Ầm!
Vào yến tiệc vui mừng, tất cả khách mời ở bàn đều vô cùng phấn khởi, vui vẻ như mình lấy vợ, duy chỉ có một cái bàn, chỉ có một người đang uống rượu buồn, tản ra từng tia lo lắng, chính là Tà Vô Nguyệt không thể nghi ngờ.
Sau khi nhường ngôi, lão ta được chức vụ cung phụng rảnh rỗi đến độ không thể rảnh rỗi hơn, bình thường thấy lão ta thì nhóm trưởng lão cung phụng còn kiêng kị ba phần, bây giờ lại không có người nào mở mắt nhìn lão ta, bọn họ cùng nhau vui vẻ rồi uống rượu đánh rắm.
Bởi vì bọn họ hết sức rõ ràng, từ xưa đến nay, vị trí tông chủ của Ma Sách Tông không có đạo lý nhường ngôi, tất cả đều là lão tông chủ trước khi lâm chung chỉ định người kế thừa, hoặc là tông chủ gặp nạn, không có để lại lời nhắn, mọi người tự nâng người kế thừa.
Ví dụ như Tà Vô Nguyệt, nói dễ nghe là nhường ngôi, không dễ nghe chính là bị người ta đuổi xuống đài, như chó của nhà có tang, ai mà để ý lão ta? Hiện tại mọi người tránh lão ta còn không kịp!
Đây chính là tách trà nguội khi người rời khỏi, nhạc hết người đi!
Năm đó Tà tông chủ cao cao tại thượng, lúc này đã là người mà vạn người chê, không hề được đám người theo đuổi, cảnh náo nhiệt một đi không trở lại!
"Trác Uyên đáng chết, Tà Vô Nguyệt ta thề, cả đời này nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, hãy đợi đấy!"
Lạch cạch, Tà Vô Nguyệt cầm lấy bầu rượu bạch ngọc, trong mắt lão ta tràn đầy tia sáng phẫn hận, lão ta hơi ngửa đầu liền đổ vào miệng cả bầu rượu, buồn bực mà không nói ra được.
Đúng lúc này, một bóng hình quen thuộc đi tới trước mặt lão ta, nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu của lão ta thì bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Vô Nguyệt, không phải là tông chủ thì thôi, có gì ghê gớm đâu, thật ra làm cung phụng thì rất tốt, cực kỳ tự do!"
"Ngươi... Dương mập?"
Con mắt Tà Vô Nguyệt khẽ híp lại, lão ta đặt hũ rượu xuống, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Dương Sát tiếc nuối nhìn lão ta, không khỏi chế giễu nói: "Ngươi qua đây làm gì, không phải ngươi cũng là người của Trác Uyên sao, cùng với đám người kia cười trên nỗi đau của người khác, chế giễu người của lão tử, ngươi chạy tới làm gì? Xem ta thành trò cười đúng hay không?"
Dương Sát không khỏi thở dài một hơi, lão ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Vô Nguyệt, chúng ta làm huynh đệ cũng mấy trăm năm, năm đó ở Song Long Hội ta đã từng có tình bằng hữu với ngươi, ta mà có khả năng giúp đỡ người khác hại ngươi sao? Nhưng mà nói thật, ngươi thật sự mất hết hy vọng, bình thường ngươi không nghĩ tới việc lôi kéo lòng người mà là khiến cho người người cảm thấy bất an, nếu không Trác Uyên cũng không có khả năng nhân cơ hội đó ép ngươi thoái vị. Như hôm qua, ta luôn cho các ngươi cơ hội giảng hòa mà ngươi không cảm kích, cuối cùng Trác Uyên nguyện ý giảng hòa với ngươi, tính ngươi vẫn bướng bỉnh. Cuối cùng người không muốn giảng hòa nhất chính là ai, đám người Bạch Cung phụng bọn họ. Vì cái gì mà sợ ngươi tính sổ! Ở điều này, ngươi thật sự nên nghĩ lại!"
"Hừ, chuyện của lão tử, ngươi không cần để ý!"
Tà Vô Nguyệt không khỏi hừ lạnh một tiếng, lão ta lại khó chịu uống một ngụm rượu, trong mắt tản ra tia sáng dọa người.
Thật ra sau khi lão ta bình tĩnh lại, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước thì đã hiểu rõ, lúc ấy Dương Sát thật sự vì lão ta mà xuống đài nhiều lần, là lão ta trong cơn giận dữ không có tiếp thu.
Bây giờ suy nghĩ một chút, quả nhiên Dương Sát là huynh đệ tốt. Khi đó với một đám nghĩ cách để lão ta xuống đài ở chung với Tạp Dịch phòng cao tầng, thì Dương Sát không có bo bo giữ mình mà là giúp lão ta giữ vị trí này.
Dương Sát có thể tưởng tượng sau này lão ta sẽ bị những người kia cô lập ra sao. Nhưng mà cho dù là vậy, lão ta vẫn là nguyện ý giúp mình đang bị yếu thế, trong lòng Tà Vô Nguyện đã thừa nhận tình cảm của Dương Sát, nhưng lại mạnh miệng không nói mà thôi.
