Lông mày Trác Uyên bỗng nhiên nhảy lên, có hơi quay đầu lại, trái tim dần dần chìm xuống đáy.
Chẳng biết từ lúc nào, trong rừng cây cách chỗ hắn đứng không xa có một người trung niên vóc dáng gầy gò, cả người mặc đồ trắng khoan thai bước ra. Nhìn thoáng qua thì thấy lão ta có vẻ rất ôn tồn lễ độ, nhưng đôi mắt sắc bén kia đã khiến trong lòng Trác Uyên hiểu rõ, người này tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì.
Hơn nữa mấu chốt nhất là lão ta còn là một cường giả Dung Hồn cảnh!
Đôi mắt Trác Uyên khẽ híp lại, trong lòng thầm nghĩ, xem ra cao thủ ẩn giấu trong Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đã bắt đầu chính thức xuất đầu lộ diện!
Đúng như suy nghĩ của hắn, đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, chỉ trong nháy mắt đã có bảy luồng sáng lấp lánh xẹt qua. Tính đến cả lão giả tóc bạc lúc trước ra tay với bọn họ ở ngoài trấn nhỏ thì còn tới thêm sáu đại cao thủ, đều là tu giả Dung Hồn cảnh.
Thấy thế trận này, trong lòng Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài. Năm trăm tu giả Hóa Hư cảnh này hắn còn có thể đe doạ một chút, ngăn cản nhất thời. Nhưng mà thoáng một phát xuất hiện thêm tám tên cao thủ Dung Hồn thì lại có chút khó chơi.
Làm sao để ngăn cản tám tên cường giả Dung Hồn này, phòng ngừa bọn hắn tiếp tục truy kích đám người Sở Khuynh Thành, hắn lại phải cẩn thận suy nghĩ một phen.
Lúc này, Trác Uyên đã không thèm để ý đến sống chết của bản thân, chỉ muốn làm sao có thể cố hết sức kéo dài thời gian...
"Đệ tử Triệu Đức Trụ, cung nghênh tám vị trưởng lão!"
Mà nhìn thấy tám người này xuất hiện, cơn thịnh nộ trong lồng ngực đang không biết nên trút vào nơi nào của Triệu Đức Trụ lúc này như tìm được chỗ dựa vào, vội vàng khom người xuống. Mấy tu giả Hóa Hư còn lại cũng ngay ngắn khom lưng bái.
Lão giả tóc bạc kia không thèm liếc nhìn bọn hắn một lần, chỉ nhăn chặt lông mày nhìn chằm chằm Trác Uyên phía đối diện, còn có Long Hồn mạnh mẽ kia, giận dữ trách mắng: "Nhiều người như vậy, thời gian dài như vậy mà cũng không bắt được tên tiểu quỷ này. Lão phu còn tưởng là sau khi mấy người lão phu chạy đến, nhìn chung trận chiến tru tà này đã kết thúc, ai mà ngờ được... Hừ! Mặt mũi Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đúng là bị các ngươi vứt sạch!"
Trong lòng tất cả mọi người bất giác run lên, vô cùng hổ thẹn cúi đầu xuống thật sâu!
"Đúng rồi, không phải có bốn người ư, sao hiện tại chỉ còn mỗi tên tiểu tử này? Ba nữ nhân kia đâu, cho dù chết cũng phải có xác chứ!"
Ngay sau đó, lão giả tóc bạc kia lại sững sờ, lên tiếng chất vấn.
Trong lòng hoảng hốt, Triệu Đức Trụ do dự một chút mới nơm nớp lo sợ khom người báo: "Khởi bẩm trưởng lão, ba nữ tử kia đã chạy, tên tiểu tử này đứng đây ngăn cản chúng đệ tử. Đệ tử đang muốn bắt hắn lại trước, sau đó tiếp tục truy kích!"
"Cái gì? Một mình hắn ngăn cản năm trăm người các ngươi?"
Lông mày lão giả tóc bạc kia bất giác run lên, giận quá hoá cười: "Hừ hừ, rất tốt, đúng là rất tốt. Các ngươi đúng là làm tăng thể diện cho mấy lão gia hỏa chúng ta. Đồng loạt điều động mấy trăm người, không thể nhanh chóng bắt bốn người bọn họ thì cũng thôi đi, lại còn có thể bị người ta một mình đủ giữ quan ải cản lại. Có phải là phải để lão phu tự mình ra tay, lấy lớn hiếp nhỏ, ra mặt giúp các ngươi hay không? Nếu chuyện này mà truyền đi, danh tiếng Thiên Địa Chính Nghĩa Tông ta đúng là vang xa, ha ha ha..."
"Triệu Đức Trụ, lúc trước ngươi thỉnh nguyện với tông môn điều động nhiều nhân mã giúp ngươi như vậy, ta còn tưởng ngươi là người đáng tin cậy. Nhưng không ngờ tới ngươi đúng là một tên phế vật, nhiều nhân mã như vậy cũng không đủ cho ngươi bắt bốn người sao? Có phải còn cần thêm năm trăm cao thủ trợ trận, ngươi mới có thể thuận buồm xuôi gió bắt được hắn hay không?"
