Đêm động phòng hoa chúc, nhân sinh tiểu đăng khoa!
Trải qua một đêm náo nhiệt, Trác Uyên mặc giá y đỏ thẫm bằng gấm Lăng La, chân đi giày Thanh Vân, cọt kẹt một tiếng đẩy cửa phòng tân hôn khắp nơi đều là màu đỏ chót đầy vui mừng ra. Hắn chậm rãi tiến vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới nhìn về hôn giường cách đó không xa, người trong lòng đã ngồi ngay ngắn bên mép giường từ lâu, trên đầu đội khăn voan màu đỏ, chờ hắn đi vén xuống.
Khóe môi Trác Uyên khẽ nhếch thành một độ cong vui vẻ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, sau đó hắn chậm rãi đi tới ngồi xuống trước giường, hai tay nhẹ nhàng vén khăn hỉ lên. Một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh bằng đập vào mi mắt khiến dục vọng của hắn nhiều hơn ba phần so với bình thường.
Mặc dù là người có tính tình như Trác Uyên cũng không khỏi ngẩn ngơ, hai tay vén khăn hỉ cứng đờ trên không trung, quên để xuống!
“Chàng... Chàng nhìn cái gì đấy?” Nhìn thấy khăn hỉ vẫn chưa gỡ xuống, Sở Khuynh Thành không khỏi nâng mắt nhìn về phía trước, đối mặt với ánh mắt ngơ ngác của Trác Uyên thì khuôn mặt không khỏi đỏ bừng lên, lườm hắn một cái, bật cười thành tiếng.
Thân thể Trác Uyên không khỏi chấn động, lúc này mới phản ứng lại, cười rực rỡ, kéo khăn hỉ kia xuống, sau đó nắm lấy hai tay Sở Khuynh Thành, quan sát dung nhan tuyệt mỹ này một cách kỹ càng, say mê nói: “Ha ha ha... Tất nhiên là vi phu đang thưởng thức dung nhan tuyệt thế của phu nhân rồi? Ui chao, dung mạo của phu nhân đúng là không một ai dưới bầu trời này sánh bằng. Nhất định kiếp trước vi phu đã cứu vớt thế giới nên đời này mới có phu nhân bầu bạn cả đời, đúng là sống không uổng phí!”
“Hư quá, một đại ma đầu như chàng thì cứu vớt thế giới cái gì? Không hủy diệt hòa bình thế giới là tốt lắm rồi!” Sở Khuynh Thành quyến rũ lườm hắn, theo bản năng cười mắng nhưng trong lòng lại tràn ngập sự ngọt ngào chưa từng có trước đây.
Trác Uyên gãi đầu cười ngây ngô, gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy, sao ta có thể cứu vớt thế giới được? Chắc chắn kiếp trước ta đã hủy diệt một thế giới cho nên đời này ông trời mới đưa phu nhân đến bên cạnh trói chặt ta, không để ta tạo nghiệp chướng ở cái thế giới này nữa, ha ha ha... Xem ra ông trời cũng sợ ta, chơi chiêu mỹ nhân kế với ta đấy!”
“Mỹ nhân kế cái gì chứ, làm như ta đang quyến rũ chàng á!”
“Sao, không muốn cám dỗ vi phu à?” Trác Uyên nhíu mày, mỉm cười xấu xa.
Hai con ngươi Sở Khuynh Thành trừng lớn, đột nhiên nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn nữa, nhưng khóe môi cũng nở một nụ cười hoạt bát.
Trác Uyên nhếch miệng cười, trong mắt thoáng qua tia kỳ lạ: “Ha ha ha... Nàng đã không muốn quyến rũ vi phu, vi phu càng muốn nhiều hơn!”
Vừa dứt lời, Trác Uyên lập tức tung người đẩy ngã Sở Khuynh Thành xuống giường, ngón tay khẽ bắn ra phía sau, tất cả ánh nến đều bị dập tắt, toàn bộ hôn phòng sa vào trong một vùng đen kịt.
“A, chàng dám?” Sở Khuynh Thành thét lên một tiếng đầy kinh hãi, kêu lớn.
Trác Uyên liên tục bật cười quái dị, gian ác nói: “Sao lại không dám, dù sao nàng cũng không đánh lại ta!”
“Chàng... Đồ vô lại!”
