"Người ta sinh ly tử biệt cũng hy vọng được gặp lại đối phương một lần cuối cùng, vì sao ta lại không muốn để nàng quay đầu, nhìn dung nhan của nàng một lần cuối cùng chứ?"
Trác Uyên yên lặng đứng giữa hư không, dõi mắt theo hướng mấy người Sở Khuynh Thành biến mất ở phía xa, trong mắt có chút mịt mù, không khỏi bật cười một tiếng: "Có lẽ... Là ta không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng hai mắt đẫm lệ này của ta, ha ha ha..."
Vù vù vù!
Từng tiếng xé gió vang lên, uy áp dần dần trở nên nặng nề, rợp trời kín đất đè xuống người hắn. Luồng gió cuồng loạn thổi thẳng lên người khiến quần áo hắn kêu phần phật.
Triệu Đức Trụ lắc mình một cái đi đến trước mặt Trác Uyên, nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, không khỏi càn rỡ cười ha hả: "Ha ha ha... Ngươi có giỏi thì chạy nữa đi? Cho dù ngươi phá vỡ kết giới thì thế nào, có thể thoát khỏi truy sát của năm trăm cường giả Hóa Hư chúng ta chắc? Kết cục còn không phải là mất mạng nơi này ư?"
Trác Uyên hơi nhắm mắt lại, cố thu hồi sương mù trong mắt, lạnh lùng đáp lời: "Đã trốn không thoát thì đành phải đánh một trận thôi. Năm trăm cao thủ Hóa Hư đối phó với một mình ta, hừ hừ, các ngươi thật đúng là dốc hết vốn liếng!"
"Khà khà khà... Cũng không còn cách nào, ai bảo ngươi quỷ dị, thủ đoạn khó lường như vậy, nếu không làm tốt công tác chuẩn bị, sao có thể bắt tên đại ma đầu nhà ngươi lại mà không phạm phải sai lầm nào chứ?"
Triệu Đức Trụ bất giác cười nhạo một tiếng, nháy mắt ra dấu với hơn hai mươi người bên cạnh, thản nhiên nói: "Các ngươi đuổi theo ba nữ nhân kia, những người còn lại ở đây với ta, cùng nhau đối phó với tên đại ma đầu này!"
"Rõ!"
Hai mươi người kia khom người ôm quyền rồi đạp chân xuống, trong nháy mắt lách qua người Trác Uyên, đuổi theo hướng kia. Nhưng đúng lúc bọn hắn đi ngang qua chỗ Trác Uyên lại đột nhiên xảy ra dị biến.
Ầm một tiếng, một dòng máu đỏ tươi đột nhiên phụt ra. Tiếp theo chỉ nghe thấy từng tiếng hét thảm vang lên, hơn hai mươi người kia cứ như bóng bàn, từng người một bị đập bật trở về, mặt mũi bầm dập, không nhịn được đồng thời phun ra một ngụm máu đỏ thẫm.
Ngay lập tức nhìn thẳng về phía trước, đồng tử tất cả mọi người nhất thời co rụt lại. Chỉ thấy giờ khắc này, trước người Trác Uyên có một con cự long toàn thân đỏ rực, cao hơn trăm trượng đang đứng thẳng. Thân thể nó hơi vẫy một cái đã hoàn toàn cản hết đường đi trước mắt bọn hắn.
Khóe miệng Xích Long kia lộ ra răng nanh đỏ rực, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm đám người, cả người từ trên xuống dưới tản ra khí tức tàn bạo!
Con mắt Triệu Đức Trụ khẽ híp lại, cười khẩy một tiếng: "Thiên Long Hồn dị biến, Đại Lực Xích Long Vương? Hừ hừ... Trác Uyên, nhanh như vậy đã phóng xuất thần hồn ra, ngươi muốn liều mạng sao. Xem ra đúng là mấy nữ nhân kia vô cùng quan trọng với ngươi!"
"Chỉ là một vài tiểu nữ tử không biết nông sâu mà thôi, không có gì to tát!"
Sắc mặt Trác Uyên như giếng cổ không gợn sóng, âm u nói: "Triệu Đức Trụ, chẳng qua ngươi chỉ muốn lấy đầu của ta mà thôi, lão tử đứng chờ ngươi ở chỗ này, đừng liên luỵ tới mấy người không liên quan!"
Triệu Đức Trụ nhếch miệng cười một tiếng, tà dị nói: "Không liên quan? Ha ha ha... Người có quan hệ với đại ma đầu nhà ngươi, há có thể không liên quan gì? Thiên Địa Chính Nghĩa Tông chúng ta trừ ma vệ đạo là phải diệt cỏ tận gốc. Ba nữ nhân kia, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ diệt trừ sạch sẽ..."
Đùng!
