Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Vô Nguyệt!"  

             Viên Lão hít một hơi thật sâu, lão ta trầm ngâm thật lâu mới thở dài nói: "Từ sau khi ngươi vào vị trí tông chủ, tiếng gọi sư phụ này đã rất lâu lão phu mới nghe lại!"  

             Mí mắt Tà Vô Nguyệt run run, trong mắt lão ta loé lên tia sáng, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì sư phụ từng nói, tông chủ chính là người đứng đầu toàn tông, nên có khí phách nắm giữ thiên hạ, ai cũng không thể đứng trên tông chủ. Tiếng gọi sư phụ này chỉ tồn tại ở tâm, không ở trong miệng. Sau này Ma Sách Tông chỉ có tông chủ Tà Vô Nguỵệt và Đại Cung phụng Viên Hưng Cương giúp đỡ, chỉ thế thôi, không có tình cảm sư đồ, cũng tuyệt đối không nói tới tình cảm sư đồ!"  

             "Ngươi còn nhớ rõ lời dạy bảo của vi sư năm đó, vậy ngươi hẳn phải biết, ở trước tình hình chung như thế lão phu sẽ không pha trộn bất cứ tia tình cảm nào ở bên trong!"  

             Viên Lão thở ra một hơi thật dài, lão ta lại nhích người, chậm rãi đi về phía trước, yếu ớt nói: "Hôm nay ngươi thoái vị sẽ rơi xuống chức cung phụng nhàn hạ, Trác Uyên nhìn mặt lão phu nên sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Vừa vặn lúc trước lão phu có đề cập với ngươi, lão phu có một bản chân quyết, có thể để ngươi dành thời gian lĩnh hội một phen. Ngồi ở vị trí cao nhiều năm, lệ khí của ngươi ngày càng hưng thịnh, lần này thoái vị ngộ đạo, chưa chắc không phải là chuyện tốt..."  

             Da mặt Tà Vô Nguyệt co rút dữ dội, lão ta không khỏi siết chặt hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ, ngài thật là tuyệt tình, thà giúp người ngoài bức ta thoái vị chứ không giúp ta bảo vệ danh vị tông chủ?"  

             "Không phải lão phu không giúp, mà ý trời đã như thế, lão phu cũng không giúp được..."  

             "Hừ, ý trời gì chứ?"  

             Nhưng Viên Lão còn chưa nói xong, Tà Vô Nguyệt đã khua tay áo hét lớn: "Ngài thấy tiểu tử Trác Uyên được đám lão già kia ủng hộ, không muốn giảm thực lực của tông môn nên mới luôn nhượng bộ. Thế nhưng ngài có nghĩ tới điều đó vốn không có trong phép tắc. Nếu tông chủ Ma Sách Tông có thể soán vị đoạt quyền như thế thì còn muốn tông quy làm gì, về sau quản lý tông môn như thế nào, chẳng phải tất cả đều lộn xộn sao?"  

             Viên Lão chậm rãi xoay đầu lại, lão ta nhìn vẻ mặt điên cuồng của Tà Vô Nguyệt rồi khẽ cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vô Nguyệt, ngươi vẫn nên thoái vị. Từ xưa đến nay người có lòng dân thì có được thiên hạ, mặc kệ lòng dân này là do lừa gạt hay trộm thì đều được, nhưng đầu tiên ngươi phải hiểu được lòng người. Ngươi biết vì sao mấy trăm năm qua lão phu thích giữ lại Tạp Dịch phòng không? Không chỉ do nơi đó thanh tịnh mà là vì nơi đó gần gũi với căn nguyên của người nhất, chỗ sâu nhất của lòng người. Thời gian ngươi ở vị trí cao quá dài nên mê mang, ngươi nên lui về mà tìm hiểu một chút về chân lý của lẽ phải!"  

             "Hừ, tìm hiểu một chút, lẽ phải là cái gì, ai cũng nói không rõ ràng. Chung quy thế giới tôn sùng sức mạnh, lẽ phải trong lòng có giúp được gì cho thực lực, dùng để đánh rắm cũng không có!"  

