"Trác đại ca, chúng ta đành từ biệt tại đây thôi, đợi đến khi huynh rảnh rỗi, nhất định phải trở về thăm Lạc gia một chút đấy!"
"Cha, nương, con cũng phải quay về rồi, nếu hai người lại gặp phải phiền phức gì mà muốn đánh nhau, nhất định không được quên Tiểu Tam Tử con đâu đó!"
Rời khỏi Ma Sách Tông, ba đội nhân mã, chia ra mỗi người một ngả.
Lạc Minh Viễn phải dẫn người của Lạc gia quay về gia tộc, thuận tiện đưa luôn cả hai người Vĩnh Ninh và Sương Nhi về, Tiểu Tam Tử phải về Vạn Thú sơn mạch, Trác Uyên và đám người Sở Khuynh Thành thì phải đi đến Song Long Viên để tiến tu.
Tuy rằng Trác Uyên khinh thường đến đó, nhưng hắn là Tông chủ của Ma Sách Tông, hắn vẫn phải đi thực hiện chức trách của hắn, dù sao đã ở Tây Châu một khoảng thời gian rất dài, Ma Sách Tông cũng phải dựa vào Song Long Viên che chở, hắn không thể không nể mặt!
Nặng nề ôm quyền, sắc mặt Trác Uyên nghiêm túc, bình tĩnh gật đầu: "Lần này đa tạ chư vị đã giúp đỡ, sau này sẽ còn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại Trác quản gia!"
Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải và tất cả người của Lạc gia, đều đồng loạt ôm quyền đáp, sau đó thì bay đi dưới sự dẫn dắt của Lạc Minh Viễn, nháy mắt đã không thấy bóng đâu!
Sương Nhi và Vĩnh Ninh nhìn về phía Trác Uyên, ánh mắt tràn đầy mắt không nỡ, nhưng khi nhìn về phía Sở Khuynh Thành, đều bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Thôi, nếu Trác Uyên đã nguyện cùng Khuynh Thành tỷ bạc đầu chẳng xa nhau, sao các nàng có thể cố ý đi quấy nhiễu cuộc sống của hai người chứ?
Giống như lúc trước Khuynh Thành tỷ đã từng nói, chỉ cần hắn khỏe mạnh vui vẻ, vậy là tốt rồi!
Nhìn bóng lưng của mọi người dần biến mất, trong lòng Trác Uyên cũng cảm khái rất nhiều. Kiếp trước, tuy rằng hắn là Ma Hoàng có địa vị cao quý, nhưng đã chết là hết, không để lại bất cứ thứ gì trên thế gian.
Nhưng bây giờ, chẳng qua hắn chỉ là một tu giả phổ thông ở Phàm Giai, nhưng trong tay lại có rất nhiều thứ!
Nghĩ đến đây, Trác Uyên ngửa đầu nhìn lên trời cao, khóe miệng không khỏi cong lên, nở nụ cười vui vẻ. Sở Khuynh Thành thấy vậy, không khỏi ngẩn người, sau đó giống như cũng bị nhiễm sự vui vẻ đó, cũng lộ ra nụ cười khó hiểu.
Giờ khắc này, hai người lại cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết...
Một tháng sau, cuối cùng Lạc Minh Viễn cũng dẫn theo các cao thủ trở về đại bản doanh của Lạc gia, Hắc Phong Sơn. So với lần trước dốc ra toàn bộ lực lượng, lần này trở về có thể nói là tổn thất thảm trọng, bị hao tổn một phần ba chiến lực, hai phần ba số lượng còn lại cũng bị trọng thương rất nặng.
Vừa thấy cảnh tượng như vậy, các cao tầng của Lạc Minh vẫn luôn vô cùng khẩn trương bởi vì Lạc Minh Viễn tự tiện hành động cũng bỗng dưng chấn động.
Mụ Mụ là trưởng lão của liên minh, đứng ra lên tiếng chất vấn đầu tiên: "Lạc gia chủ, đây rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi dẫn đi toàn bộ chiến lực của Lạc Minh, sao khi trở về lại thành ra thương vong nặng nề như vậy!"
"Đúng vậy, lần này ngươi phải nói rõ ràng với chúng ta mới được, dù sao thì chúng ta đã dồn hết người và của vào Lạc Minh rồi, cho dù ngươi là minh chủ Lạc Minh, nhưng không nói tiếng nào đã mang tất cả gia sản đi liều mạng, món nợ này ai bồi thường đây?" Tạ Khiếu Phong cũng vội vàng tiến lên, kể lể một hồi.
