“Ha ha ha... Trác Uyên, ngươi dám chọc giận trưởng lão Dung Hồn Cảnh của bọn ta sao, đúng là sợ bản thân chết chậm quá mà!” Triệu Đức Trụ vừa chỉ chỉ khuôn mặt lạnh lùng của Trác Uyên, vừa không nhịn được mà hả hê, cười to một trận.
Bạch Hạc trưởng lão hơi lắc lắc đầu, cười khẩy nói: “Ôi, chuyện này cũng không thể trách bọn ta ỷ lớn hiếp nhỏ được, là do tiểu tử này khiêu khích trước đấy nhé!”
“Đúng vậy, có lẽ hắn cảm thấy chết dưới tay của cao thủ Dung Hồn Cảnh, là một cái chết đầy vinh hạnh và bi tráng đấy!” Một vị trưởng lão khác, cũng bật cười lắc đầu, lộ ra vẻ khinh miệt: “Trên thế gian luôn có mấy tên khờ, đến chết cũng muốn chết cao, chết sang cơ. Dường như chết dưới tay cao thủ là vinh dự lắm, ha ha ha…Nhưng thực tế lại không như vậy, những kẻ như thế càng đáng chết dưới tay của cao thủ hơn. Bởi dẫu sao, cao thủ cũng có lúc khó tránh chuyện giẫm chết mấy con kiến hôi đúng không!”
Đám người nghe thấy vậy, đều đồng thời gật gật đầu, cười gian quan sát. Mấy trăm cao thủ Hóa Hư Cảnh cũng nhảy cẫng hoan hô, phất cờ reo hò, vì có thể may mắn chứng kiến được cảnh tượng trưởng lão động thủ, vui mừng vô cùng!
Vù!
Uy áp kinh khủng, mang theo trận gió vô tận đè nặng xuống về phía Trác Uyên, thẳng tay ép hắn đến thở không ra hơi, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nhưng hắn vẫn gắng sức mà mạnh mẽ trụ lại, đứng vững trong không trung, sau đó chậm rãi hòa nhập sức mạnh khổng lồ Xích Long Vương vào trong cơ thể!
Lông mày bất giác nhướng lên một cái, Ngân Chùy trưởng lão tưởng Trác Uyên đã bị dọa cho sợ rồi, nên không khỏi cười to thành tiếng: “Ha ha ha…Ngươi thu hồi thần hồn sao? Ngươi tưởng làm như vậy sẽ thoát chết được à? Lão phu là cao thủ Dung Hồn Cảnh đấy, chỉ cần mỗi một quyền này thôi, không những có thể khiến cho cơ thể ngươi vỡ vụn, mà còn đánh cho thần hồn của ngươi tan biến nữa đấy. Ngươi trốn không nổi đâu, đi chết đi!”
“Ha ha ha…Thế thì ngươi sai rồi, ta thu hồi thần hồn, không phải vì sợ thần hồn bị hao tổn, mà ta chỉ muốn thu nhỏ phạm vi phòng thủ một chút thôi!” Khóe miệng bất giác hơi cong nhẹ lên, trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia sáng khó đoán, cười gian lên tiếng.
Thế nhưng Ngân Chùy trưởng lão nghe thấy vậy, lại càng cười to thêm: “Phạm vi phòng thủ sao? Ha ha ha…Ngươi cho rằng, bản thân ngươi có thể chống trụ được một quyền này của lão phu ư? Cho dù có linh giáp cấp chín, cũng tuyệt đối không thể ngăn được đòn Hồn Thể Hợp Nhất này của lão phu!”
Nói đoạn, tốc độ của Ngân Chùy trưởng lão nhanh lên gấp ba, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Trác Uyên, nện một đòn xuống. Uy áp của đòn này kinh khủng vô cùng, thậm chí đã khiến cho khuôn mặt của Trác Uyên bắt đầu nứt ra, máu tươi chảy ào ạt mãi không ngừng.
Thần hồn trong cơ thể hắn, càng không nhịn được mà đập liên tục, giống như đang đứng trước mối hiểm họa thực sự, sợ hãi trước uy áp kinh khủng của đòn tấn công này.
Triệu Đức Trụ quan sát tất cả mọi chuyện, đã phấn khích đến độ toàn thân không ngừng run rẩy, rốt cuộc tên quái vật Trác Uyên đã khiến cho hắn ta mất hết thể diện trước mặt Song Long, trước mặt trưởng lão này, cũng phải mai táng tại đây thôi.
Những cường giả Hóa Hư Cảnh còn lại, cũng hét to thành tiếng, phấn khích khác thường. Mà bảy tên trưởng lão còn lại chỉ bật cười lắc lắc đầu, khinh thường bĩu môi, chênh lệch về thực lực hai người này quá lớn, quả thật trận chiến này không có gì đáng xem cả.
Đơn giản, nó giống như một cự hán cao chín thước đang bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi vậy!
Nhưng, ngay sau khi tất cả mọi người đã xác định kết quả của trận chiến này, số phận của Trác Uyên lại bất ngờ thay đổi!
Ầm!