“Đúng vậy, ta chính là vô lại, cũng không phải ngày đầu tiên nàng biết ta mà?” Bật cười một tiếng đầy gian ác, trong bóng tối truyền ra tiếng rêu rao của Trác Uyên: “Có điều bây giờ nàng là thê tử của vô lại, sau này mỗi ngày đều bị ức hiếp, hối hận cũng đã chậm rồi, ha ha ha...”
A... A... A...
Đột nhiên, sau một trận nghẹn ngào của Sở Khuynh Thành không còn âm thanh nào nữa, Trác Uyên cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng lạch cạch không ngừng truyền ra từ trong phòng.
Bên ngoài hôn phòng, Khuê Lang nhìn căn phòng đã tắt đèn, vô thức mỉm cười đầy thích ý: “Khà khà khà... Trác quản gia đúng là Trác quản gia, thế mà trong đêm tân hôn cũng bá đạo như vậy, là mẫu mực của thế hệ chúng ta!”
“Nhìn cái đức hạnh, đừng có học theo đấy!” Hàn Thiên Ảnh ở bên cạnh hung dữ trừng hắn ta, sau đó vô thức cười khẽ.
Khuê Lang gãi đầu, nhìn thê tử mình, cười ngây ngô: “Phu nhân, nhiều năm không gặp như vậy, có phải chúng ta cũng nên...”
“Cha!”
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, tiểu tử Khuê Cương vô cùng không biết điều đi tới trước mặt, chỉ vào phòng trước nói: “Tiệc rượu đã giải tán, những trưởng lão cung phụng kia đã tiễn đi hết. Ui chao má ơi, mệt chết con!”
“Mệt mỏi thì nhanh đi ngủ đi, ta và nương ngươi cũng muốn đi ngủ!” Khuê Lang phất tay áo, vội vàng nói.
Thế nhưng Khuê Cương nghe xong thì trừng mắt, ưỡn ngực, nói với Hàn Thiên Ảnh: “Sao lại thế được, mẫu tử chúng ta vừa mới đoàn tụ, đang lúc hài nhi tận hiếu. Bất kể như thế nào, tối nay hài nhi cũng muốn làm bạn với mẫu thân, đền bù những năm nay không giữ hiếu!”
“Đứa bé ngoan, tốt!” Hàn Thiên Ảnh nghe vậy thì không kìm được vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn ta.
Khuê Lang cũng trừng lớn mắt, tức giận nghiến răng, một cước đá văng hắn ta: “Cút, về sau ngươi còn nhiều thời gian để tận hiếu, đêm nay lão tử tận hiếu trước ngươi!”
“Ặc, cha, ngài cũng cần hiếu thuận à?” Khuê Cương không khỏi sửng sốt, không nhịn được nhăn mặt, cảm thấy không còn gì để nói.
Chẳng qua hắn ta im lặng, Khuê Lang cũng im lặng, nói thế nào thì hài tử này cũng là tu giả ma đạo, sao lại trưởng thành muộn như vậy chứ? Đầu óc chậm chạp quá, không biết tiểu biệt thắng tân hôn à? Huống chi ta với nương ngươi đã từ biệt hai mươi năm.
“Tiểu tử thối, kêu ngươi cút thì ngươi cút đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có tin lão tử quất ngươi hay không...”
“Ặc được được được, lão già ngài hiếu thuận trước đi, hài nhi không quấy rầy nữa.” Khuê Cương vô thức rụt cổ, nhìn lão cha mình bằng vẻ mặt hoài nghi, sau đó cung kính nói với Hàn Thiên Ảnh: “Nương, sáng mai hài nhi đến thăm hỏi ngài!”
Nói xong, Khuê Cương gãi đầu, ngơ ngác mê mang đi ra ngoài, trong lòng không ngừng oán thầm.
Sao thế nhỉ, lão công còn phải tận hiếu với lão bà ư? Ài, làm nam nhân thật mệt mỏi, vừa phải hiếu kính mẫu thân còn phải hiếu thuận với lão bà, có phải sau này mình cũng rơi vào hoàn cảnh thảm thiết như vậy không nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, thân thể Khuê Cương không nhịn được run rẩy, thở dài một tiếng rời đi.
Nhìn bóng dáng mê man liên tục lắc đầu kia, Hàn Thiên Ảnh phụt một tiếng bật cười, sau đó hung dữ trừng Khuê Lang, mắng: “Tại sao lại ra tay nặng với hài tử như thế, nhìn một cước chàng vừa đá kìa...”