             Tà Vô Nguyệt căm hận giậm chân, lão ta hung dữ nhìn về phía Viên Lão, mắng to: "Đại Cung phụng, ngài và đám tạp dịch thối kia ngây ngốc quá lâu nên thành nhu nhược, không còn là người đầu tiên chỉ dùng sức mình chèo chống toàn bộ tông môn Ma Sách Tông. Chỉ là một tên Trác Uyên mang theo một đám ô hợp tạo phản đã dọa ngài thành cái dạng này, còn khuyên ta thoái vị để cùng ngài lĩnh hội Bản Chân Quyết quái dị kia? Hừ, sư phụ, nói thật, pháp quyết ngài tự sáng tạo ta không thấy hứng thú. Ngoại trừ giả heo ăn thịt hổ thì có tác dụng gì? Ta chính là tông chủ Ma Sách Tông, muốn thể hiện thực lực của mình ra cho tất cả mọi người, khiến bọn họ kính phục, ta không muốn khiêm tốn như ngài!"  

             Tà Vô Nguyệt gào to, chấn động đến Viên Lão khiến cho màng nhĩ của lão ta không ngừng run rẩy, thậm chí hơi đau đớn. Mái tóc bạc khô cằn của Tà Vô Nguyệt theo cơn thịnh nộ của lão ta mà bay múa trong gió.  

             Nhưng Viên Lão không có một chút phản ứng, lão ta chỉ chằm chằm vào đệ tử mình trợ giúp thật lâu, trong mắt tràn đầy vẻ mất mát, lẩm bẩm nói: "Đúng là không nên truyền quyển chân quyết kia cho ngươi. Không biết báu vật ở trong vật quý mà xua đuổi như rác. May mắn còn có Trác Uyên, còn có Trác Uyên..."  

             Viên Lão chậm rãi xoay người, lão ta nhắm mắt lại trong chốc lát, khi lão ta mở mắt ra thì đã không có thương cảm và hoang mang gì nữa mà là vẻ sắc bén và trang nghiêm, uy nghiêm không ai bì nổi, lạnh lùng nói: "Đi ra đi, lý do ngươi thoái vị ta đã nghĩ ra giúp ngươi!"  

             Viên Lão nói xong, lão ta lại sải bước đi ra ngoài, bước chân trầm ổn kiên định!  

             "Sư phụ, sư phụ, ngài không thể làm như thế, ta là đồ đệ duy nhất của ngài..."  

             Ầm!  

             Tà Vô Nguyệt vội vàng gào to, nhưng không đợi lão ta nói hết câu Viên Lão đã không chút do dự mở cửa ra đi ra ngoài, sau đó nặng nề đóng lại, chỉ để lại cho lão ta một bóng lưng vắng vẻ.  

             Sư phụ, sao ngài lại tuyệt tình như thế!  

             Đồng tử Tà Vô Nguyệt không ngừng run rẩy, lão ta nhìn cửa phòng đóng chặt, gắt gao cắn chặt hàm răng, trên hai bàn tay móng tay nhanh chóng cắm vào trong da thịt, lão ta cảm thấy cực kỳ tức giận.  

             Rốt cuộc lão tử có điều gì thua kém tiểu tử kia, thậm chí ngay cả sư phụ của mình cũng từ bỏ mình...  

             Tà Vô Nguyệt thở ra một hơi nóng rực, lão ta tức giận đến độ cả người run rẩy, trong hai con mắt đã lộ ra sát ý chân chính!  

             Mặt khác, sau khi Viên Lão đi ra khỏi căn phòng kia, sắc mặt lão ta vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cực kỳ mất mát và đau nhói. Đệ tử trước kia lão ta dùng hết toàn lực ôm trong lòng vì tông môn, nay đã rơi vào bên trong vòng xoáy danh lợi, không còn như năm đó, điều này không khỏi khiến lão ta tiếc hận và thất vọng.  

