Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cái gì?  

             Trác Uyên không khỏi giật mình, nét mặt không thể tin nổi nhìn sang, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Ngươi vừa mới nói cái gì, muốn phế Tà Vô Nguyệt? Thế nhưng ngươi là Đại Cung phụng Ma Sách Tông đó! Trong tông môn còn đang loạn, ngươi chẳng những không giúp tông chủ trấn áp phản loạn, còn muốn phế bỏ tông chủ chính quy, vậy ngươi vứt quy củ tông môn ở chỗ nào?"  

             "Bà mẹ nó, ngươi mà cũng biết đến quy củ tông môn?"  

             Viên Lão không khỏi trợn trắng mắt, bất giác hừ nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy không thích hợp, vẻ mặt quái dị nhìn Trác Uyên, nhíu mày: "Trác Uyên, có phải có gì đó là lạ ở đây không. Sao tên mưu phản như ngươi còn dám quở trách lão phu không tuân theo quy củ tông môn, mắng lão phu không phải? Tất cả mọi chuyện phiền phức này không phải đều do ngươi gây ra sao!"  

             Ách!  

             Trác Uyên trầm ngâm một hồi, không khỏi vuốt mũi, sáng tỏ gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhưng vậy thì thế nào? Ít nhất lập trường của ta vẫn rõ ràng. Còn Viên Lão ngươi thân là Đại Cung phụng của tông môn, ta có hơi không hiểu lập trường của ngươi, không thể không hoài nghi!"  

             "Ha ha ha... Thì ra là thế!"  

             Nhìn sâu vào hai mắt Trác Uyên, Viên Lão không khỏi bật cười một tiếng: "Vậy thì tốt, ngươi đã cảm thấy lão phu đứng trên lập trường là Đại Cung phụng, cần phải ra tay trấn áp các ngươi, vậy sao còn đồng ý đơn độc đàm đạo với lão phu? Chẳng lẽ ngươi không sợ, lão phu bắt giặc trước phải bắt vua?"  

             Trác Uyên phun ra một ngụm trọc khí thật dài, nghiêm mặt suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: "Ta không phải không nghĩ tới cách làm này của Viên Lão, hơn nữa nhìn tổng thể mà nói, cách này chiếm tỷ lệ rất cao. Thế nhưng ta vẫn nguyện ý tin tưởng, bằng giao tình giữa hai người chúng ta, vẫn còn có biện pháp khác để giải quyết, ngươi sẽ không lựa chọn con đường này."  

             "Ngươi cảm thấy lão phu còn có biện pháp gì khác, nói nghe thử xem nào?" Trong mắt Viên Lão lóe lên một tia sáng không tên, thản nhiên nói.  

             Trác Uyên cẩn thận suy nghĩ một chút, sít sao để mắt tới cái nhìn thâm thúy của Viên Lão, thử dò xét: "Ví dụ như... Dùng thân phận Đại Cung phụng tôn sư của ngươi hóa giải mâu thuẫn hai bên, bỏ qua việc này, tất cả đều vui vẻ. Cùng lắm thì trục xuất kẻ cầm đầu là ta đây ra khỏi tông môn, xong xuôi hết chuyện..."  

             "Hừ, nghĩ hay lắm!"  

             Viên Lão không khỏi lạnh lùng hừ một cái, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Trác Uyên, mắng to: "Quả nhiên tiểu tử ngươi không phải là thứ tốt lành gì. Tất cả sọt đều do ngươi đâm, làm lớn chuyện xong thì phủi mông một cái muốn đi, cũng không thèm để ý đến mấy trưởng lão cung phụng vào sống ra chết vì ngươi. Ngươi thật đúng là không xem bọn họ như người trong nhà nhỉ!"  

             Thân thể bất giác run lên, Trác Uyên hơi rụt đầu lại, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm than, quả nhiên Viên Lão này không dễ lừa gạt!   

             Viên Lão chỉ tay ra ngoài cửa, lạnh lùng lên tiếng: "Nếu như không có sự kiện lần này, những người kia đều sẽ yên ổn làm tròn bổn phận, cúc cung tận tụy với tông môn. Thế nhưng là ngươi lôi kéo bọn họ cùng đánh Huyền Thiên Tông, trên người đã không còn sạch sẽ, xem như hoàn toàn cột chung trên một cái thuyền với ngươi rồi. Sau đó ngươi lại cổ động suy nghĩ không phản thì chết cho bọn họ, đâm sâu vào ma tâm. Lúc trước bọn họ không có ý nghĩ này thì thôi không nói, hiện tại bọn họ đều nghĩ như vậy, làm sao có thể dễ dàng trấn an, kêu hai bên dừng tay giảng hòa là giải quyết được vấn đề?"  

