Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Căn nguyên của bản ngã, quay về tâm nguyện ban đầu!"  

             Viên Lão hơi nhếch khóe môi lên lộ ra nụ cười hiền hòa, lão ta chỉ chỉ cơ thể của mình, thản nhiên nói: "Trác Uyên, ngươi nhìn cả người lão phu có tu vi Đoán Cốt Cảnh nên không phải che giấu hoặc là cố ý giả heo ăn thịt hổ, mà ta thật sự có tu vi Đoán Cốt Cảnh là do tu luyện bản chân quyết này!"  

             Đồng tử Trác Phàm và Sở Khuynh Thành không khỏi co rụt lại, hai người nhìn nhau, đều thấy kinh hãi.  

             Viên Lão này chỉ dùng một chiêu đã giết cao thủ Hóa Hư Cảnh trong nháy mắt, mà lão ta chỉ có tu vi Đoán Cốt Cảnh, chẳng lẽ bản chân quyết này sẽ làm giảm tu vi sao?  

             Dường như Viên Lão nhìn thấy sự kinh ngạc trong lòng bọn họ nên lão ta tiếp tục giải thích: "Bản Chân Quyết là một loại pháp quyết tu tâm, điều nó thể hiện ra ngoài chính là việc giảm tu vi, hoặc nói chính xác hơn là trở về căn nguyên. Tu vi giảm nhưng thực lực lại tăng hơn tu vi lần trước, giống như em bé mới sinh mà thực lực cũng đạt tới Đại Thừa, cảnh giới kia thì lão phu không dám nghĩ, về phần chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì lão phu lại không dám nghĩ. Đó là việc tu vi và thực lực hợp nhất lại với nhau, quay về xa hơn một chút nhưng vẫn đạt đến cảnh giới khác, tu vi lão phu thấp nên không nghĩ được nhiều như thế. Chỉ hi vọng có người có thể đạt tới ý cảnh như vậy để xác nhận giúp lão phu!"  

             Lại là một kiến thức bị thất truyền nhưng chưa hề có người xác nhận!  

             Trác Uyên siết chặt khối ngọc giản kia, đồng tử hắn khẽ run, âm thầm kích động.  

             Thực lực tăng tu vi giảm, hắn chưa hề nghĩ tới cách tu luyện này nên cũng nói như Viên Lão. Tu vi giảm đến giai đoạn đầu nhưng thực lực đạt đến Đế Cảnh thì sau đó sẽ như thế nào?  

             Tu vi giảm không thể giảm, thực lực tăng không thể tăng, một khi đột phá sự hạn chế này thì sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra?  Mở ra cánh cửa tu luyện hoàn toàn mới hay là lập tức hóa thành tro tàn, quay về Hỗn Độn?  

             Hắn cũng không biết chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao hắn thầm run sợ một hồi thì không khỏi hưng phấn. Loại khiêu chiến này, cho dù thịt nát xương tan cũng đáng để hắn thử một lần!  

             "Trác Uyên, ngươi là người có thể chịu đạo hạnh, không cần phải đuổi theo thực lực. Bản chân quyết này rơi vào tay ngươi, hy vọng ngươi có khả năng giúp lão phu tìm được đáp án!"  

             Viên Lão nhìn Trác Uyên chằm chằm, ria mép của lão ta hơi vểnh lên, nhưng thỉnh thoảng có sự cô đơn lóe lên trong mắt lão ta: "Ôi, lúc đầu lão phu cảm ngộ được pháp quyết độc môn vốn định truyền cho đồ đệ kia của ta, đáng tiếc hắn ta đã cách xa lẽ phải, hắn ta không phải là người Bản Chân Quyết nhờ được. Không lĩnh hội lẽ phải thì chỉ có thực lực tăng nhưng tu vi khó mà trở về căn nguyên một lần nữa, thì khác với ý nghĩa của pháp quyết này, cho hắn ta cũng lãng phí..."  

             "Sư phụ!"  

             Nhưng mà Viên Lão chưa thở dài xong, một tiếng hô nhẹ quen thuộc rõ ràng truyền vào trong tai của lão ta.  