Triệu Đức Trụ bị mắng thẳng vào mặt, cái đầu bất giác rụt lại, gương mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ nhưng cũng vô cùng uất ức.
Trưởng lão ơi trưởng lão, đây không phải là vấn đề nhân thủ, mà là mẹ nó tiểu tử này thực sự quá giảo hoạt, đâm bị thóc, chọc bị gạo, miệng lưỡi dẻo quẹo, dăm ba câu đã mê hoặc đám người kia sợ hãi rụt rè, không một ai thật sự ra sức tóm lấy hắn.
Đừng nói lại điều động thêm năm trăm cao thủ, cho dù ngài điều thêm một ngàn cũng không có tác dụng khỉ gì. Lòng người đã tản, thêm nhiều người hơn nữa cũng là năm bè bảy mảng!
Huống hồ, cái này cũng không thể chỉ trách chúng ta được. Trước đó không phải đã nhờ cậy các ngài chặn đường lui của bọn họ sao, nhưng bây giờ...
Nghĩ như vậy, Triệu Đức Trụ cẩn thận từng li từng tí nhìn trưởng lão mặc y phục trắng đang nhởn nhơ tự đắc phía dưới kia, nhưng cũng không dám nói chuyện đắc tội trưởng lão.
Thuận theo ánh nhìn của Triệu Đức Trụ, trưởng lão tóc bạch kim đã hiểu ý tứ hắn ta, bất giác thở dài một tiếng, vẻ mặt âm trầm nhìn sang chất vấn: "Bạch Hạc trưởng lão, hẳn là trước đó chúng ta đã thương lượng xong xuôi, hai người một nhóm, trông coi bốn phương những nơi bọn họ có khả năng trốn thoát, cắt đứt đường lui. Vì sao lúc mấy nữ nhân kia chạy trốn, ngươi không ra mặt ngăn cản?"
"Ha ha ha... Ngươi đây là muốn trách ta sao?"
Trưởng lão mặc y phục trắng kia bất giác cười khẽ một tiếng, khoan thai tự đắc lắc lư cái đầu, cười nhạo nói: "Ngân Chùy trưởng lão, vốn là ngươi và ta cùng nhau chờ ở chỗ này, ngươi lại cứ muốn tự mình ra tay, bắt lấy bọn họ. Này cũng tốt thôi, một cao thủ Dung Hồn cảnh cộng thêm năm trăm cường giả Hóa Hư bắt bốn tên đều chưa tới Hóa Hư cảnh, không phải trăm phần trăm chắc thắng, việc nhỏ như con thỏ sao. Cho nên lão phu cũng vui vẻ đến nhàn rỗi, cảm thấy hậu chiêu này không có tác dụng gì nên đi dạo bốn phía một chút. Mẹ nó ai mà biết các ngươi thật đúng là để bọn họ chạy thoát."
"Hừ hừ, chờ sau khi lão phu trở về còn có chuyện cười lớn hơn nữa. Đường đường là năm trăm cao thủ lại bị một tên tiểu tử thúi ngăn cản phía trước, nửa bước cũng không thể đi. Ha ha ha... Đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Ngân Chùy trưởng lão, đây là còn có ngươi ở một bên giúp đỡ đó. Nếu không, có phải năm trăm đệ tử tông môn này còn muốn bị người ta diệt sạch không? Ai, đúng là lão phu lại có một cái nhìn mới về năng lực của các ngươi, từ trưởng lão đến chấp sự lại đến đệ tử, không có một người nào hữu dụng, hừ!"
Gương mặt Ngân Chùy trưởng lão không nhịn được nhăn chặt lại, trên mặt đỏ bừng, tiếp theo hung dữ trừng mắt với Triệu Đức Trụ một chút, hận không thể lập tức bóp chết tiểu tử này.
Lúc đầu lão ta thấy bọn Trác Uyên chạy, Triệu Đức Trụ mang theo năm trăm cao thủ đuổi theo, trong lòng cũng không tính toán nhiều như vậy, bởi vì lần này lấy nhiều ép ít vốn là thắng chắc. Cho nên lão ta mới thảnh thơi đi theo sau, cũng không vội chạy tới hỗ trợ. Đúng là lão ta sợ mắc phải tội danh ỷ lớn hiếp nhỏ, tuy là ra sức cho tông môn, nhưng dù sao nói thì dễ mà nghe thì khó!
Nhưng ai biết tên Triệu Đức Trụ này yếu kém như thế, chút chuyện cỏn con này cũng làm không xong, còn liên lụy lão ta mất sạch danh dự, bị người chế giễu. Nếu không phải tiểu tử này là đệ tử tông chủ, về sau là trụ cột của tông môn, nói không chừng hiện tại lão ta đã một chưởng kết liễu hắn ta.
Ngân Chùy trưởng lão thở hổn hển, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo. Triệu Đức Trụ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão ta, chỉ có thể cúi đầu, bất đắc dĩ sờ mũi, trong lòng mắng chửi Trác Uyên ngàn vạn lần.
