Phụt!
Sở Khuynh Thành không nhịn được cười khẽ, tức giận run người, cười mắng: “Sao chàng lại thích dính người giống như tiểu hài tử thế?”
“Đúng vậy, ta là tiểu hài tử, ta muốn kề cận nàng, dính nàng một đời một thế…” Mẹ nó!
Chẳng qua Trác Uyên còn chưa kịp làm nũng tiếp, hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên khỏi mái tóc ngát hương thơm kia lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên thốt lên: “Cái này... Cái này thần kỳ quá!”
Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ, xoay người lại, nhìn hắn đầy khó hiểu: “Sao vậy, Trác Uyên, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Ta... Ta lại đột phá, Thần Chiếu Cảnh tầng năm... Chỉ là ngủ một giấc thôi mà!”
Trác Uyên không khỏi rung động, giật mình ngơ ngác trong chốc lát, sau đó nhìn Sở Khuynh Thành bằng sắc mặt đầy kinh ngạc, thở dài: “Khuynh Thành, Không Linh Thể Chất của nàng thật sự danh bất hư truyền, đúng là Thần trợ công, mới song tu một đêm đã trợ giúp phu quân đột phá rồi. Tới tới tới, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lại đến song tu!”
Khuôn mặt Sở Khuynh Thành không nhịn được đỏ lên, hung dữ lườm hắn một cái, mắng: “Ban ngày ban mặt mà song tu cái gì, không sợ người ta cười nhạo cho hả!”
“Chê cười cái gì, chúng ta song tu là chuyện đứng đắn! Tới tới tới, ta không đợi kịp, đúng lúc thúc đẩy thực lực của phu thê chúng ta, thuận tiện xúc tiến tình cảm phu thê luôn, ha ha ha...” Trác Uyên cười rực rỡ, ngồi bên mép giường, lộ ra ánh mắt sắc bén.
Sở Khuynh Thành ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, ỡm ờ tới bên giường.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp củi khô lửa bốc, song tu luyện công, từng đợt tiếng gõ cửa dồn dập đã truyền vào tai bọn họ, đồng thời một giọng nói già nua vang lên đột ngột ngoài cửa: “Khụ khụ khụ... Trác tông chủ, ngươi là tu luyện giả bình thường thì không sao, song tu lúc nào là chuyện của ngươi. Nhưng bây giờ ngươi là người đứng đầu một tông, tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt không phải là một thói quen tốt!”
“Viên lão?”
Trác Uyên nhíu mày, kêu lên đầy sợ hãi, hai gò má Sở Khuynh Thành cũng đỏ bừng, biết rõ đối thoại lúc nãy của hai người đã bị lão đầu này nghe được, sau khi oán trách trừng Trác Uyên một cái thì vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Một tiếng cọt kẹt khẽ vang lên, cửa phòng mở ra, Sở Khuynh Thành lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi cúi người hành lễ với Viên lão. Trác Uyên tức giận đi tới, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, ta cho rằng ta trở thành tông chủ, lớn nhất tông môn này, sẽ không có thứ đui mù nào dám nghe lén phòng ta nên không bày kết giới. Sao lão đầu ngươi lớn tuổi rồi mà còn cái sở thích đặc biệt này thế?”
Gương mặt Viên lão không nhịn được co rút, râu mép khẽ giật giật, bất đắc dĩ lắc đầu. Lão ta nhấc chân đi tới, ngồi xuống bàn nói: “Lão phu không có đam mê đau tim như vậy, chỉ là cố ý đến truyền tin cho các ngươi, các ngươi nên lên đường rồi!”
“Lên đường?”
Hai người không khỏi sững sờ, liếc nhìn nhau, đều bày ra vẻ mặt kinh dị, đặc biệt Trác Uyên còn khó hiểu hỏi: “Lên đường cái gì? Ta vừa mới lên làm tông chủ đã phải rời khỏi tông môn à?”
Râu mép Viên lão khẽ run rẩy, cười khẽ, trong tay lóe lên ánh sáng, ngay lập tức xuất hiện một khối ngọc giản, đẩy tới: “Tự xem một chút đi, chúc mừng hai vị, sau khi được sự nhất trí của hai vị chí tôn và các vị trưởng lão của Song Long Viên, các ngươi đã được chọn là đệ tử bồi dưỡng kế tiếp của Song Long Viên. Đây chính là cơ hội tốt đấy, hai ba mươi năm sau, các ngươi đi ra khỏi Song Long Viên sẽ xưa đâu bằng nay, trở thành cường giả chân chính của Tây Châu. Lúc đó, Ma Sách Tông chúng ta cũng thật sự tiến vào Tam Tông, đến lúc bay lên!”