Đột nhiên, một đạo ánh sáng đỏ tươi, kèm theo một vầng sáng màu đen, lóe lên trước cơ thể Ngân Chùy trưởng lão một cái, sau đó liền biến mất.
Ngay lập tức, một quyền đã đến gần với Trác Uyên của vị trưởng lão kia lại bất ngờ vỡ vụn ra thành hai nửa. Xẹt qua giữa tai Trác Uyên, từng tia máu nhỏ giọt chạy dọc xuống như những sợi tơ tằm đang bay bổng cạnh gò má hắn trong hư không, thỉnh thoảng lại rơi xuống trên vai hắn.
Tròng mắt không nhịn được mà co rút lại, bất giác Ngân Chùy trưởng lão có hơi mơ màng. Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một âm thanh cười khẽ lại truyền đến đôi tai chưa bị phế mất của lão ta.
“Ha ha ha...Phòng thủ sao? Ngươi cho rằng ta thu hẹp phạm vi phòng thủ, chỉ để bảo vệ bản thân khỏi một quyền này của ngươi thôi ư?” Khóe miệng khẽ nở nụ cười quái dị, trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia sáng khiếp người, chậm rãi lên tiếng: “Ta làm như vậy, chỉ để chặt ngươi thêm phần chuẩn xác hơn thôi!”
Cơ thể bất giác run lên, trong mắt Ngân Chùy trưởng lão vẫn giữ nguyên vẻ mơ màng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay lập tức, lão ta đã cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu rét run, cúi đầu nhìn, cảnh tượng mà lão ta phải chứng kiến khiến bản thân không khỏi lạnh mình!
Chỉ thấy bây giờ, toàn bộ cơ thể lão ta đã bị phân thành hai nửa, máu tươi chảy ào ạt, phun ra mãi không ngừng. Bởi vì trước đó, lão ta đã vọt thẳng lên sát Trác Uyên, nên tất nhiên cơ thể sẽ bị Trác Uyên xé toạc ra làm đôi!
Lúc này, rốt cuộc, lão ta cũng chú ý đến tròng mắt của Trác Uyên. Trong ánh mắt ấy là ý chí quyết chiến quyết thắng, và sát ý không dứt. Hóa ra, cho dù tiểu tử này có đối mặt với cao thủ Dung Hồn Cảnh đi chăng nữa, hắn cũng sẽ dám để lộ ra sát ý của mình.
Chỉ là lão ta không hiểu, rốt cuộc, tại sao lão ta lại rơi vào kết cục như vậy!
Đầu lão ta ong ong lên, mơ màng chưa hiểu chuyện gì, Ngân Chùy trưởng lão muốn biết rõ chính xác chuyện gì đã xảy ra ngay tại giây phút hấp hối cuối đời của mình, có chết lão ta cũng không muốn làm quỷ hồ đồ. Đáng tiếc, thời gian không đợi chờ lão ta, lúc lão ta muốn quay đầu lại để nhìn, đôi mắt đã trống rỗng, không còn hơi thở, bịch một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.
Hai mắt mở to trừng trừng, lão ta chết không nhắm mắt...
Khiếp sợ, nỗi khiếp sợ khó lòng tin nổi!
Tất cả mọi người ở đây, không chỉ những tu giả Hóa Hư Cảnh, cho dù bảy tên cao thủ Dung Hồn Cảnh còn lại cũng không nhịn được mà đồng thời hít sâu một hơi, nhìn cơ thể với máu tươi đầm đìa kia mà hoảng sợ không thôi.
Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ, đây là cao thủ Dung Hồn Cảnh đấy, thế mà một chiêu đã tiễn về Tây Thiên là sao?
Keng!
Tiếng kim loại khẽ vang lên, một thanh trường kiếm có khắc những đường vân màu đen tuyền lên thân tỏa ra máu quái dị. Đảo qua một cái trong hư không, bay vù đến trong tay Trác Uyên, khẽ phát ra tiếng kêu vui vẻ!
Dường như cảnh tượng chém giết vừa rồi, đã mang đến cho nó sự phấn khích cực đại, khiến cho nó vui thích kêu vang, truyền đi khắp chốn, truyền đến tai mọi người. Để người ta chứng kiến mà trong lòng không khỏi rét run, khó lòng đối mặt nổi!
Thanh kiếm kia…
Mí mắt giật giật vài cái, Bạch Hạc trưởng lão và sáu người còn lại liếc mắt nhìn nhau, nhớ về chuyện vừa rồi, bỗng nhiên sắc mặt trầm hẳn xuống. Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ đến, một trong tám người bọn họ xuất trận, nghĩ tới cũng chỉ là chuyện dễ dàng vô cùng, đối phó với mấy tên tiểu quỷ mà thôi. Bọn họ ra tay cũng chỉ vì đảm bảo không xảy ra sai sót gì, cũng không phải nhất định không thể ra trận.
Thế nhưng, ai mà ngờ, lần này, lại mơ mơ màng màng tổn thất mất một viên Đại tướng, mà đối phương lại có vũ khí có thể nhẹ nhàng giết cao thủ Dung Hồn. Điều này khiến cho bảy vị trưởng lão còn lại đều nhói lên một trận, không dám tiếp tục xem thường tên nam nhân này nữa!
