Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Không sai, linh binh tuy có phân đẳng cấp, nhưng cũng tùy vào người sử dụng mà sức mạnh cũng sẽ khác biệt. Nếu như linh binh cấp ba ở trong tay cao thủ Dung Hồn Cảnh, thì nó có thể đánh bại được cả linh binh cấp chín.  

             Thế nhưng, chuyện này không cần phải làm như vậy. Bởi cách biệt thực lực giữa Dung Hồn Cảnh và Thần Chiếu Cảnh quá lớn, nên không cần phải dùng đến linh binh.  

             Nếu không phải do thanh trường kiếm trong tay Trác Uyên quá mạnh, bọn họ cũng sẽ không phải làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như lôi linh binh ra để hỗ trợ. Nhưng, dễ mà nhận thấy rằng, dường như linh binh của bọn họ cũng không có đất dụng võ rồi, nó chỉ có thể giúp bọn họ cản được duy nhất một lần tai họa mà thôi.    

             Chuyện này khiến cho đám người bọn họ cảm thấy hãi hùng, khiếp vía một phen, rốt cuộc vật mà Trác Uyên đang nắm trong tay là thần binh phương nào. Cho dù linh binh cấp chín cũng có sự chênh lệch quá lớn so với nó.  

             Bỗng nhiên, mọi người đồng thời nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng ai nấy đều thêm phần nặng trĩu.  

             Xét từ phương diện thực tế, Trác Uyên hoàn toàn là một cái xác vô cùng yếu so với bọn họ, nhỏ bé chẳng khác gì con sâu dại. Thế nhưng, một khi có kiếm thần trong tay, con sâu ấy đã không còn là loài côn trùng nhỏ bé nữa, mà là con rắn với chiếc răng nanh ẩn chứa nọc độc. Dù nó nhìn có yếu đi chăng nữa, nhưng bị nó cắn một cái, cũng xem như đi đời nhà ma.  

             Chuyện này không khỏi khiến cho các trưởng lão cao cao tại thượng của các tông môn chính phái phải thầm sầu. Ánh mắt Bạch Hạc trưởng lão nhìn về phía Triệu Đức Trụ càng thêm phần hung dữ, mắng to: “Tiểu tử, ngươi làm cái quái gì vậy hả, hắn có cái loại đồ chơi nghịch thiên như vậy, ngươi cũng không biết đường mà báo cáo lại một tiếng sao?”  

             “Bạch Hạc trưởng lão, ta...Ta cũng đâu có biết chuyện này!” Khóe miệng co quắp lại, Triệu Đức Trụ cảm thấy tủi thân vô cùng, đồng thời, hắn ta quay sang nhìn Trác Uyên, trong mắt cũng ánh lên vẻ kỳ quái không thôi.  

             Sao tiểu tử này ẩn giấu sâu như vậy chứ, có thứ đồ tốt như vậy, thế mà lúc trước, khi đấu đá một trận, hắn không lấy nó ra mà dùng?  

             Thế nhưng, sao hắn ta biết được, tuy thanh kiếm này mạnh thật, nhưng khó mà đưa ra ánh sáng được. Nếu không phải lâm vào tình thế sống còn, nhất định hắn sẽ không đưa bảo bối này ra, dẫn tới họa sát thân.  

             Giống như bây giờ, mặc dù những trưởng lão này đều không biết đây chính là bảo bối trấn thủ Tây Châu, Kình Thiên Kiếm, nhưng cũng đủ để khiến cho đám người lộ ra ánh mắt thèm khát không thể che giấu với món của quý mạnh mẽ này.   

             Thứ này trong tay Trác Uyên mà có uy lực như thế, nếu vậy, khi nó trong tay những cao thủ Dung Hồn Cảnh, há chẳng phải càng mạnh hơn sao?  

             Nghĩ như vậy, dường như đám người tự ngầm hiểu ý nhau, đạp chân xuống, đồng thời phóng về phía Trác Uyên. Linh binh trong tay, rơi xuống đầu Trác Uyên ồ ạt như mưa. Mà cùng lúc đó, sáu cao thủ ở phía trước, cũng đồng loạt ra tay, tình cảnh bây giờ của Trác Uyên là tứ phía đều địch, tiến không được, lùi không xong.   