Nhưng mà còn không đợi hắn ta nói hết lời, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên, gió mạnh cuồn cuộn như dao cắt vụt qua, đâm vào mặt làm mặt mũi mọi người đau nhức.
Đại Lực Xích Long Vương vung đuôi rồng một cái, như một chiến hào tự nhiên phủ kín hoàn toàn con đường phía sau. Trác Uyên chậm rãi xoay người lại, trong mắt là sát ý vô tận, lạnh lùng nói: "Có ta ở đây, hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện vượt qua đường kẻ này một bước!"
"Hừ, khoác lác không biết ngượng mồm!"
Triệu Đức Trụ khinh thường bĩu môi, lạnh lùng cười: "Một mình ngươi đối đầu với năm trăm cao thủ, vậy mà còn muốn ngăn cản bọn ta ư? Bây giờ lão tử sẽ vượt qua đường kẻ này nhưng không giết ngươi mà bắt ba nữ nhân kia trở lại trước, sau đó chém các nàng thành trăm mảnh trước mặt ngươi, để cho ngươi biết, người lăn lộn chung một chỗ với ma đầu nhà ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt, ha ha ha..."
Triệu Đức Trụ cười to một tiếng rồi vung tay lên, lại thêm ba mươi cao thủ Hóa Hư đồng thời tiến lên, quát lớn một tiếng, thả thần hồn ra.
Trong chốc lát, đao thương kiếm kích, búa rìu móc xiên, đủ loại thần hồn bay vụt lên trời, để lộ ra khí phách của mình, sau đó cùng nhau đập xuống người Trác Uyên.
Mí mắt Trác Uyên hơi run lên, trong lòng vừa động, đồng tử của Đại Lực Xích Long Vương kia liền trợn trừng một cái, vung đuôi rồng to lớn vỗ xuống mấy cái thần hồn kia nghe vụt một tiếng!
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang vọng trời xanh, khói lửa lập tức tràn ngập không gian, chấn động mãnh liệt, khiến mấy trăm cao thủ Hóa Hư đang vây quanh Trác Uyên bị ép lùi về sau không dừng được.
Đợi khói lửa tản đi, đập vào tầm mắt đám người là hai mươi tên cao thủ Hóa Hư của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đã ngã rạp xuống đất, máu me đầy mặt, mười tên cao thủ Hóa Hư thở hổn hà hổn hển, khóe môi rỉ ra một dòng máu đỏ thẫm, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía trước.
Mà nơi tầm mắt bọn họ chiếu tới là một cự long màu đỏ đã bị thương toàn thân, bộ dạng hơi uể oải. Nhưng dù vậy, cự long kia vẫn không hề di chuyển mảy may, vẫn vững vàng cố định giữa hư không.
Mới vừa rồi, lực lượng thần hồn của ba mươi cao thủ Hóa Hư kia đã đánh ra một đòn toàn lực, vậy mà hoàn toàn không thể làm xê dịch con cự long này một chút nào.
Trác Uyên lạnh lùng nhìn đám người, sắc mặt tái nhợt, sau đó thân thể đột nhiên run lên, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Thế nhưng hắn chỉ hơi lắc lắc người đã ổn định trở lại, hoàn toàn không thèm để ý lau tơ máu nơi khóe miệng một cái rồi nhìn về phía Triệu Đức Trụ, khóe miệng bỗng dưng lộ ra nụ cười khinh miệt.
Quái vật!
Đồng tử không nhịn được co rụt mạnh, ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía Trác Uyên đều là khó mà tin được. Dùng sức lực của một người ngăn cản cùng lúc ba mươi tên cao thủ có tu vi ngang nhau, lại có thể sau một chiêu làm hai mươi người bị thương nặng, đánh lui mười người, còn bản thân hắn vẫn đứng sừng sững không ngã như cũ. Thực lực này quả là đáng sợ.
Thật không hổ là nam nhân dùng sức một người tiêu diệt thượng tam tông ở Song Long Hội. Lúc trước Triệu Đức Trụ về tông báo lên, chúng ta còn không tin. Hiện tại xem ra quả nhiên lời đồn không phải là giả!
Trong lúc nhất thời, đám người châu đầu ghé tai, ồn ào huyên náo, trong giọng nói đều là tán thưởng và kinh ngạc.
Triệu Đức Trụ đứng nghe ở một bên, trái tim đã tức muốn nổ tung, hai tay không nhịn được nắm chặt lại. Hôm nay hắn ta dẫn người đến đây vây quét Trác Uyên là vì muốn giết chết hắn, không phải là bày cho hắn cái võ đài, ra vẻ ngầu lòi kéo thêm người hâm mộ.
Thế nhưng bây giờ đám gia hoả trong tông môn này đúng là không có lập trường. Sao có thể tán phục địch nhân như thế được? Mẹ nó còn là một tên tiểu tử ma đạo!