             Cơ thể Viên Lão không khỏi chấn động, lão ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn thì thấy Trác Uyên đã sớm bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cung cung kính kính dập đầu ba cái với lão ta, hô to: "Tạ ơn sư phụ truyền nghề, đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!"  

             Viên Lão không khỏi ngẩn người, dường như lão ta còn chưa phản ứng kịp thì Sở Khuynh Thành đã cười khẽ nói: "Viên Lão, à không sư phụ, cả đời này Trác Uyên chưa từng nợ nhân tình, người khác có ân tình lớn bao nhiêu thì tất nhiên người khác có chỗ lợi lớn bấy nhiêu. Hiện tại hắn bái ngài làm thầy, chỉ có thể nói rõ là bộ công quyết này của ngài cực kỳ quan trọng với hắn, hắn khó mà báo đáp, ngoại trừ cung kính lễ độ với sư tôn thì hắn không thể báo đáp!"  

             "Sư phụ, không phải vừa nãy ngài hỏi ta là có thể coi Ma Sách Tông là nhà của mình sao? Như vậy hiện tại ta có thể bẩm báo chính xác với sư tôn, chỉ cần sư tôn ở Ma Sách Tông một ngày thì Ma Sách Tông chính là quê hương của ta, thề sống chết sẽ không quên!" Trác Uyên ngẩng đầu lên, trên trán hắn xuất hiện một dấu đỏ, nhưng trong mắt hắn vẫn có sự kiên định như cũ.  

             Viên Lão giật mình, lão ta ngây dại nhìn Trác Uyên chăm chú, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, trong mắt lão ta đã sớm có sương mù tràn ngập, kích động gật đầu nói: "Tốt, rất tốt, ta truyền pháp quyết này cho ngươi cũng coi là truyền cho đồ đệ của ta, lão phu không có gì tiếc nuối. Trác Uyên, ngươi là người có đạo, bất kể là trí lực hay năng lực đều cao hơn vi sư nhiều, nhất định trong tương lai ngươi có thể tìm tòi nghiên cứu bộ pháp quyết này càng sâu, vi sư chờ ngày đó đến!"  

             "Sư phụ quá khen!"  

             Khóe miệng Trác Uyên hơi nhếch lên, hắn gật đầu cười nói: "Chỉ là sư phụ tặng lễ lớn cho đệ tử như thế, đệ tử không biết nên dùng quà lễ gì để đáp lễ, thật là khiến người ta xấu hổ!"  

             "Ha ha ha... Quả nhiên vợ ngươi nói chuẩn, con người của ngươi đúng là không nợ bất kỳ vật gì của người khác."  

             Viên Lão bất giác cười lớn một tiếng, lão ta vuốt râu nói: "Nhưng mà lễ vật thì trước kia không phải ngươi đã cho vi sư Thông Thiên Đan cấp mười kia sao!"  

             "Chỉ là linh đan cấp mười, há có thể so sánh với công quyết của sư phụ?"  

             "Đã đủ rồi, thiên lý mã luôn có, mà Bá Nhạc không có. Ngươi biết giá trị của công pháp này, có người lại xua đuổi như đồ rác. Ngươi có công đánh giá cao nó như thế thì vi sư đã được an ủi!"  

             Viên Lão không khỏi khẽ cười, lão ta lạnh nhạt khua tay: "Các ngươi đi xuống đi, chờ ở bên ngoài!"  

             Lúc này Trác Uyên lại khom người cúi đầu lần nữa, hắn vẫn kính trọng nhìn Viên Lão rồi kéo Sở Khuynh Thành rời khỏi nơi này.  

             Viên Lão nhìn bóng lưng hai người đẩy cửa bay ra, sau đó biến mất không thấy gì nữa, trong mắt lão ta luôn là ý cười vui vẻ, vài giọt nước mắt trong suốt tỏa sáng.  

             Rốt cục y bát của lão ta đã có người kế thừa...  

             Kẽo kẹt!  

             Trên đại điện, cánh cửa mở ra, Trác Uyên và Sở Khuynh Thành đi ra. Tà Vô Nguyệt luôn chờ ở bên ngoài nhìn thấy thì lập tức quay đầu hung hăng lườm bọn họ một cái, trong mắt lão ta tràn đầy vẻ nghi hoặc.  