             Đối mặt với những đòn đánh tạp nham, hỗn độn này, Trác Uyên chỉ có thể thủ được một chỗ, không thể thủ được hai nơi, hắn mà chết cũng không có gì bất ngờ. Mà một khi hắn chết, lập tức đám người này sẽ chiếm đoạt mất cái thần kiếm này!  

             Khẽ híp đôi mắt lại, dường như Trác Uyên đã nhìn ra được sự tham lam ẩn giấu trong đám người này, bất giác nhếch mép cười một tiếng, con mắt bên phải của hắn lại sáng lên một vầng hào quang màu vàng óng.  

             Không Minh Thần Đồng thức thứ nhất, Di Hình Hoán Vị!  

             Trong lòng hét lớn một tiếng, thở dài một tiếng, bóng dáng Trác Uyên biến mất không tăm hơi. Đợi lúc xuất hiện lại, hắn đã đi tới kẻ không có linh binh trong tay là Bạch Hạc trưởng lão đầu tiên, chém thẳng một kiếm xuống!  

             Tròng mắt không khỏi ngưng lại, Bạch Hạc trưởng lão hoảng hốt một trận, vội vàng né tránh, trong lòng không ngừng mắng chửi Trác Uyên: “Ôi cái quái gì vậy, ngươi cũng là quả hồng mềm dễ nắn nhỉ, linh binh của ta vừa mới bị ngươi chém cho nát tươm ra, không còn gì che thân, ngươi liền chạy tới chém ta? Cũng vì thanh kiếm này của ngươi lợi hại thôi, có giỏi thì buông kiếm ra, qua đây mà đấu tay đôi với ta ấy!”  

             Trong lòng có hơi tủi thân một chút, Bạch Hạc trưởng lão chạy trốn đằng trước, Trác Uyên đuổi dồn đằng sau. Những tu giả Hóa Hư Cảnh bên cạnh quan sát thì trợn mắt há hốc mồm, Thần Chiếu Cảnh truy đuổi Dung Hồn Cảnh, đây quả thật là hiện tượng lạ, nghìn năm mới có một lần.  

             Đừng nói là trông thấy, đến nghe cũng chưa từng nghe qua luôn ấy chứ, nhưng bây giờ lại bày ra một màn như vậy.  

             Trong lòng Bạch Hạc trưởng lão muốn sụp đổ rồi, oán hận vô cùng, nhưng không còn cách nào. Dung Hồn Cảnh là hồn thể hợp nhất, mạnh vô cùng, nhưng khi gặp phải thanh kiếm này, lão ta cũng không thể bình tĩnh nổi.  

             Trước mặt mọi người, lão ta lại bị một tên tiểu quỷ truy đuổi sát nút như vậy, đúng là quá mất mặt. Nhưng lão ta không thể không mất mặt được, nếu không chịu chút ấm ức này lão ta sẽ mất mạng như chơi.  

             Cho nên, lão ta chỉ có thể cắm mặt, cắm mũi chạy, mặc cho Trác Uyên chạy đuổi một đường, còn thiếu mỗi hô to cứu mạng!  

             “Bạch Hạc trưởng lão chớ hoảng sợ, ta tới cứu ngươi đây!” Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, lại một trưởng lão Dung Hồn Cảnh phóng đến, mang theo cả một cây thương dài, đâm thẳng về phía Trác Uyên.  

             Mà đồng thời, toàn thân lão ta đỏ rực, dường như lão ta đang hồn thể hợp nhất, phát ra âm thanh chói tai vô cùng, sau đó, đánh một quyền về phía Trác Uyên. Đây chính là Song Long xuất trận, tấn công từ hai phía!  

             Cho dù có thanh trường kiếm trong tay, nhưng Trác Uyên cũng chỉ có thể chăm vào một đầu được, không thể cố thủ được đầu bên kia, khó lòng chống đỡ nổi. Mà nếu lại muốn đánh lên, phải dùng Di Hình Hoán Vị…  

             Liếc mắt nhìn lại, Trác Uyên nhíu chặt lông mày, hắn đã nhận ra, những trưởng lão còn lại đã trấn giữ bốn phương tám hướng. Bất kể hắn có đi sang phương nào, cũng sẽ phải đối mặt với sự tập kích của một vị cao thủ Dung Hồn Cảnh.  