“Khà khà khà... Ai bảo tiểu tử này không có mắt nhìn chứ, đêm nay người ở cùng phu nhân phải là lão tử!” Khuê Lang liếm môi, cười khẽ, thỉnh thoảng còn nhíu mày ra hiệu.
Hai gò má Hàn Thiên Ảnh đỏ bừng, nắm tay hắn ta rời khỏi nơi này...
Chẳng qua bên này từng người thành đôi, bên kia lại là một đám lẻ loi một mình!
Mấy nữ nhân Thủy Nhược Hoa, Vân Sương, Vĩnh Ninh nhìn giây phút ngọn đèn trong hôn phòng dập tắt kia, chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mác, dường như có cái gì đó đã mất đi.
“Sương Nhi, ngươi nói tiểu tử Trác Uyên này có được Khuynh Thành tỷ tỷ rồi còn cần chúng ta nữa không?” Vĩnh Ninh bĩu môi, nhìn Sương Nhi bên cạnh.
Sương Nhi hơi trầm ngầm rồi cũng chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không biết tâm tư của hắn. Có điều không sao cả, không phải Khuynh Thành tỷ đã nói rồi à, chỉ cần hắn tốt là được!”
“Đúng thế, Khuynh Thành tỷ kiên trì như vậy, cuối cùng cũng mở được tấm lòng nhẫn tâm của nam nhân trong phòng. Nếu chúng ta cũng làm như vậy, có thể hay không...” Vĩnh Ninh nhíu mày suy nghĩ, hai con ngươi chuyển động liên tục.
Lạc Minh Viễn đứng bên cạnh các nàng bật cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vĩnh Ninh công chúa, dựa vào tâm tư muốn đầu cơ trục lợi của ngươi, không đả động được Trác đại ca đâu.”
“Cái gì mà đầu cơ trục lợi, Lạc Minh Viễn, ngươi đừng nói lung tung, Bản công chúa cũng là một tấm chân tình được chưa!”
“Dạ dạ dạ, công chúa đúng là một tấm chân tình, có điều lòng các ngươi và lão tỷ của ta không khác nhau lắm, bên trong luôn có một phần tham vọng chiếm hữu.” Lạc Minh Viễn bất đắc dĩ thở dài, nhìn chằm chằm vào gian phòng kia, cười khẽ: “Thế nhưng Khuynh Thành tỷ đối với Trác đại ca lại thiếu đi phần ham muốn cá nhân này, có lẽ đây chính là nguyên nhân Trác đại ca tiếp nhận Khuynh Thành tỷ.”
Thân thể đám nữ tử hơi chấn động, liếc nhìn nhau, đều hiểu rõ cúi đầu. Đúng vậy, so với Sở Khuynh Thành, các nàng luôn có một chút bụng dạ hẹp hòi, có ý muốn chiếm Trác Uyên thành của mình.
Trác Uyên là cao thủ ma đạo, lại là người thạo mưu kế, mẫn cảm nhất đối với ham muốn cá nhân của người khác, sao hắn không nhìn ra tâm tư của các nàng được. Nhưng chính vì nguyên nhân này mà Trác Uyên mới không muốn tiếp nhận những nữ nhân này, tuy hắn hiểu được tất cả bọn họ đều thật lòng với hắn...
Ài, cứ như vậy thì biết nên hồi đáp với lão tỷ bên kia như thế nào đây?
Lạc Minh Viễn lại thở dài một tiếng, vô thức xoa trán, trên mặt đầy cay đắng...
Sáng sớm hôm sau, một tia nắng dịu dàng xuyên qua khe hở nơi cửa sổ chiếu vào hôn phòng hoa lệ, mí mắt Trác Uyên hơi run rẩy, yếu ớt mở đôi mắt nhập nhèm ra, tay phải sờ sang bên cạnh, trống không.
Hắn không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh chẳng có người thương. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng phát hiện Sở Khuynh Thành đã bắt đầu rửa mặt trang điểm từ lâu rồi.
Bóng dáng yểu điệu kia ở trong đôi mắt mông lung của Trác Uyên có vẻ vô cùng mỹ lệ.
Mà thấy hắn tỉnh lại, Sở Khuynh Thành cười khẽ, trêu chọc: “Trác quản gia luôn chú ý cẩn thận, tối hôm qua lại ngủ say như heo, không sợ bị người khác đánh lén à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!