             Dường như lão ta đang nghĩ sao hai người này có thể bình yên rời khỏi nơi đó, Đại cung phụng không có thừa cơ xử lý bọn họ sao?  

             "Vô Nguyệt, ngươi tiến vào!"  

             Đúng lúc này, giọng Viên Lão vang lên, Tà Vô Nguyệt đứng dậy, đi ngang qua hai người thì nhìn chằm chằm vào bọn họ, lão ta tức giận hừ một tiếng, liền đi vào.  

             Viên Lão vẫn bình yên ngồi trên tấm đệm cói kia, lão ta phất tay, chỉ vào đệm cói trước mặt, thản nhiên nói: "Ngồi đi!"  

             "Đại cung phụng, vì sao không nhân dịp này xử lý hai người bọn họ? Chỉ cần Trác Uyên chết thì bên ngoài sẽ như rắn mất đầu, hơn nữa người trong nội môn, muốn trấn áp bọn họ thì dễ như trở bàn tay!"  

             Tà Vô Nguyệt cắn chặt môi, hai mắt lão ta đỏ bừng, căm hận nói: "Đám lão bất tử này cũng dám đi theo gã sai vặt Trác Uyên cùng nhau phản bội bổn tông, thật sự là không muốn sống!"  

             Viên Lão lạnh lùng nhìn khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ đó, mí mắt lão ta khẽ run, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, lão ta trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Vô Nguyệt..."  

             "Cái gì? Đại cung phụng, kính thỉnh ngài phân phó, chúng ta làm thế nào?"  

             "Thoái vị đi!" Trong mắt Viên Lão giống như giếng cổ không gợn sóng, lão ta yếu ớt nói, Tà Vô Nguyệt nghe thấy thì cơ thể bị chấn động mạnh, khó mà tin được nói: "Ngài... Ngài nói cái gì?"  

             "Ta nói là... Vị trí tông chủ này của ngươi, ngươi lui đi!"  

             "Dựa vào cái gì?" Nhưng sau khi Tà Vô Nguyệt nghe được lời này thì lão ta quát lớn, bỗng nhiên đứng lên, không cam lòng nhìn Viên Lão: "Bản tông chính là tông chủ đường đường chính chính của Ma Sách Tông, vì tông môn mà lao tâm lao lực mấy trăm năm. Nhất là lần này, dưới kế hoạch tỉ mỉ của bản tông, Ma Sách Tông lập tức đi vào vị trí bên trong Tam Tông, đạt được mức độ mấy ngàn năm nay không có người nào có thể chạm được. Dựa vào cái gì mà bảo bản tông thoái vị vào lúc này, trái với tông quy, thế nhưng tên mưu phản lần trước lại là Trác Uyên kia với một đám lão gia hỏa!"  

             Viên Lão nhìn lão ta rồi lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"  

             "Giết!"  

             Tà Vô Nguyệt không chút do dự hét lớn: "Đám lão bất tử này, muốn lật đổ lão tử, không có cửa, hừ!"  

             "Vậy ngươi phải suy nghĩ về hậu quả khi làm như vậy!"  

             "Sợ cái gì, dù sao ta có một vạn Thánh Linh Khoáng, không tới trăm năm, muốn bồi dưỡng bao nhiêu lão cung phụng đều có!" Ánh mắt Tà Vô Nguyệt hiện lên sự chắc chắn, lão ta điên cuồng cười tà ác, nghiến răng nghiến lợi nói.  

             Viên Lão bất đắc dĩ lắc đầu, lão ta thở dài một hơi: "Vô Nguyệt, ngươi biết làm như thế sẽ làm cho Ma Sách Tông chúng ta chịu tổn thất lớn bao nhiêu không? Trưởng lão cung phụng có thể bồi dưỡng lại, nhưng truyền thừa mấy ngàn năm của tông môn bị đứt gãy. Trưởng lão cung phụng của từng đời đều do sư phụ nhiều đời của tông môn tay nắm tay bồi dưỡng thành, sự nhiệt tình với tông môn thì không có người nào có thể so được. Đây là dùng bao nhiêu Thánh Linh Khoáng cũng không thể so với lượng lớn trưởng lão cung phụng bồi dưỡng được. Truyền thừa vừa đứt, căn cơ tông môn lung lay sắp đổ!"  