Trong mắt Viên lão lóe lên tia sáng, ánh mắt tràn ngập mong mỏi, sau khi Trác Uyên dò xét ngọc giản cũng nhướng mày, lẩm bẩm: “Như thế nào, danh sách đệ tử của các tông môn đều tuyên bố cùng một lúc à? Kiếm Thần Tông Ôn Đào, Tạ Thiên Thương, Ma Viêm Tông Viêm Ma, Thái Thanh Tông Diệp Lẫn, Võ Thanh Thu đều ở nơi này?”
“Ha ha ha... Đó là tất nhiên.”
Viên lão vô thức cười khẽ thản nhiên nói: “Các ngươi đều quen biết những người này ở Song Long Hội rồi, dù sao hơn hai mươi năm sau này, các ngươi sẽ ở chung một chỗ, biết trước sẽ có chuẩn bị trước. Mặc kệ các ngươi có ân oán gì ở Song Long Hội, sau này cùng tu hành với nhau sẽ phải ở chung hòa hợp, đây chính là ý của Song Long Viên!”
Lạch cạch, Trác Uyên ném ngọc giản xuống bàn, bất đắc dĩ lắc đầu: “Diệp Lân kia... Vô cùng kiêu ngạo, phải ở chung với hắn ta mấy thập niên, hừ hừ!”
“Lão phu đã nghe nói về Diệp Lân kia, không khác ngươi lắm, không phải là loại lương thiện. Vì vậy, ngươi cũng đừng nói không chịu nổi hắn ta, hai ngươi các ngươi kẻ tám lạng người nửa cân thôi!”
Viên lão cười khẽ, phất tay áo đứng dậy: “Được rồi, lập tức lên đường thôi, Thủy Nhược Hoa và các đệ tử đã chuẩn bị xong, chờ các ngươi thôi đấy!”
“Nhanh thế à?” Trác Uyên không khỏi ngạc nhiên kêu lên.
Viên lão nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cười xùy thành tiếng: “Lão phu biết rõ các ngươi vừa tân hôn, không nhịn được muốn ấy ấy ấy, thế nhưng ngọc giản này đã nằm trên tay lão phu từ lâu rồi, đoán chừng đệ tử các tông khác đều đã xuất phát. Các ngươi không xuất phát ngay sẽ không đuổi kịp, dù sao đến Song Long Viên rồi sẽ có rất nhiều nơi cho các ngươi ấy ấy ấy!”
Ặc!
Hai gò má Sở Khuynh Thành đỏ bừng lên, ngượng ngùng cúi đầu, Trác Uyên nhìn lão đầu này bằng vẻ mặt không còn gì để nói. Sao lão già này dâm đãng thế, mở miệng ngậm miệng đều ấy ấy ấy, không để ý cảm nhận của người khác chút nào!
Kết quả hai người thu thập đơn giản rồi đi theo Viên lão tới kết giới tông môn. Mà nơi đó đã có các cao tầng Ma Sách Tông đến đưa tiễn từ lâu rồi, cùng lúc đó người Lạc gia cũng chuẩn bị quay trở về.
Ầm một tiếng, kết giới mở ra, đám người Trác Uyên đi ra khỏi kết giới, Bạch cung phụng và Thích cung phụng tiến lên một bước, cung kính ôm quyền, nghiêm túc nói: “Tông chủ yên tâm, trong lúc tông chủ bồi dưỡng ở Song Long Viên, tất cả sự vụ lớn nhỏ của tông môn đều do chúng ta và Đại cung phụng chăm sóc, không có việc gì, tông chủ cứ yên tâm!”
Mẹ nói, nói gì mà ngươi và Đại cung phụng cùng nhau chăm sóc? Rõ ràng đã xem mình là Nhị cung phụng rồi!
Lão tử còn chưa đề thăng vị trí cho các ngươi đâu, ngược lại các ngươi rất tự giác, tự đạp cái ghế cung phụng đến vị trí của mình, quả nhiên dã tâm cũng không nhỏ!
Chẳng qua không sao, ai bảo các ngươi là người một nhà chứ, không giao chức quyền Nhị cung phụng cho các ngươi thì giao cho người nào?
Trác Uyên vô thức cười khẽ, vỗ bả vai hai người, thản nhiên gật đầu: “Làm phiền rồi, có điều nếu tông môn có chuyện quan trọng gì, tất cả phải xem Đại cung phụng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”
“Vâng!”