"Thứ ghê tởm nhất chính là Trác Uyên và đám người Tạp Dịch phòng kia. Tiểu tử kia là ta mang vào tông, cao tầng Tạp Dịch phòng cũng là do lão tử giúp bọn họ ở vị trí cao, cân bằng quyền thế của đám người Thạch Cung phụng kia. Kết quả bọn họ lấy được thế lực mà lại trả đũa ta, lấy oán trả ơn. Hừ hừ... Thật sự là cao thủ ma đạo, một phần thể diện đều không cần!"
Tà Vô Nguyệt cười tà ác, lão ta phát ra âm thanh điên cuồng, lại uống một ngụm rượu buồn, dường như đang tự nói một mình, lại như đang nói cho Dương Sát để giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Dương Sát nghe vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bả vai lão ta nói: "Huynh đệ, nghĩ thoáng ra đi, lần này Đại Cung phụng ra mặt bảo đảm một mạng của ngươi, ngươi đã kiếm lời rồi. Ngươi nhìn một đám người ở đại hôn này đều là người nào, Lạc gia cũng không dễ trêu vào, còn có một tiểu tử quái vật chuẩn bị đánh nhau trong mọi lúc, mười cái mạng đều không đủ để ngươi vứt đi!"
Dương Sát thở dài một hơi, lão ta lại vỗ vỗ vai của Tà Vô Nguyệt, lão ta không thể làm gì khác hơn là rời khỏi. Sau đó Dương Sát đi tới bàn khác, tí tửng cười đùa mời rượu. Thế nhưng khi mọi người thấy lão ta tới thì tỏ ra rất lạnh lùng, dường như vẫn còn trách lão ta hôm qua đứng ở bên Tà Vô Nguyệt, như nghĩ thay cho lão ta.
Như Trư Bát Giới soi gương, hiện tại trong ngoài Dương Sát không phải là người!
Trong mắt Tà Vô Nguyệt mang theo sự phẫn hận, lão ta bóp tay, lập tức bóp bầu rượu vỡ nát.
"Ôi, tông chủ, sao lại tức giận với một bầu rượu?"
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên, chẳng biết từ lúc nào Thạch Cung phụng mang theo bốn năm trưởng lão tùy tùng, thảnh thơi ngồi xuống bàn của Tà Vô Nguyệt rồi cười tà một tiếng nói: "Đấu thua sẽ mượn rượu giải sầu, không dám đối mặt, chỉ là tên hèn nhát mà thôi!"
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Tà Vô Nguyệt hung dữ gõ bàn, hung tợn nhìn về phía lão ta nói: "Ngươi có ý gì? Hừ, Thạch Cung phụng, đừng tưởng rằng hiện tại bản tông thất thế thì ngươi có thể nói móc ta. Ngươi đừng quên, ngươi không phải là người của Trác Uyên, hiện tại hắn không động vào ngươi, chờ đến khi gót chân hắn đứng vững, sớm muộn sẽ động vào ngươi. Chỉ là đến lúc đó, sợ rằng ngươi không có được vận may như lần này của bản tông, có thể giữ được cả cơ thể mà trở về!"
"Trở về bằng cả cơ thể? Ha ha ha... Bị ép thoái vị, tông chủ cho rằng cả người ngươi có thể trở về được? Nghĩ không ra chí hướng của tông chủ chỉ có chừng ấy, lừa mình dối người!"
Gương mặt Tà Vô Nguyệt không khỏi co lại, lão ta cắn chặt môi, gắt gao nắm chặt hai bàn tay: "Thạch Cung phụng, nếu như ngươi lại khua môi múa mép trước mặt bản tông, vậy liền đừng trách bản tông vô lễ!"
"Thế nào, muốn động vào ta sao? Hừ hừ hừ..."
Thạch Cung phụng cười lạnh, lão ta châm chọc nói: "Lúc thoái vị không thấy ngươi ra tay, hiện tại ngươi tự do tự tại, lại ở chỗ này giả vờ làm đại gia, cuối cùng thì ngươi chỉ có bản lĩnh ngần ấy!"
"Thạch Cung phụng!"
"Tà Vô Nguyệt!"
Tà Vô Nguyệt hô to một tiếng, lập tức đứng dậy, thế nhưng lão ta chưa kịp thả ra khí thế toàn thân thì Thạch Cung phụng đã là nắm lấy cánh tay của lão ta, cũng hét lớn, cảnh cáo nói: "Hiện tại hơn một nửa toàn tông đều là người của Trác Uyên ngươi muốn xoay mình thì phải dựa vào lão phu. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngay cả một chút thể diện cuối cùng này, cũng xé rách hay sao?"
Cơ thể Tà Vô Nguyệt không khỏi chấn động, lão ta nhìn chằm chằm vào Thạch Cung phụng, con mắt nhắm lại, trong lòng hiện lên một tia hi vọng: "Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi có biện pháp để bản tông Đông Sơn tái khởi?"
