười khinh thường, ba vầng sáng màu vàng óng rạng rỡ bên trong mắt phải của Trác Uyên phát sáng: "Không Minh Thần Đồng Đệ Tam Trọng, Huyễn Không, Hải Thị Thận Lâu!"  

             Bụp!  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên tay cầm ma kiếm nơi xa, không ngừng thổ huyết, trong nháy mắt đã biến mất không thấy, chỉ còn Trác Uyên đứng bên cạnh Bạch Hạc, khóe môi nhếch lên chế giễu, nhìn về bốn tên trưởng lão phía xa kia.  

             Huyễn tượng!  

             Chỉ một thoáng, tất cả mọi người hiểu rõ toàn bộ, hóa ra Trác Uyên biết cho dù dịch chuyển đến bên cạnh Bạch Hạc trưởng lão, cũng chưa chắc có thể chém chết lão ta, cho nên đã lợi dụng long hồn làm mồi, muốn dụ bị khống chế cơ thể.  

             Nhưng đã có vết xe đổ của một trưởng lão, Bạch Hạc há lại vô ý mắc lừa nữa?  

             Cho nên Trác Uyên đã chế tạo một huyễn tượng, khiến Bạch Hạc cho rằng nhục thân của Trác Uyên đã bại, không dùng được nữa, hết sức yên tâm đi công kích thần hồn của hắn.  

             Lúc đầu huyễn tượng này rất dễ vạch trần, bốn tên trưởng lão kia phát hiện ra Linh binh của mình chạm vào ma kiếm, nhưng lại chưa truyền đến lực đạo, đã thấy kì lạ.  

             Thế nhưng làm sao Bạch Hạc trưởng lão ở đằng xa biết những việc này, lão ta chỉ có thể quan sát bằng mắt mà thôi. Nhìn thấy chuyện lớn đã thành, đương nhiên không kịp chờ đợi nữa mà ra tay, ngay trong tích tắc chỉ vì cái trước mắt này mà đã để cho Trác Uyên bắt được tay vị trưởng lão này một lần nữa, lúc này mới giết chết!  

             Trong lòng Bạch Hạc trưởng lão hiểu rõ tất cả, cũng nghênh đón giờ chết của lão ta, đồng tử vô hồn, hoàn toàn mất sự sống, bị đánh thành hai nửa thi thể, ngã thẳng xuống, mặt hướng xuống đất vàng nhưng hai mắt vẫn khó nhắm lại.  

             Ai có thể ngờ được, đường đường là cao thủ Dung Hồn sẽ chết uất ức như thế? Nhất là Bạch Hạc trưởng lão bản tôn, càng khó có thể chấp nhận được...  

             Người thứ tư...  

             Bốn vị trưởng lão còn sót lại cảm thấy run lẩy bẩy, xa xa nhìn bóng dáng Trác Uyên đang há mồm thở dốc kia, thỉnh thoảng còn phun ra hai ngụm máu, bị dọa đến mức hai chân lắc một cái, không kiềm được mà lui về phía sau!  

             Một tên tiểu tử chưa đến Hóa Hư Cảnh liên tục bao vây, giết một cường giả Dung Hồn, có lẽ đây là kỳ tích. Giết hai người, vậy thì có thể là ăn may, nhưng đến khi hắn giết ba người thì đã không thể để cho bất cứ cao thủ gì ngồi chờ chết được nữa.  

             Nhưng bây giờ, hắn giết bốn người, vậy chỉ có thể chứng minh, hắn thật sự có thực lực như vậy!  

             Trong lúc nhất thời, ngay cả bốn vị trưởng lão cũng đều lạnh mình, khó mà nhìn thẳng ánh mắt hung ác kia, cảm thấy như đang gào thét.  

             Rốt cuộc người này là thần thánh phương nào chứ!  

             Nhưng dù nói thế nào đi nữa, bốn người cũng là cường giả tu hành nhiều năm, sau khi trải qua kinh ngạc trong chốc lát, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hận đến nghiến răng nghiến lợi.  

             Bọn họ là cao thủ Dung Hồn, mà lại bị một tiểu tử Thần Chiếu liên tục giết chết bốn người, có nhẽ đâu thế?  

             "Lên cho ta, tất cả đều lên cho ta, không có phân công gì hết, chỉ cần giết tiểu tử này, bỏ ra cái giá nào cũng không đáng kể!"  

             Cuối cùng, dưới tình huống tổn hại đến bốn viên đại tướng, đến cả những trưởng lão này cũng trở nên điên cuồng, hét lớn một tiếng, bỗng nhiên vọt tới chỗ Trác Uyên, tu giả Hóa Hư còn lại cũng đều phất cờ hò reo dè chừng theo sát.  

             Triệu Đức Trụ càng đứng mũi chịu sào, mắt đỏ ngầu lên. Trận đánh này là hắn ta xin tông môn ra tay, kết quả đã tổn thất bốn vị trưởng lão, nếu như còn bắt không được tên đầu sỏ này thì hắn ta không còn về tông môn lĩnh mệnh được nữa!  

             Trác Uyên lạnh lùng nhìn biển người như núi kêu biển gầm đang lao về phía hắn, dường như muốn bao lấy hắn, ma kiếm trong tay xiết chặt, hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn định bản thân, khẽ cắn môi, kéo lấy thân thể bị trọng thương xông tới.  

             Bỗng dưng, từ cổ chí kim, chỉ sợ từ trước tới nay đều chưa từng có chuyện mấy trăm cao thủ vây đánh một tu giả cấp thấp, hơn nữa cuộc hỗn chiến này, còn đánh đến mức trời đất tối sầm, vô cùng oanh liệt.  

             Vốn dĩ nếu như một đoàn người Thiên Địa Chính Nghĩa Tông tiếp tục vây đánh có tổ chức, có lẽ không có tổn thất lớn như vậy, nhưng bây giờ không giống thế, một trận hỗn chiến, chắc chắn phải thương vong nặng nề!  

             Một đám tu giả Hóa Hư không có não phóng thần hồn về phía Trác Uyên, một hơi long viêm Thanh Long Vương của Trác Uyên, chốc lát bị thiêu chết không ít, còn lại bị Tử Lôi Mạn Thiên của Tử Long Vương lại đánh chết không ít.  

             Nhưng vẫn có vô cùng vô tận thần hồn mở Lôi Viêm, đụng phải người long hồn.  

             Một tiếng hí vang lên, Trác Uyên không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi đỏ thắm, mắt tối sầm lại, lập tức muốn té xỉu, nhưng vừa nghĩ đếm giai nhân phía sau hắn, lại cắn đầu lưỡi một cái, tỉnh táo trở lại.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!