Nếu không phải tiểu tử này, sao hắn ta có thể mất hết thể diện trước mặt các trưởng lão như vậy?
Người khác hình như cũng nhìn ra lửa giận trong lòng Ngân Chùy trưởng lão, bất giác cười khẽ một tiếng, mở miệng giải vây cho lão ta cái bậc thang đi xuống: "Ngân Chùy trưởng lão xin bớt giận trước đã. Có lẽ lúc này ba tên nữ tử kia cũng chưa trốn được xa, dựa vào cước trình của chúng ta rất nhanh sẽ có thể đuổi kịp. Mặc dù tiểu tử Triệu Đức Trụ này có chút khuyết điểm, nhưng cũng không lớn, không có gì to tát. Ngài đại nhân không so đo với tiểu nhân, trước ghi lại sơ suất này cho hắn ta đã, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ tông môn, về tông lại nói!"
Ngân Chùy trưởng lão suy nghĩ một chút, mượn dốc hạ lừa (1), thản nhiên gật đầu.
(1) 坡下驴: nguyên văn là 借坡下驴, có nghĩa là thuận theo địa thế mà dắt lừa đi xuống, ẩn dụ cho việc tận dụng điều kiện có lợi để làm một việc gì đó.
Ngay sau đó, tám người liếc nhìn nhau giống như ngầm hiểu, cùng nhau đuổi theo phương hướng sau lưng Trác Uyên, giống như hoàn toàn không để hắn vào mắt.
"Triệu Đức Trụ, tiểu tử này để lại cho các ngươi đối phó, nếu nhiều người như vậy mà còn có sai sót gì, hừ hừ..." Ngân Chùy trưởng lão lạnh lùng hừ một cái, lên tiếng cảnh cáo.
Triệu Đức Trụ vội vàng cúi đầu xác nhận. Bạch Hạc trưởng lão thấy vậy cũng nhẹ giọng cười một tiếng, mở miệng chỉ điểm: "Mấy tiểu tử các ngươi đừng vội bị lời ly gián của tên kia mê hoặc. Nếu có thể giết chết hắn, tất cả mọi người đều có công. Nhưng nếu để cho hắn dùng kế chạy thoát, vậy thì các ngươi đừng mơ có người sống sót!"
"Rõ!" Mọi người đồng thanh hét lớn, âm thanh to rõ.
Mệnh lệnh của trưởng lão và mệnh lệnh của Triệu Đức Trụ mang thân phận đệ tử không giống nhau, lập tức dấy lên hùng tâm tráng chí của tất cả cao thủ Hóa Hư ở đây.
Những trưởng lão nhìn thấy tình cảnh này thì thỏa mãn gật đầu, sau đó trực tiếp đuổi theo phương hướng sau lưng Trác Uyên, cũng không có ý định ra tay bắt hắn lại.
Nói thật, nếu Trác Uyên chết trong tay bọn hắn, quả thực bọn hắn có chút xấu hổ. Dù sao người trong chính đạo rất quan trọng mặt mũi, không tiện ăn hiếp Hóa Hư cảnh... Ha ha, vẫn là để bọn họ tự giải quyết với nhau đi!
Về phần ba nữ tử kia cũng có chỗ hữu dụng, dù sao cũng là thể chất rất hiếm có...
Ầm!
Nhưng mà, không đợi bọn hắn bay qua, một tiếng vang thật lớn đột nhiên phát ra, quần áo tám người nhất thời bị cỗ khí thế mạnh mẽ kia thổi kêu phần phật. Đại Lực Xích Long Vương vung cái đuôi rồng, tàn bạo nhìn bọn hắn.
"Ta đã nói qua, có ta ở đây, hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện bước qua lằn ranh này một bước!" Trác Uyên lạnh lùng nhìn đám người, thản nhiên tuyên bố.
Râu ria rung động theo gió, tám đại trưởng lão nhìn về phía Trác Uyên, sắc mặt lại như giếng cổ không gợn sóng, không giận dữ cũng không sợ hãi, bởi vì bọn hắn vốn không để một tên cường giả Hóa Hư vào mắt.
Triệu Đức Trụ thấy thế càng lớn tiếng cười giễu cợt: "Ha ha ha... Trác Uyên, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình, lại có thể mơ mộng hão huyền ngăn cản bước chân của tám vị trưởng lão? Ngươi cũng biết khác biệt giữa Dung Hồn cảnh và Hóa Hư cảnh lớn đến mức nào mà?"
"Đúng vậy. Chúng ta không muốn đánh nhau với tên nhóc nhà ngươi là vì e ngại thân phận, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!" Bạch Hạc trưởng lão cũng mỉm cười, giễu cợt nói: "Nói cho cùng, ngươi còn chưa xứng đánh nhau với chúng ta!"
Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua một độ cong tà dị, chẳng nói đúng sai: "Thật sao, nếu không muốn đánh nhau, vậy thì ở lại đây đừng nhúc nhích!"
Tám đại trưởng lão bỗng dưng trầm mặt xuống, sắc mặt đều không tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!