Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vút vút vút!  

             Tiếng xé gió lên, từng tia sáng xẹt qua, trước một trấn nhỏ náo nhiệt, chợt có bốn bóng dáng từ trên trời bay xuống. Phóng tầm mắt nhìn, chính là Trác Uyên, Sở Khuynh Thành, Thủy Nhược Hoa và Đan Nhi!  

             Trải qua một tháng đi đường, bốn người cũng đi được hơn nửa chặng đường đến Song Long Viên.  

             "Ồ, dọc đường đi đều là những vùng hoang dã, chỗ này lại có một trấn nhỏ phồn hoa như thế thật là hiếm có, vừa hay chúng ta có thể đi vào nghỉ chân, nghỉ ngơi một ngày, mọi người thấy sao!" Trác Uyên chỉ về phía trấn nhỏ, đề nghị nói.  

             Khẽ gật đầu, mọi người đều cười khẽ đáp lại, Đan Nhi thì vẻ mặt cười xấu xa liếc nhìn Trác Uyên một cái, hì hì nói: "Trác đại ca, dọc đường đi toàn gặp mấy nơi hoang dã không tiện chút nào, đoán chừng tối nay ngươi và Khuynh Thành tỷ sẽ tiểu biệt thắng tân hôn cho xem!"  

             "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn dám nói..." Hai gò má bất giác đỏ lên, Sở Khuynh Thành giận dữ lườm nàng ta một cái, vỗ mạnh vào cánh tay nàng ta một cái, Trác Uyên lại không có chút phật lòng nào, lớn tiếng cười: "Ha ha ha... Đan Nhi, nha đầu nhà ngươi thật hiểu lòng người, nếu tất cả mọi người đã biết kế hoạch của ta, vậy thì đêm nay chúng ta ai bận việc nấy, ai cũng không được quấy rầy đâu đó!"  

             "Chàng... Sao chàng cũng đừa giỡn với các nàng..." Hai gò má bất giác càng thêm đỏ, Sở Khuynh Thành lườm hắn một cái, lại ngượng ngùng cúi đầu.  

             Trác Uyên tà dị cười, chẳng hề để ý, dẫn đầu sải bước đi vào bên trong: "Đi, chúng ta đi tìm một quán trà nghỉ ngơi trước đã!"  

             Mọi người nhìn chăm chú theo bóng lưng đang nhẹ bước đi của hắn, rồi liếc nhìn nhau, đều mỉm cười vui vẻ, cũng cất bước đi theo.  

             "Từ sau khi thành hôn, tính tình của Trác Uyên thay đổi rất nhiều, ít nhất không còn lạnh như băng giống như trước kia nữa!" Trong lòng không biết nghĩ đến cái gì, Thủy Nhược Hoa bình tĩnh nói.  

             Bất giác khẽ cười một tiếng, Sở Khuynh Thành cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, nhìn chàng bây giờ cả người tràn đầy sức sống, dáng vẻ không còn gánh nặng gì trong lòng, ta cũng cảm thấy thỏa mãn, chỉ là không biết... Đây có phải là kết quả mà chàng muốn không nữa?"  

             "Mặc kệ trước kia hắn muốn là cái gì, nhưng chung quy bây giờ hắn chỉ muốn ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa!" Vỗ nhẹ vào vai nàng, Thủy Nhược Hoa nói khẽ.  

             Đan Nhi cũng bỗng dưng xen vào, hì hì cười: "Đúng vậy, dù sao hắn như bây giờ cũng rất tốt, không hung dữ giống như trước. Đây có thể nói là nữ nhân thay đổi nam nhân đó, Khuynh Thành tỷ, ngươi thật lợi hại!"  

             Không khỏi cười mỉm, lắc đầu, Sở Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, nhìn hai người một cái, lại nhìn bộ dáng thảnh thơi khoan khoái của Trác Uyên, trong lòng cũng buông xuống những suy nghĩ quanh quẩn trong lòng hồi lâu.  

             Vốn dĩ nàng cảm thấy sự tồn tại của bản thân, có phải đang bào mòn ý chí của nam nhân này, nhưng bây giờ xem ra, chỉ cần hắn vui vẻ thì tốt rồi, những cái khác thì có gì quan trọng đâu?  

             "Khuynh Thành, chúng ta nghỉ ngơi ở quán trà này đi!" Đột nhiên, Trác Uyên dừng bước bên cạnh một quán trà vô cùng hoa lệ, quay đầu nhìn về phía đám người Sở Khuynh Thành, hiếm khi lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.  

             Sở Khuynh Thành mỉm cười thở ra một hơi thật dài, trong lòng bỗng dưng có cảm giác thỏa mãn, bình tĩnh gật đầu một cái, rồi cùng hai người kia và Trác Uyên cùng nhau đi vào.  