             Cho nên trận tiếp này, hắn chỉ còn nước đánh trực tiếp thôi!  

             Trong mắt xẹt qua một tia sáng quỷ quái, Trác Uyên vung thanh trường kiếm lên, ném thẳng nó về phía thanh trường thương kia, sau đó bỗng nhiên Kì Lân Tí chợt đỏ lên, một quyền mạnh mẽ đánh úp về phía kẻ đang xông tới.  

             Người kia thấy vậy, không những không hoảng sợ mà còn lấy làm mừng, cười to lên: “Ha ha ha…Đòn đấm này của ngươi có mạnh hơn nữa cũng vô dụng thôi, một quyền của ta đánh thẳng vào thần hồn ngươi đấy, thậm chí ngươi còn chẳng phòng thủ được nữa đấy chứ!”  

             “Ha ha ha…Bản thân ta biết chứ, cho nên…” Bất giác nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhiên con ngươi Trác Uyên phát ra một ánh sáng màu vàng óng: “Bởi vậy nên một quyền này của ta, là nhằm vào linh binh của ngươi đấy!”  

             Vừa dứt lời, đối phương còn đang sững sờ, chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, một tiếng chói tai vang lên, trong nháy mắt, vị trí giữa Trác Uyên và thanh Kình Thiên Kiếm kia đã đổi cho nhau.  

             Rầm!  

             Cú đấm của Trác Uyên đánh trúng thanh trường thương kia, ngay lập tức, hắn bị sức mạnh to lớn của Dung Hồn Cảnh phản lại, đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nắm đấm của trưởng lão kia vốn đối phó với Trác Uyên, nhưng đối thủ lại chợt biến thành thanh ma kiếm kia, lập tức dọa cho lão ta hãi hùng khiếp vía, hồn bay lên chín tầng mây xanh, dĩ nhiên đã chậm một bước.  

             A!  

             Trong tiếng thét thảm thiết, lại một trưởng lão Dung Hồn Cảnh ra đi, thi thể ngã vào trong vũng máu tanh. Trong hư không, thanh ma kiếm kia bay ngược lại về phía sau, trở về trong tay Trác Uyên.  

             Thở hổn hển từng ngụm, từng ngụm một, sau khi Trác Uyên đưa tay lau lau vết máu trên khóe miệng, lại lộ ra nụ cười vui vẻ, thì thào lên tiếng: “Người thứ hai…”  

             Hít!  

             Bất giác run run lên, đám người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, nhất là sáu tên trưởng lão còn lại, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên như thể nhìn quái vật, sắc mặt trầm hẳn xuống, hai tay siết chặt thành quyền.  

             Mới có bao nhiêu công sức, mà đã có hai trưởng lão Dung Hồn Cảnh chết tươi tại chỗ. Thủ đoạn giết người của tiểu tử này, thật sự rất quái dị!  

             “Cùng xông lên!”  

             Mí mắt khẽ giật giật, Bạch Hạc trưởng lão suy tính một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Tiểu tử này tận dụng tất cả mọi thứ, để đánh tan quân ta dần dần. Thêm sự uy hiếp của thanh kiếm kia, với thân pháp quái dị của hắn nữa, ta không thể không nói. Cho dù chúng ta có là cao thủ Dung Hồn Cảnh đi chăng nữa, cũng có thể chết dưới kiếm của hắn bất cứ lúc nào!”  

             Cơ thể bất giác run run lên một cái, đám người đồng thời nhìn về phía hắn, suy nghĩ một chút, đều gật gật đầu một cái.  

             “Xem ra, chúng ta nhất định phải bỏ đi cái dáng vẻ của cao thủ Dung Hồn Cảnh thôi, bởi vì tiểu tử này, đáng để chúng ta làm vậy!” Hít một hơi thật sâu, Bạch Hạc trưởng lão khẽ đảo mắt một cái, sau đó nhìn về phía Triệu Đức Trụ, nói: “Ngươi mang một trăm người đuổi theo mấy nữ tử kia đi, những người còn lại ở lại với ta, nhất định phải diệt trừ tên ma đầu ngay tại chốn này!”  