"Mấy người các ngươi đủ rồi, chính ma không thể cùng tồn tại, mau đứng vào vị trí của mình!"
Triệu Đức Trụ hét lớn một tiếng, nổi giận đùng đùng chỉ tay vào Trác Uyên, cắn răng nói: "Tất cả mọi người cùng tiến lên, chặt đầu tên tiểu tử này xuống, thay trời hành đạo!"
Đám người thoáng ngẩn người, sau đó lập tức khôi phục bản tính, hét lớn một tiếng, phóng tới chỗ Trác Uyên đứng. Cả người đều là quang minh lẫm liệt, dũng sĩ không sợ chết.
Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua một đường cong tà dị, cũng không sợ hãi mà chỉ sâu xa lên tiếng: "Đúng vậy, chặt đầu ta xuống quả thật là thay trời hành đạo. Nhưng cùng là thay trời hành đạo, xông đến trước mặt ăn nhiều thiệt thòi hơn núp ở phía sau nhiều. Giống như trước đó, hai mươi người trọng thương kia mẹ nó toàn là hung hãn không sợ chết, xông lên trước nhất. Nhưng cuối cùng lúc lĩnh công, còn không phải là người sống hưởng hết sao? Các ngươi phải cân nhắc cho tốt mới được, muốn làm bia đỡ đạn hay là làm công thần, tự mình kiềm chế một chút nha!"
Kít!
Đột nhiên thân thể đám người hơi khựng lại. Tất cả đều dừng chân, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai dám xông về phía trước nữa.
"Huynh đệ, ngươi xung phong đi trước, ta ở đằng sau hỗ trợ ngươi!"
"Sao ngươi không xông lên, muốn lão tử làm bia đỡ đạn cho ngươi chắc? Hừ, không có cửa đâu!"
Sau khi được Trác Uyên chỉ điểm, đám người quan sát lẫn nhau, trong mắt đều có chút ý tứ không tên. Trong lòng tất cả mọi người đều không tự chủ được đánh bàn tính nhỏ vì mình, không còn hung hãn không sợ chết, ngu ngốc xông loạn lên như lúc trước.
Đừng thấy bọn hắn có mấy trăm người là mạnh. Cũng giống như ba tên hòa thượng không có nước uống, một khi ham muốn cá nhân trong lòng người bị khơi mào, có nhiều người hơn nữa cũng là năm bè bảy mảng, không có tác dụng gì.
Khóe miệng Trác Uyên thoáng hiện ý cười chế giễu, sắc mặt lộ ra vẻ khinh bỉ nhìn đám người. Nhưng thỉnh thoảng tay hắn lại không tự chủ được che lên vùng giữa bụng, khóe miệng rỉ ra chút máu đỏ thẫm, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Thật ra vừa rồi hắn đã bị thương nặng, nếu lại có nhiều người cùng nhau tiến lên như vậy, đừng nói mấy trăm, cho dù là mười tên, có lẽ hắn cũng khó mà chống đỡ.
Nhưng bây giờ dựa vào kế châm ngòi ly gián khơi lên ham muốn cá nhân dưới đáy lòng mọi người, Trác Uyên cũng như con hổ giấy, dọa cho mấy trăm cao thủ không dám di chuyển tí nào.
Nếu cảnh này để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cười đến rụng răng. Đường đường là một tông môn mấy trăm cao thủ, vậy mà bó tay hết cách không bắt nổi một người đang bị thương nặng, cũng có thể coi như kỳ tích...
Triệu Đức Trụ nhìn tất cả những chuyện này, đã sớm bực tức giậm chân, cất giọng mắng to: "Đúng là mấy tên không có tiền đồ, sợ cái gì mà sợ? Hắn đã sắp không xong rồi, còn không nhanh chân lên! Ai vặt được đầu hắn xuống, lão tử bẩm báo tông chủ, thỉnh công cho người đó!"
"Ừm... Vậy sao ngươi không lên?" Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, một đệ tử Thiên Địa Chính Nghĩa Tông liếc nhìn hắn ta một chút, yếu ớt mở miệng.
Ách!
Triệu Đức Trụ bất giác khựng lại, bờ môi có hơi run rẩy, cũng bị chẹn họng đến á khẩu không trả lời được.
Ta lên?
Tiểu tử Trác Uyên này thần thông quảng đại, quỷ kế đa đoan, cho dù hiện tại hắn đã suy yếu, nhưng ai mà biết hắn còn có hậu chiêu gì hay không. Lão tử cũng không phải chưa từng thấy hắn đánh nhau? Nhất là trận chiến với Diệp Lân, đùa bỡn đối phương sửng sốt không thôi.
Lão tử mà lên, lỡ như trúng kế mạng nhỏ sẽ không còn nữa, sao có thể để ta lên được? Lão tử vẫn chưa muốn chết đâu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!