             Đi đến trước một bàn trống ngồi xuống, lập tức đã có tiểu nhị ân cần chiêu đãi, bưng trà thơm lên cho bốn người, xung quanh đều là tiếng ồn ào của khách nhân.  

             Cảm thụ sự ồn ào náo nhiệt đời thường nơi phố phường này, Trác Uyên giương mắt nhìn khuôn mặt lộ ra nét mặt tươi cười như hoa của Sở Khuynh Thành một cái, khẽ nhắm hai mắt lại, có cảm giác bình tĩnh hiếm thấy!  

             Đây là cuộc sống của người thường sao, so với những người ngươi lừa ta gạt, đánh đánh giết giết còn thoải mái hơn!  

             "À, đúng rồi, Khuynh Thành tỷ, lần này chúng ta đi Song Long Viên, rốt cuộc là tính Huyền Thiên Tông, hay là Ma Sách Tông đây!"  

             "Chắc là Ma Sách Tông rồi, dù sao chúng ta cũng bị coi là phản đồ của Huyền Thiên Tông, đã bị tông môn xoá tên rồi!"  

             Đan Nhi hét lớn một tiếng, giống như đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, cất tiếng hỏi, Sở Khuynh Thành còn chưa có trả lời, Thủy Nhược Hoa đã cười khổ một tiếng nói.  

             Đan Nhi trừng mắt hạnh, không hiểu: "Nhưng chúng ta là tu giả chính đạo, nếu cứ như vậy, không phải chúng ta sẽ nhập ma đạo sao? Nhưng chúng ta lại chưa từng tu hành công pháp ma đạo?"  

             "Đồ ngốc, từ khoảnh khắc phản tông, chúng ta đã sớm bị chính đạo xoá tên rồi. Mặc kệ chúng ta có nhập ma hay không, đều bị coi là ma đạo rồi!"  

             "Ơ, như vậy cũng quá tùy tiện rồi..."  

             "Ngươi còn cho là thế nào, đây là chính đạo, một chút quy củ cũng không thể phá, bằng không chính là ngoại tộc!"  

             Hai người Đan Nhi và Thủy Nhược Hoa líu ríu thảo luận phân chính và ma, Trác Uyên vẫn luôn khép chặt hai mắt, bất chợt giơ tay khẽ nhấp một ngụm trà thơm, tự nhiên cười.  

             Chính ma, chính ma, thiên hạ làm gì có ai có thể phân rõ, như thế nào là chính, như thế nào là ma chứ? Chẳng qua là người ta tự mình định ra mà thôi! Cuối cùng vẫn là Viên lão nói đúng, chính ma trăm sông đổ về một biển, còn không phải đều là một vòng trong đại đạo Thiên Địa sao, ha ha ha...  

             Chỉ có người ngu, mới đi cãi chày cãi cối phân định chính ma, chìm đắm trong đó, khó thành đại đạo... Ngu ngốc, ngu ngốc...  

             Cửu U... Cửu U...  

             Đột nhiên, Trác Uyên khẽ cau mày, giống như nghe được có người đang gọi tên Cửu U, muốn trợn mắt nhìn lại, nhưng lại đột nhiên phát hiện, giờ khắc này bản thân lại toàn thân vô lực, đến hai mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể không tiếng động hét lên: "Ai, sao ngươi biết tục danh của Cửu U Ma Đế?"  

             Cửu U... Cửu U... Chúng ta đang chờ ngươi, ngươi nhất định phải trở về, tu thành đại đạo rồi trở về...  

             "Ai?"  

             Trong giây lát, Trác Uyên mở hai mắt, hét lớn lên, trên đầu đầy mồ hôi, nhưng lại chợt sửng sốt, nhìn về phía chung quanh. Chỉ thấy giờ phút này, Sở Khuynh Thành và hai người đều nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, khuôn hiện lên vẻ kinh ngạc.  

             "Trác Uyên, chàng làm sao vậy?"  

             "Ta... Ta làm sao?" Nhíu mày, Trác Uyên cũng không hiểu chuyện gì, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ, chỉ có lồng ngực đang không ngừng đập thình thịch.  

             Chậm rãi xoa ngực, trong lòng Trác Uyên nghiêm trọng, giống như ngay vừa rồi, trong lòng hắn lại có gì đó đè nặng lên, không biết là cái gì!  

             Sở Khuynh Thành lấy khăn tay ra lau mồ hôi ở trán cho Trác Uyên, hai mắt tràn đầy lo lắng, lẩm bẩm nói: "Trác Uyên, vừa rồi chàng ngủ quên mất, gọi thế nào cũng không tỉnh, sắp quan một canh giờ rồi!"  