Hai người không khỏi cảm thấy rung động, ngầm hiểu, ý của Trác Uyên rất rõ ràng, giao quyền hành chân chính cho Đại cung phụng, cảnh cáo bọn họ không được vượt quyền.
Biết rõ quan hệ gần gũi giữa Đại cung phụng và Trác Uyên, hai người cũng bình thường trở lại!
Lúc này, Viên lão im lặng suy nghĩ, tiến lên dặn dò: “Trác Uyên, bây giờ ngươi đã là tông chủ Ma Sách Tông, khác với những đệ tử bồi dưỡng còn lại. Đợi sau khi đến Song Long Viên, nhất định phải dùng lễ tông chủ khi ra mặt hai vị chí tôn, chắc hẳn Song Long Viên cũng đối đãi bằng lễ tông chủ, nhất định không được tùy hứng như ngày thường, đây là lễ nghi!”
“Ta hiểu rõ, Đại cung phụng yên tâm!” Trác Uyên mỉm cười, khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Viên lão cũng yên tâm gật đầu mỉm cười.
Ngay sau đó, một trận không gian rung động vang lên, kết giới tông môn đóng lại, Trác Uyên và người Lạc gia đi xa, cao tầng tông môn đến tiễn đưa đường ai nấy đi, mỗi người quản lý chức vụ của mình. Chỉ còn lại Đại cung phụng đứng ở kết giới, vuốt chòm râu, lẩm bẩm: “Hy vọng hai vị chí tôn thấy tình hình này có thể hiểu ý chúng ta, biết khó mà lui!”
“Đại cung phụng, rõ ràng ý của hai vị chí tôn trong ngọc giả kia là muốn Trác Uyên của chúng ta, chúng ta làm như vậy có thể đắc tội hai Tôn đại nhân kia không?”
Đột nhiên một tiếng than khẽ vang lên, Thiệt trưởng lão trong Khô Vinh Ngũ lão chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đứng sau lưng Viên lão.
Viên lão bất đắc dĩ lắc đầu, than khẽ, trong tay lóe lên ánh sáng, không ngờ lại xuất hiện một ngọc giản: “Đây là hai vị chí tôn tự mình đưa cho lão phu, hy vọng có thể tận tâm bồi dưỡng Trác Uyên thành một kỳ tài, tất nhiên có ý muốn cướp người của chúng ta rồi. Ài, chẳng qua bọn họ xem trọng Trác Uyên, lẽ nào chúng ta thì không? Hôm nay lão phu ra roi thúc ngựa nâng đỡ Trác Uyên thượng vị, hai vị chí tôn là thủ lĩnh Tây Châu cũng không thể cứng rắn cướp đoạt tông chủ của tông môn khác chứ. Hy vọng sau khi Trác Uyên dùng lễ tông chủ ra mặt hai vị chí tôn, bọn họ có thể hiểu rõ ý của lão phu, sau này không nhắc tới chuyện này nữa. Chứ không nếu bọn họ thật sự muốn dùng sức mạnh, chúng ta cũng không có biện pháp!”
“Ha ha ha... Đại cung phụng yên tâm, Song Long Chí Tôn là người có thể diện, sẽ không ngang ngược như vậy, nếu không làm sao thống lĩnh quần hùng Tây Châu?” Thiệt trưởng lão cười khẽ, an ủi: “Hôm nay Trác Uyên đã là tông chủ của tông môn chúng ta, đã chắc như đinh đóng cột, hai vị tôn giả kia muốn người cũng không thể, chiêu này của Đại cung phụng thật cao minh!”
Viên lão chậm rãi phất tay áo, từ chối cho ý kiến, cười khẽ: “Ha ha ha... Ngươi cũng đừng khen ta, ta cũng bị ép bất đắc dĩ mà thôi. Chứ không, lúc Trác Uyên dẫn người đánh Huyền Thiên Tông, chỉ cần lão phu ra mặt trước, dùng danh nghĩa Đại cung phụng hiệu lệnh cao tầng tông môn, tội danh tạo phản của Trác Uyên đã không thành lập, tự nhiên cũng không có màn bức vui thoái vị phía sau. Thật ra cuối cùng hài tử Vô Nguyệt này mới là vật hi sinh. Để bảo vệ kỳ tài Trác Uyên, bất đắc dĩ phải khiến lão ta thoái vị thôi, ài!”
Ánh mắt Đại cung phụng lấp lóe ánh sáng, lắc đầu trong mắt thoáng qua tia sắc bén.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!