Chậm rãi xua tay, Long Dật Phi lại thật lạnh nhạt, chẳng qua nhìn trên trán lão ta đã rịn ra một tầng mồ hôi cũng biết được, lúc trước lão ta cũng lộ ra bộ dáng sốt ruột, chỉ có khi nhìn thấy chiến lực chưa toàn quân bị diệt, mới bình tĩnh lại: "Mọi người không phải lo lắng, bây giờ Lạc Minh phát triển hưng thịnh, đã thâm nhập vào hơn mười tiểu quốc xung quanh, thực lực của chúng ta cũng đang không ngừng tăng mạnh, vốn bởi lãnh đạo của Lạc gia có năng lực. Chúng ta không thể bởi vì lần này Lạc gia chủ suy nghĩ không thấu đáo mà bám lấy không tha, ít ra lần này cũng không có bị diệt hết mà, còn tốt hơn nhiều so với trước kia chúng ta đều tự mình lập trận!"
"Long các chủ, đa tạ đa tạ, không hổ là gia tộc hợp tác đầu tiên với chúng ta, lại tin tưởng chúng ta như vậy, ha ha ha..." Bất giác khẽ cười một tiếng, Lạc Minh Viễn nhìn về phía Long Dật Phi không ngừng nói lời cảm tạ.
Khẽ gật đầu, Long Dật Phi nhẹ nhàng sờ hai chòm râu bên khóe miệng, nói tiếp: "Lạc gia chủ khách sáo rồi, chỉ là lần này ngài có hành động lớn như vậy, thậm chí cũng không thông báo cho chúng ta biết một tiếng, giờ trở về rồi có phải nên giải thích một chút hay không?"
Những người còn lại nghe xong, cũng vội vàng gật đầu, trừng mắt nhìn Lạc Minh Viễn, chờ hắn nói.
"Ừm, thật có lỗi, sự việc xảy ra đột ngột, không kịp bàn bạc cùng các vị đã xuất binh, đây là lỗi của ta, thực ra sự việc là như vậy..." Hít một hơi thật sâu, Lạc Minh Viễn nhìn về phía mọi người, nhẹ nhàng kể ra đầu đuôi mọi chuyện.
Đợi đến khi mọi chuyện đều rõ ràng, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu sáng tỏ, nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ nhẹ lại bỗng dưng vang lên: "Hừ, vì một quản gia trước của gia tộc, lại làm ra động tĩnh lớn như thế, khiến cho Lạc Minh lâm vào cảnh nguy hiểm, đây không phải là coi lợi ích của tất cả gia tộc chúng ta ra làm trò đùa sao! Lúc trước Lý gia chúng ta gia nhập Lạc Minh, cũng không biết đây là một tổ chức ấu trĩ như thế!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, thì thấy người vừa nói là một nam nhân để râu quai nón, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
"Lý gia chủ, mặc dù Lý gia các ngươi ở Vân Sơn quốc có chút danh vọng, nhưng chưa đến mức có thể to giọng ở Lạc Minh đâu, hừ!"
Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Long Dật Phi liếc mắt lườm hắn ta, lạnh lùng nói: "Gia tộc đến từ quốc gia tép riu, quả nhiên nông cạn không biết gì!"
"Ngươi nói cái gì?" Người nọ giận dữ, hét lớn: "Long Dật Phi, Lạc Minh này thành lập chưa đến năm năm, cho dù ngươi là một trong trưởng lão có tư cách cao nhất ở nơi này, nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu so với những gia tộc mới vào như chúng ta đâu. Trong tài nguyên binh lực đóng góp vào Lạc Minh, cũng có phần của chúng ta, minh chủ tự ý xuất binh, chẳng lẽ chúng ta không nên hỏi sao?"
Long Dật Phi lạnh lùng cười, âm u nói: "Đương nhiên, không phải chúng ta đang hỏi sao, nhưng kết quả lại là, cách làm như vậy của Minh Chủ, là lẽ đương nhiên!"
"Đương nhiên? Vì một tên gia nô trước kia?"
"Đúng, chính vì quản gia lúc trước, bất kể Lạc Minh phải trả giá lớn đến đâu, đều đáng giá!"
Khẽ cười một tiếng, vẻ mặt Long Dật Phi khinh thường bĩu môi nói: "Một gia tộc của nước nhỏ bé, tất nhiên không biết được cái gì là đầu cơ kiếm lợi. Trác Uyên này, tuyệt đối xứng đáng để chúng ta dốc hết vốn liếng vào người hắn. Ngươi phải biết, Lạc Minh và tất cả quyền thế của Thiên Vũ đế quốc, đều do một mình hắn xây dựng nên. Không có hắn, thì sẽ không có Lạc Minh uy chấn các bang như bây giờ. Lúc trước ta kết minh với hắn, bây giờ trở thành trưởng lão đời đầu của Lạc Minh quản lý thông thương của hơn mười quốc gia, dưới một người, trên vạn người!"