             "Cái gì, ta ngủ say những một canh giờ?" Trác Uyên không khỏi cả kinh, trong lòng hoảng sợ, với tính cẩn thận của hắn, làm sao có thể ngủ say đến bất tỉnh, đây không phải là đang lấy mạng mình ra làm trò đùa hay sao?  

             Đồng thời, trong đầu hắn đang nhớ lại từng tiếng gọi vừa nãy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra,giống như hắn bị đưa đến một vùng khác vậy, đại khái đây chính là nguyên nhân khiến hắn không cách nào hoàn hồn.  

             Đúng lúc này, Đan Nhi nhìn hắn một cái chăm chú, hai mắt khẽ đảo, rồi cất tiếng cười đùa, nhíu mày nói: "Trác đại ca, gần đây làm lụng vất vả quá, thận hư rồi sao!"  

             Ngay lập tức lườm nàng ta một cái, Trác Uyên thật muốn xé rách miệng tiểu nha đầu này, lão tử là người mạnh mẽ như thế, làm sao có thể dễ dàng bị thận hư như vậy?  

             Hơn nữa, nha đầu kia còn nhỏ tuổi, không biết là học từ ai, học được cái từ thận hư này.  

             Sở Khuynh Thành nghe xong cũng lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, lườm nàng ta một cái, mặt đỏ bừng. Thủy Nhược Hoa thì lại hung tợn nhéo vai nàng ta một cái, vẻ mặt tức giận nhìn nàng ta: "Tiểu nha đầu chết tiệt này, không biết là học được tính hạ lưu như vậy từ ai nữa..."  

             "Đợi một chút!"  

             Nhưng còn không đợi Thủy Nhược Hoa mắng tiếp, Trác Uyên đã chợt giơ tay, hét lớn một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc.  

             Đan Nhi thấy vậy, bất giác hai mắt sáng ngời, đi đến bên cạnh trêu đùa: "Sao vậy, ngươi bị thận hư thật hả?"  

             "Câm miệng!"  

             Hung tợn lườm nàng ta một cái, Trác Uyên quan sát bốn phía, ánh mắt híp lại, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ các ngươi không phát giác ra, trấn nhỏ này đột nhiên trở nên quạnh quẽ sao?"  

             Cả người bất giác chấn động, ba người quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra, chẳng biết lúc nào, tiếng người ồn ào trong tửu lâu đã không còn, tất cả mọi người đã không thấy đâu nữa, thậm chí đến tiểu nhị và chưởng quầy của tiệm cũng không thấy bóng dáng đâu.  

             Mà ở ngoài cửa, vừa nãy còn có đám người nhộn nhịp, bây giờ cũng giống như quán trà, không có bóng người, tiếng gió xào xạc cuốn bay bụi đất trên đường, không ngừng cuốn thành vòng tròn, nhìn thê lương không nói nên lời.  

             Mày nhăn lại thật chặt, Sở Khuynh Thành cũng bắt đầu đề phòng, nghiêm trọng nói: "Đúng vậy, một trấn nhỏ đông đúc như vậy lại đột nhiên trống rỗng không người, rất kỳ quái, hình như giống với lần trước lúc Viêm Ma xuất hiện!"  

             "Cái gì, lại là Viêm Ma?" Hai người kia vừa nghe, sợ hãi đến tái mặt.  

             Chậm rãi lắc đầu, Trác Uyên hơi híp mắt lại, trong lòng càng trầm xuống: "Chỉ sợ không đơn giản như vậy, lần này còn tệ hơn so với lần trước! Lần trước Viêm Ma là ra tay vào buổi tối, ngẫu nhiên gặp nhau. Nhưng bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, tất cả mọi người đều biến mất một cách kỳ quái. Điều này có thể chứng minh một điểm, con mẹ nó đây chính là một cạm bẫy!"  

             Vừa dứt lời, vù một tiếng cuồng phong nổi lên, một cỗ uy áp mạnh mẽ chưa từng thấy chợt đè xuống đỉnh đầu bọn họ.  

             Rắc rắc!  

             Quán trà hoa lệ, bắt đầu từ cột trụ, đang không ngừng vỡ vụn, từng mảnh vụn gỗ đang ào ào rơi xuống giống như mưa.  

             Đồng tử mắt không kìm được co rụt lại, trong lòng Trác Uyên kinh hãi, kéo lấy ba người vội vàng chạy ra ngoài: "Cẩn thận!"  

             Ầm ầm!  

             Một tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên, toàn bộ quán trà cao hơn mười trượng, cũng bị san thành bình địa trong chớp mắt, cát bụi cuồn cuộn bay trên không, hình thành nên một cơn lốc đất cát mạnh mẽ.  

             Đợi đến khi cát bụi đó bay đi, đập vào mắt mọi người lại là cảnh tượng mảnh vụn đầy đất, còn có một thủ ấn khổng lồ rộng hơn mười trượng đang in trên mặt đất.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!