             "Đại cung phụng, ngài quá lo lắng rồi, chỉ cần có tông quy vững chắc thì không sợ bọn họ không nghe, ha ha ha..."  

             "Ha ha... Vô Nguyệt, ngươi vẫn như thế!"  

             Viên Lão nhìn dáng vẻ điên cuồng của Tà Vô Nguyệt thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lão ta mất mác nói: "Ngươi biết vì sao Trác Uyên có thể xúi giục nhiều người phản bội ngươi không? Cũng là bởi vì bình thường khi ngươi làm việc không quan tâm đến thể diện, coi trời bằng vung, bảo thủ, âm hiểm ngoan độc. Mọi người sợ ngươi từ đáy lòng, ngươi cho rằng đó là quyền thế, nhưng khi xoay người một cái thì nó liền trở thành dao mổ muốn lấy cái mạng nhỏ của ngươi."  

             "Trước khi Trác Uyên đánh Huyền Thiên Tông, sở dĩ hắn dám chắc chắn về những người này vì cho dù bọn họ biết hắn giả truyền thánh chỉ thì cũng sẽ không bắt hắn, mà là cùng nhau phản bội ngươi, bởi vì ngươi để lại sự sợ hãi vào đáy lòng bọn họ. Cuối cùng loại sợ hãi này sẽ biến thành căm hận, trở thành dòng lũ chống lại ngươi. Dù sao trở về thì cũng chết, phản bội cũng chết, vì sao không liều một phen mà lấy mạng ngươi trước? Trác Uyên biết rõ điều này cho nên hắn không sợ hãi mà giả thành ngươi rồi truyền ý chỉ đánh Huyền Thiên Tông, chỉ cần hắn cột tất cả mọi người vào một chỗ là được rồi."  

             Tà Vô Nguyệt siết chặt nắm đấm, lão ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Trác Uyên đáng chết, vậy mà hắn cứ trăm phương ngàn kế tính toán ta, lúc trước ta không nên để ngươi bình yên rời đi!"  

             "Vô Nguyệt, ngươi đã làm mất lòng người, hết hi vọng rồi, nên quên thôi!"  

             Viên Lão bất đắc dĩ thở dài, lão ta buồn bã nói: "Nếu ngươi sớm biết có ngày hôm nay, ngươi nên nhìn kỹ sự chống đối của Trác Uyên vào ngày thường. Chắc hẳn ngươi biết rõ, hắn không có tình cảm tông môn, càng sẽ không để bụng bất kỳ người nào trong tông, nhưng hắn lại làm cho tất cả người theo hắn tin phục hắn. Lão phu cảm thấy, hắn càng thích hợp với vị trí tông chủ hơn ngươi!"  

             Mí mắt Tà Vô Nguyệt run lẩy bẩy, lão ta đã sớm tức điên nên một câu đều không nghe vào tai, lão ta không ngừng cắn răng chửi bới: "Đáng chết, mẹ nó lão tử dẫn sói vào nhà rồi để tên này cạy chân tường của lão tử..."  

             "Vô Nguyệt!"  

             Viên Lão hét lớn, sau khi lão ta hung dữ trừng Tà Vô Nguyệt lần cuối cùng thì thở dài, cắn răng nói: "Vị trí này, ngươi muốn lui cũng phải lui, không muốn lui cũng phải lui. Nếu ngươi không muốn tự truyền vị, vậy thì đừng trách lão phu vô tình mà vận dụng quyền lực của Đại cung phụng để phế ngươi, khi đó đối mặt với mọi người sẽ rất khó coi!"  

             Cơ thể Tà Vô Nguyệt không khỏi chấn động, lão ta không thể tin được nhìn về phía Viên Lão, trong mắt đều là vẻ giật mình lo lắng: "Không... Không thể nào, Đại cung phụng, ngài vì tiểu tử kia mà muốn phế ta?"  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!