             "Huống chi, còn có một số người có lẽ đã tính toán một người đắc đạo gà chó thăng thiên. Vừa rồi Dương Sát khổ tâm tạo nên một cơ hội hoà giải, ngươi cũng nhìn thấy bọn họ phản ứng thế nào rồi đấy. Bọn họ thà chiến đấu cũng không muốn làm hòa, tâm cũng không còn bình tĩnh nữa rồi. Bây giờ đã không còn là vấn đề muốn hòa thì hòa của ngươi và Tà Vô Nguyệt, mà là đám người kia muốn lấy được tất cả những thứ mình muốn, muốn có quyền lực lớn mạnh hơn trong tông môn. Nói cách khác, bọn họ muốn thông qua chuyện đẩy ngươi thượng vị, sau đó mình có thể làm công thần tôn sư!"   

             "Hẳn là ngươi cũng biết rõ điểm này. Cho dù lão phu đứng giữa làm người hòa giải, tạm thời đè trận phong ba này xuống, trước tiên không bàn đến Tà Vô Nguyệt lòng dạ hẹp hòi kia có thể dung tha cho bọn họ hay không, có lẽ cũng không được mấy ngày, những trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch kia sẽ lại làm căng. Đến lúc đó, ngươi thì cao chạy xa bay tránh thị phi, chỉ để lại một cục diện rối rắm, chém giết lẫn nhau cho Ma Sách Tông. Trác Uyên, đây chính là tính toán của ngươi đúng không!"  

             Ừm...  

             Trác Uyên bất giác khựng lại một chút, trầm ngâm không nói gì, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Sở Khuynh Thành, nhỏ giọng mật ngữ: "Khuynh Thành, lão gia hỏa này lớn tuổi rồi mà vẫn không hồ đồ chút nào, còn tinh ranh lắm. Xem ra chúng ta sắp bị lão ta trói chặt ở chỗ này rồi!"  

             "Đúng vậy, Đại Cung phụng Ma Sách Tông quả nhiên không đơn giản, danh bất hư truyền. Chỉ có điều một chuỗi dự đoán dài lão ta vừa mới nói tới kia thật sự là suy nghĩ trong lòng chàng sao?" Sở Khuynh Thành khẽ gật đầu một cái, lông mày hơi nhíu lại, cười nhẹ nhìn về phía Trác Uyên, cũng dùng mật ngữ nói.  

             Trác Uyên khẽ vuốt cằm, thản nhiên lên tiếng: "Tám chín phần mười là vậy. Quan hệ giữa các tông ở Tây Châu rắc rối khó gỡ, cuồn cuộn sóng ngầm. Ta còn hi vọng có thể đưa nàng đến một nơi thái bình để sinh sống. Thật ra mới vừa nãy Dương Sát tạo ra cơ hội, ta đã muốn thuận nước đẩy thuyền, vượt qua một kiếp nạn này, toàn thân rút lui. Nhưng không ngờ tới tâm tư mấy người Bạch Cung phụng này lại lớn hơn trước, thật sự muốn thay đổi triều đại để được làm công thần khai quốc, làm cho Tà Vô Nguyệt bốc lên lửa giận. Có thể tưởng tượng, cho dù ta không làm tông chủ, rời khỏi nơi này, Tà Vô Nguyệt và cao tầng phòng tạp dịch cũng đã lâm vào tình thế như nước với lửa, khó mà dung tha cho nhau. Kết cục sau này có lẽ cũng không khác những gì Viên Lão vừa phỏng đoán, trở thành tai họa của tông môn!"  

             "Vậy chẳng phải là chúng ta đốt lửa rồi bỏ chạy, bỏ lại nhân mã hai bên chém giết lẫn nhau sao? Như thế có phải quá không tử tế rồi không?"  

             "Ta quản nhiều như vậy làm gì? Vốn là lợi dụng bọn họ đi cứu nàng, hiện tại nàng đã được cứu ra rồi, những người khác đánh giết máu chảy thành sông cũng không liên quan đến ta, chỉ cần ta và nàng cao chạy xa bay là được!"  

             "Đồ đểu, chàng cũng ác quá rồi đó! Nói thế nào thì người ta cũng giúp chúng ta..." Sở Khuynh Thành không khỏi lườm Trác Uyên một cái, nhẹ giọng trách mắng, nhưng khóe miệng lại là tràn đầy nụ cười ngọt ngào.  

             Viên Lão ngồi nhìn ở một bên, khóe miệng không nhịn được giật giật, bất đắc dĩ thở dài: "Này này này... Lão phu còn đang hỏi các ngươi đấy, đừng ở đó xì xào bàn tán nữa, cho lão phu chút mặt mũi được không hả?"  