"Mà bây giờ hắn muốn chúng ta hỗ trợ, chúng ta cầu còn không được, bởi vì món lợi được báo đáp lại sẽ rất cao. Huống hồ, vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, bây giờ hắn đã là Tông chủ Ma Sách Tông. Sau này có một trong chín tông ở Tây Châu làm chỗ dựa, sẽ giúp cho Lạc Minh của chúng ta phát triển nhanh chóng ra sao, ngươi biết không?"
Aizz!
Cả người bất giác khựng lại, người nọ hơi nhướng mày, trong lòng trầm ngâm, đã có chút kinh khiếp, nhưng vẫn nói: "Nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm rồi, lỡ như hắn thất bại, chẳng phải chúng ta mất cả gốc lẫn lãi sao?"
"Không có khả năng thất bại!"
Không khỏi cười nhạo một tiếng, vẻ mặt Long Dật Phi tự tin: "Tiểu tử này làm việc rất cẩn thận, một khi đã làm, thì nhất định sẽ thành công, ta hiểu rất rõ hắn, ha ha ha..."
Nghe thấy tiếng cười đầy thong thả vang vọng hồi lâu bên tai, người nọ trầm ngâm một chút, lại không phản bác được, không nói thêm gì nữa.
Nhưng Lạc Minh Viễn lại đột nhiên hét lớn một tiếng, sắc mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Long các chủ, tuy rằng ngươi xuất thân là thương nhân, những lời vừa rồi cũng không sai, nhưng thứ cho tại hạ không dám gật bừa."
Hử!
Bất giác khựng lại, Long Dật Phi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía hắn, lại thấy vẻ mặt Lạc Minh Viễn trịnh trọng.
"Lạc gia ta là một gia tộc nhân nghĩa, Lạc Minh cũng là tổ chức nhân nghĩa! Phàm là người gia nhập vào Lạc Minh ta, mỗi một cá nhân ta đều coi hắn là người nhà mà đối xử. Người nhà gặp nạn, ta vượt qua núi đao biển lửa cũng không chối từ."
Lạc Minh Viễn nhìn về phía mọi người, tràn đầy khí phách nói: "Hôm nay ta dẫn theo toàn bộ chiến lực của Lạc Minh đi viện trợ cho Trác đại ca, không phải vì huynh ấy có thể báo đáp lớn đến đâu, mà là vì huynh ấy là đại ca của ta, là nam nhân đã cứu Lạc gia chúng ta và một tay thành lập Lạc Minh. Không có hắn, sẽ không có chúng ta của hôm nay. Đối xử với người nhà, cũng phải tính toán chi li như vậy sao? Cho dù hôm nay huynh ấy bị phế đi, không có giá trị lợi dụng gì, Lạc Minh ta cũng sẽ dốc toàn lực giúp đỡ huynh ấy, đây chính là đạo nghĩa của Lạc Minh ta. Nếu như chí hướng của các vị không cùng với Lạc gia ta, vẫn luôn tính toán được hơn, vậy thì mời rời khỏi Lạc Minh là được, Lạc Minh Viễn ta tuyệt đối không ép buộc ai cả!"
Vừa dứt lời, Lạc Minh Viễn vung tay áo uy phong lẫm liệt rời đi, chỉ để lại một đám lão gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt hiện lên vẻ hổ thẹn cúi thấp đầu.
Aizz, tiểu gia chủ này, thật sự là do tiểu tử Trác Uyên kia dẫn dắt sao? Nếu so sánh với một người tính toán đến từng cây kim như tiểu tử kia, thì tiểu gia chủ này... Ha ha ha, Trác Uyên, quả nhiên là ngươi để lại cho Lạc gia không gian phát triển rất lớn đó...
Nhìn chăm chú về phía bóng lưng đang dần đi xa của Lạc Minh Viễn, đám người Long Dật Phi nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười vui vẻ!
Trên đời không có chuyện gì có thể so sánh với được gặp gỡ một vị lão đại trọng nghĩa như thế, thật tốt quá...
Trở lại đại sảnh Lạc gia, Lạc Minh Viễn chưa kịp ngồi xuống, Lạc Minh Ngọc đã sớm chạy vội ra, mắng to: "Minh Viễn, rốt cuộc đệ đã dẫn người đi đâu hả? Đệ có biết mấy ngày nay trưởng lão Lạc Minh đều sắp đạp hỏng cả cửa nhà chúng ta ra rồi không, giống như chúng ta lấy mất bao nhiêu người của bọn họ vậy!"
"Tỷ, tỷ yên tâm, không tổn thất bao nhiêu!" Bất giác nở nụ cười xán lạn, Lạc Minh Viễn vừa định giải thích, một tiếng cười to chợt vang lên từ bên ngoài: "Ha ha ha... Đại tiểu thư, có thể khiến cho gia chủ không để ý đại cục, dốc toàn lực xuất binh, đoán chừng trên đời này chỉ có một người thôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!