             Hai người Trác Uyên chờ ở bên ngoài thấy vậy thì vội vàng đứng lên, tiến ra đón, khom người cúi đầu: "Sư phụ!"  

             "Ngươi chính là tông chủ, gọi ta là Đại Cung phụng là được, trong Ma Sách Tông công và tư rõ ràng, không nói đến tư tình!" Viên Lão chậm rãi khoát tay áo, lão ta cười khẽ, nhưng giọng điệu không khác gì dạy bảo Tà Vô Nguyệt năm đó bình thường.  

             Lông mày Trác Uyên chợt cau lại, hắn từ chối cho ý kiến cười nói: "Lời đó của sư phụ sai rồi, rõ ràng công và tư phải như thế, nhưng bây giờ ta không thực hiện chức quyền của tông chủ, đã nhận ngài làm vi sư thì ở trước mặt ngài chính là đồ đệ của ngài, đệ tử chào sư phụ là đạo lý hiển nhiên, có gì không ổn?"  

             Viên Lão không khỏi sững sờ, lão ta nhìn Trác Uyên chăm chú, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ một tiếng rồi thở dài: "Thì ra là thế, lúc công thì công, lúc tư thì tư, Hỗn Độn sơ khai, thiên địa vốn là một thể, khí trong và đục, thiên địa rõ ràng. Thì ra công và tư có thể thay đổi, là lão phu đần độn, chỉ đưa hắn ta quyền thế mà không có chỗ ân tình, qua mấy trăm năm mới tạo thành kết quả bây giờ, đây đều là lỗi của lão phu!"  

             "Dạ, sư phụ, ngài nói điều gì thế?" Trác Uyên không khỏi sững sờ, hắn dò hỏi.  

             Viên Lão chợt bật cười, lắc lắc đầu, lão ta nhìn hắn thật sâu: "Không có gì, chỉ là lão phu có một thỉnh cầu, một lúc sau Tà Vô Nguyệt sẽ đi ra, chắc hẳn sẽ tự thoái vị. Vì an toàn của tông môn nên không cần liên luỵ tới hắn ta và nhiều người khác. Tuy nói quan mới đến phải đốt ba đống lửa, tân hoàng đăng cơ giết cửu tộc, nhưng Ma Sách Tông có thế lực nhỏ nên không chịu được sự giày vò lớn như vậy!"  

             "Ừm... Được thôi, nếu sư phụ yêu cầu, Đại Cung phụng đề nghị, tất nhiên Trác Uyên sẽ nghe theo. Cùng lắm thì ta bị đuổi xuống đài, phủi mông một cái rồi đi ra, dù sao vị trí tông chủ này ta cũng không hiếm có, ha ha ha..." Trác Uyên hơi trầm tư, hắn nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía Sở Khuynh Thành cười to.  

             Sở Khuynh Thành khẽ vuốt cằm, không phật lòng chút nào.  

             Viên Lão thấy vậy thì hết sức vui mừng gật đầu, nhưng vẫn thấy lão ta cười khổ không thôi. Mặc dù Trác Uyên nói chỉ cần lão ta ở Ma Sách Tông thì sẽ coi Ma Sách Tông như hang ổ của mình, nhưng từ tận đáy lòng mà nói, hắn vẫn không có coi tông môn là chuyện quan trọng. Bằng không hắn sẽ không coi thường vị trí tông chủ như vậy!  

             Rốt cuộc phải dùng phương pháp gì, để hắn có lòng cảm mến tông môn mà có thể tận tâm dùng sức? Nói không chừng tâm của tiểu tử này rất dễ dàng bị cạy ra!  

             Con mắt trái phải của Viên Lão chuyển động, lão ta đang nghĩ cách trong bụng...  

             Kẽo kẹt!  

             Bỗng nhiên, đúng lúc này, cánh cửa thiên phòng mở ra, Tà Vô Nguyệt âm trầm đi ra từ bên trong. Mặc dù vẻ mặt nhìn về phía hai người Trác Uyên vẫn không tốt như trước, nhưng đã không có điên cuồng như trước!  