"Đương nhiên, Trác Uyên người này làm tông chủ thì không có chỗ tốt cho ta."
Thạch Cung phụng hiểu rõ gật đầu, lão ta khẽ vuốt sợi râu, buồn bã nói: "Ngươi nói rất đúng, hơn một nửa trên dưới toàn tông là người của hắn, đội ngũ của ta trong mắt hắn đều là cái gai trong thịt, sớm muộn sẽ bị hắn thanh trừ từng cái, hiện tại ta mới là người ngươi nên hợp tác nhất! "
Mí mắt Tà Vô Nguyệt run run, lão ta bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, thở dài: "Hiện tại ta hợp tác với ngươi thì được gì? Ta đã mất thế lực, sớm muộn phần thế lực của ngươi cũng là thịt trong miệng Trác Uyên. Tiểu tử này không đơn giản, nào có dễ đối phó như vậy?"
"Ha ha ha... Tất nhiên ta biết hắn không đơn giản, nếu không thì sao hắn có thể lấy thân phận người ngoài tiến vào tông môn năm năm đã đấu lại hai người chúng ta?"
Thạch Cung phụng không khỏi cười nhạo một tiếng, lão ta nở nụ cười thần bí, nhìn về phía Tà Vô Nguyệt rồi nói mật ngữ: "Tông chủ, ngươi biết vì sao Đại Cung phụng không niệm tình thầy trò, nhất định phải đứng ở bên Trác Uyên không?"
Tâm trạng Tà Vô Nguyệt như bị tóm lấy, sắc mặt lão ta chợt trầm xuống, đây coi như là đau đớn cả đời lão ta, sư phụ của mình không giúp mình, thế mà giúp người ngoài, chẳng lẽ mình thật sự không chịu nổi như vậy, làm sư phụ không có nửa phần muốn giúp đỡ mà muốn phế mình?
Vù!
Một tia sáng lấp lánh lóe lên, trong tay Thạch Cung phụng xuất hiện một khối ngọc giản, đẩy tới: "Ha ha ha... Nhìn cái này ngươi sẽ biết đáp án!"
Trong mắt Tà Vô Nguyệt mang theo sự nghi ngờ, lão ta đưa tay nhận lấy, tập trung suy nghĩ, lúc lão ta vừa mở mắt, cả kinh nói: "Đây là..."
"Không tệ, đây chính là danh sách người được bồi dưỡng vào Song Long Viện lần này!"
Tinh quang lóe lên trong mắt Thạch Cung phụng, lão ta khẽ cười nói: "Trác Uyên, Sở Khuynh Thành, Thủy Nhược Hoa, còn có chúng nữ Đan Nhi, đều ở trong đó. Đại Cung phụng đang ở trên bàn cờ lớn. Ngươi cũng biết, có thể làm chủ Song Long Viện, được hai vị chí tôn dạy dỗ mấy năm, không nói tới việc có thể cố gắng tiết kiệm mấy trăm năm, càng có thể mang đến lợi ích to lớn cho tông môn."
"Trác Uyên làm phản, Đại Cung phụng trấn áp như vậy, thắng thua không nói trước, cho dù thắng, vậy thì tương đương với việc mất đi những cao thủ tương lai của tông môn như Trác Uyên, Sở Khuynh Thành. Chỉ sợ sau này những người này đều được thành tựu sẽ không ở dưới trướng Đại Cung phụng, Đại Cung phụng há có thể làm cái này để thu hút nhân tài bên ngoài. Thế nhưng thu nạp bọn họ vào thì không giống vậy, nhưng chuyện này chính là chỗ tốt cực lớn cho tông môn vào tương lai. Trác Uyên không những tiến vào Song Long Viện, sau đó còn mang đệ tử Ma Sách Tông tiến vào Song Long Viện, thì chắc hẳn Đại Cung phụng nằm mơ đều sẽ cười tỉnh đi!"
"Hừ hừ... Tóm được một đồ đệ bảo bối tiền đồ, đổi được năm sáu cao thủ tuyệt thế của tông môn ở tương lai, chuyện mua bán này là quá có lời. Coi như ta là Đại Cung phụng, chắc hẳn ta cũng sẽ làm như vậy!"
Trong mắt Thạch Cung phụng lóe lên ý cười khó hiểu, lão ta yếu ớt nói: "Nhưng mà trong này có một vấn đề, chính là trợ giúp kẻ phản loạn thượng vị, đây là vấn đề về mặt mũi của mình. Phàm là cao thủ đều sẽ quan tâm tới điều này. Nếu là lão phu thì chắc hẳn không qua được ải này, nhưng Đại Cung phụng không giống vậy, lão ta đúng là công chính liêm minh, vì tông môn cái gì cũng có thể bỏ, đúng là thế ngoại cao nhân, không phải là người tục nhân như ta có thể so sánh, lão phu không thể không khâm phục!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!