Triệu Đức Trụ càng bị dọa cho mặt mũi trắng bệch ra, không khỏi lùi vài bước về phía sau, trong miệng lẩm bẩm, lắc lắc đầu: “Không thể nào, sao có thể như vậy? Sao ngươi có thể giết được trưởng lão Dung Hồn Cảnh?”
“Hừ, ta đã nói rồi, có ta ở đây, đừng ai mơ tưởng đến chuyện vượt qua một bước khỏi nơi này!”
Không thèm nhìn hắn ta, Trác Uyên hất trường kiếm lên, không khỏi cười lạnh, như một vị đế quân không ai bì lại nổi, phát ra lệnh cấm của mình với tất cả những người ở đây, không ai được phép vượt qua!
Lông mày khẽ nhếch một cái, đám người Bạch Hạc trưởng lão liền sốt sắng hết cả lên. Có lẽ, trước kia bọn họ sẽ không xem Trác Uyên ra thể thống cống rãnh gì đâu, nhưng bây giờ lại không thể khinh thường như thế được nữa, bởi thanh thần kiếm quái dị kia, khiến cho bản thân mỗi người bọn họ cảm nhận được bầu không khí tử vong đè nặng xuống.
Đáng chết, rốt cuộc món đồ đó là cái gì, sao mà lợi hại như thế?
Đôi mắt khẽ híp lại, Bạch Hạc trưởng lão sâu kín quan sát thanh kiếm kia một chút, mồ hôi lạnh đã rịn ra đầy trán. Các trưởng lão còn lại cũng không khác gì, vô cùng kiêng kỵ thanh kiếm này, lùi về sau hai bước.
Trong thoáng chốc, hai bên lại rơi vào tính thế giằng co tiếp, ai cũng không dám làm xằng, làm bậy.
Ban đầu, những cao thủ Hóa Hư Cảnh thấy tám vị trưởng lão đều đến, là lúc tinh thần phấn chấn vô cùng, đang muốn tiến lên đánh úp, nhưng trong chớp mắt, một vị trưởng lão chết, bảy vị trưởng lão còn lại liền sợ hãi vô cùng. Vậy là, bọn họ lại trở về lúc ban đầu, không làm ăn được gì.
Tinh thần đám người, cũng tụt xuống thêm lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên càng thêm phần sợ hãi. Ngay cả trưởng lão của bọn họ cũng phải e ngại hắn, sao bọn họ có thể không sợ hắn được?
Khóe miệng khẽ lộ ra đường cong lạnh lẽo, Trác Uyên quay đầu lại, liếc nhìn trường kiếm trong tay, thỏa mãn gật gật đầu.
Thánh Binh cấp sáu, Kình Thiên Kiếm!
Mặc dù, hắn không có cách nào có thể phát huy được hết uy lực của Thánh Binh này, nhưng so về độ sắc bén để chém giết cao thủ Dung Hồn, cũng không phải vấn đề gì lớn. Cũng may là có Thánh Binh này hỗ trợ, hắn mới có thể giữ chân đám người này thêm một khoảng thời gian, cho đám người Sở Khuynh Thành thêm nhiều thời cơ để chạy trốn.
Nghĩ tới đây, Trác Uyên thở hắt ra một hơi thật dài, khóe miệng lại nở ra nụ cười hài lòng!
Coi như, đây là chuyện mà đời này, cuối cùng hắn cũng có thể làm được cho Sở Khuynh Thành nhỉ...
“Dùng linh binh!”
Chợt, Bạch Hạc trưởng lão hét lớn một tiếng, dưới chân đạp mạnh, bỗng nhiên vọt tới trước mặt Trác Uyên, tia sáng trong tay lóe lên, chợt bóng dáng một trường đao dài chín thước hiện ra.
“Linh binh cấp chín, Trảm Thiên Đao, Trường Hà Đảo Quải Phá Nhật Nguyệt!”
Sáu vị trưởng lão còn lại thấy vậy, ngay lập tức, hai mắt phát sáng, cũng nhanh chóng hiểu được. Ma kiếm kia lợi hại, thì ta dùng linh binh khắc nó vậy. Cho dù linh binh của ta có kém hắn đi chăng nữa, cũng có thể dùng sức mạnh Dung Hồn Cảnh mà ép hắn xuống.
Kết quả, từng đạo ráng màu xoẹt xoẹt bay múa, từng linh binh lần lượt hiện lên, đồng thời chém về phía Trác Uyên!
Đôi mắt khẽ híp lại một cái, trong lòng Trác Uyên giật thót lên một cái, không thể để bọn họ bao vây hắn được, nhất định phải đánh tan dần dần. Thế là, vòng tròn màu vàng đồng trong con ngươi bên phải mắt hắn lóe lên, trong chớp mắt đã biến mất không bóng người.
Không Minh Thần Đồng thức thứ nhất, Di Hình Hoán Vị!
Bùm!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!