             Viên Lão lạnh nhạt nhìn lão ta, Viên Lão lạnh nhạt nói: "Như thế nào, nghĩ thông rồi sao?"  

             "Ừm!"  

             Tà Vô Nguyệt vô cùng không tình nguyện, lão ta miễn cưỡng gật đầu.  

             Viên Lão thở dài một hơn, lão ta không tiếp tục liếc Tà Vô Nguyệt nữa, mà nhìn về phía hai người Trác Uyên, thản nhiên nói: "Ba người các ngươi đi ra ngoài với lão phu, đến lúc nên cho bọn họ một câu trả lời!"  

             Viên Lão vừa dứt lời thì đã dẫn đầu đi ra ngoài, ba người Trác Uyên, Sở Khuynh Thành và Tà Vô Nguyệt thì chăm chú đi theo.  

             Ầm ầm!  

             Tiếng cửa nặng nề vang lên, cửa lớn của Tông chủ Đại điện được mở ra, bốn người chậm rãi đi ra. Mà đám người ngoài cửa, vừa nghe thấy tiếng động thì cùng nhau quay đầu nhìn về phía đó.  

             Nhất là đám Bạch Cung phụng luôn nơm nớp lo sợ rằng Trác quản gia có bị Đại Cung phụng cho xử lý như bắt rùa trong hũ hay không. Nếu nói như vậy thì như rắn mất đầu, bọn họ thật sự không biết nên chống đối như thế nào.  

             May mắn sao sau khi cửa lớn mở ra, bọn họ nhìn thấy hai người Trác Uyên và Sở Khuynh Thành bình yên vô sự đi ra, mới yên lòng thở dài một hơi.  

             Ngay sau đó, ánh mắt sáng rực của đám người cùng nhìn về phía Viên Lão, muốn biết rõ rốt cuộc bọn họ làm cái quỷ gì ở bên trong!  

             Viêm Lão biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, lão ta không khỏi vội ho lên, quát to: "Tất cả mọi người ở Ma Sách Tông đều nghe cho kỹ, xét thấy đệ tử Trác Uyên của Ma Sách Tông có phẩm hạnh vượt trội, ở Song Long Hội dũng cảm đoạt lấy giải nhất, giương oai vì tông môn; dẫn đầu cao thủ tông môn, đánh bại Huyền Thiên chính đạo, được mọi người tin cậy, công trạng chói lọi, quả thật là tài lớn của tông môn. Cho nên sau khi bản cung phụng và tông chủ trao đổi rồi đưa ra quyết định, tông chủ nguyện thóai vị nhượng chức, để Trác Uyên tiếp nhận vị trí tông chủ của Ma Sách Tông, là cái đích để mọi người hướng tới, ngày mai sẽ tiến hành lễ mừng kế nhiệm!"  

             Cái gì?  

             Tất cả mọi người đều cả kinh, đám người vây xem đều hoàn toàn sợ ngây người, không chỉ Thạch Cung phụng, cho dù là Bạch Cung phụng Tạp Dịch phòng bọn họ cũng vạn lần không nghĩ tới sẽ có kết quả này.  

             Thế mà Đại Cung phụng bắt tông chủ thoái vị, tác thành Trác Uyên tiến hành đăng vị?  

             Không sai, bọn họ đã đoán được, bằng cái tính xấu của Tà Vô Nguyệt, cho dù chết cũng tuyệt đối không có khả năng tuỳ tiện thoái vị. Cách giải thích duy nhất chính là Đại Cung phụng ra mặt ép buộc!  

             Trong lúc phút chốc, vẻ mặt mọi người nhìn về phía Viên Lão đều là kinh ngạc còn có sự mơ màng.  

             Một vài lão nhân ở đây đều hiểu rõ quan hệ giữa Đại Cung phụng và tông chủ, nhưng người nào cũng không nghĩ tới, thế mà lần này tâm của Đại Cung phụng lại lệch đến Trác Uyên.  

             Đã không trấn áp trận bạo động này thì dùng kế hoãn binh cũng vô dụng, nên tác thành!  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!