             “Rõ!”  

             Đám người đồng thanh hét lớn, nhất là Triệu Đức Trụ, càng ngang ngược, cười lớn một tiếng: “Trác Uyên, hi vọng lúc ta bắt được mấy người nữ tử kia, ngươi vẫn còn sống tốt, ha ha ha…”  

             Vừa dứt lời, Triệu Đức Trụ liền dẫn người đuổi theo sau lưng Trác Uyên!  

             Ầm!  

             Nhưng, bọn hắn còn chưa kịp bay qua, bỗng nhiên một tiếng vang rất lớn phát ra, một chiếc đuôi rồng đỏ thẫm lắc qua lắc lại trước mặt bọn họ, chặn đường bọn họ đi.  

             Sắc mặt nghiêm lại, Trác Uyên lạnh lùng nói: “Ta đã từng nói, đừng hòng ai nghĩ tới chuyện…”  

             Rầm!  

             Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói xong câu, một tiếng vang rất lớn lại phát ra. Tiếng nói Trác Uyên ngừng lại, ngay lập tức, cơ thể hắn nhịn không được mà run lẩy bẩy, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.  

             Chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt hắn là cảnh tượng, một trưởng lão Dung Hồn Cảnh xuất hiện phía trước cự long lúc nào không hay, nện thẳng một cú trên thân cự long. Áo giáp cứng rắn của Đại Lực Xích Long Vương, lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, kêu rên thành tiếng!  

             “Ha ha ha…Cuối cùng lại thả long hồn ra sao!”  

             Bất giác cười khẽ một tiếng, Bạch Hạc trưởng lão lộ ra vẻ mặt gian xảo: “Trận chiến mới nãy của ngươi với Ngân Chùy trưởng lão, ngươi đã thu hồi thần hồn của mình lại để thuận tiện hành động hơn, không cho thần hồn của mình thành nhược điểm chí mạng. Nhưng tiếc thay, vì ngăn cản đường đi của bọn hắn, mà ngươi lại chấp nhận thả thần hồn ra, để lộ nhược điểm của mình trước mặt cao thủ Dung Hồn Cảnh bọn ta. Xem ra, trong lòng ngươi, mạng của mấy nữ tử kia còn quý hơn mạng của ngươi đấy nhỉ!”  

             Tròng mắt bất giác run lên, Trác Uyên im lặng không nói gì, chỉ có máu tươi không ngừng tràn ra khóe miệng, cơ thể lắc lư một cái, nhưng liền trụ vững lại.  

             Chậm rãi lắc lắc đầu Bạch Hạc trưởng lão bất giác than nhẹ một tiếng: “Vô dụng, trước mặt bọn ta, long hồn của ngươi đã thành nhược điểm trí mạng, chỉ cần tiếp thêm một đòn nữa, long hồn của ngươi sẽ bị đánh cho hỏng mất. Kiếm của ngươi có lợi hại đi chăng nữa, cũng không thể phòng thủ trong phạm vi lớn đâu!”  

             “Ha ha ha…Không tệ, mạng của ngươi, cũng nằm gọn trong tay bọn ta thôi. Còn chuyện bắt đám nữ nhân kia trở lại, là tùy ngươi lựa chọn!”  

             Bất giác cười lớn một tiếng, Triệu Đức Trụ điên cuồng kêu gào nói: “Nhưng mà ta khuyên ngươi một câu, vẫn nên chừa cho bản thân một con đường lui, nếu như ngươi thu hồi thần hồn lại, may ra còn có thể kéo dài hơi tàn thêm một chút. Nhưng nếu ngươi không chịu, tiếp thêm một đòn nữa, sẽ chết thật đó nhé, cũng không thể cứu đám nữ nhân kia đâu đấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi thu hồi thần hồn, không phải đồng nghĩa với việc giao đám nữ nhân kia cho bọn ta sao? Ha ha ha…Ngươi muốn chọn thế nào, hử, chọn thế nào…”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!