             "Ách, Viên Lão, vậy ngươi để ta làm tông chủ cũng đâu có hợp với quy củ tông môn. Huống hồ, cũng không phải tất cả mọi người đều muốn để ta làm tông chủ, đến lúc đó còn không phải lại sống mái với nhau một trận sao?"  

             Nghe được âm thanh quát nhẹ của Viên Lão, Trác Uyên giật mình quay người lại, ôm quyền đáp.  

             Viên Lão chậm rãi lắc đầu, cười khẽ một tiếng không rõ ý tứ: "Ngươi nói vậy là sai rồi. Ngươi làm tông chủ, tông môn sẽ không loạn chiến nữa. Đầu tiên, hơn một nửa trưởng lão cung phụng trong tông đều xem ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngươi làm tông chủ, bọn họ nhất định vô cùng đồng ý. Còn Thạch Cung phụng... Ha ha ha, lão ta chỉ là cọng cỏ đầu tường có chút cứng rắn mà thôi, hoặc có thể nói, lão ta chỉ biết suy nghĩ cho bản thân. Ngươi và Tà Vô Nguyệt ai làm tông chủ, lão ta cũng sẽ không để ý, càng sẽ không liều mạng vì Tà Vô Nguyệt và nhiều người trong tông môn như vậy. Vừa rồi lão ta muốn co cẳng bỏ chạy đã chứng minh được rằng lão ta chỉ muốn bảo tồn thực lực."  

             "Để người như vậy trong tông môn, cân bằng một chút với quyền thế của đám công thần đẩy ngươi thượng vị cũng là một lựa chọn tốt. Dù sao ngươi cũng đã từng đánh đổ Hoàng đế Thiên Vũ, hẳn là cũng rất thành thạo thuật cân bằng của đế vương!"  

             "Ách, Viên Lão, đây không phải là vấn đề có làm được hay không, mấu chốt là ta và Khuynh Thành..."  

             Trác Uyên còn muốn từ chối, Viên Lão lại quả quyết khoát tay áo, ngắt lời: "Mình gây ra rắc rối thì tự mình bù đắp. Ngươi làm tan rã nhân tâm của Tà Vô Nguyệt, khiến lão ta lục đục nội bộ, khó mà tiếp tục làm tông chủ. Hiện tại nếu như ngươi lại bỏ đi, Ma Sách Tông chính là năm bè bảy mảng, ngờ vực lẫn nhau vô căn cứ, cho nên ngươi tuyệt đối không thể đi được. Dù sao, sở dĩ hiện tại Tà Vô Nguyệt mất hết thanh thế cũng đều do ngươi tạo thành. Về công hay về tư, ngươi cũng phải có trách nhiệm!"   

             Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, ảm đạm gật đầu.  

             "Về phần quy củ tông môn... Ha ha ha, vừa rồi không phải ngươi hỏi thăm về lập trường của lão phu sao? Vậy bây giờ lão phu sẽ nói cho ngươi biết, lập trường của lão phu chính là để Ma Sách Tông có thể tiếp tục hưng thịnh, tông quy cứng nhắc hoàn toàn không đáng bàn tới. Chỉ cần là tốt cho tông môn, quy củ gì cũng có thể phế bỏ, cho dù là chuyện ma đạo cấm đoán nam nữ tư tình, ta cũng có thể bỏ hết!"  

             Viên Lão rung rung chòm râu, nhìn sâu vào mắt Trác Uyên, ánh mắt lộ ra tình cảm nồng nàn: "Trác Uyên, ta biết ngươi chưa từng thân thiết với tông môn này, bao gồm cả phòng tạp dịch một tay ngươi dựng lên cũng như vậy. Nhưng vừa rồi lúc ta nghe ngươi nói ngươi là đệ tử của Ma Sách Tông, tông môn là nhà ngươi, ta biết rõ chẳng qua đó chỉ là một lí do thoái thác thượng vị mà thôi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có dòng nước ấm chảy qua. Lão phu thành tâm hi vọng, tương lai ngươi có thể thật lòng nói ra câu này!"   

             Thân thể Trác Uyên không khỏi chấn động, nhìn chằm chằm Viên Lão một chút, nhẹ giọng lên tiếng: "Ta chưa từng xem chỗ nào như chốn trở về của mình, trừ khi nơi đó có người ta quý trọng."  

             "Nhân tính... Vốn nên như vậy!" Viên Lão bất giác cười khẽ một tiếng, thản nhiên gật nhẹ đầu, tiếp tục phất tay nói: "Dù sao ngươi không chạy thoát được vị trí tông chủ này đâu, các ngươi ra ngoài đi!"  

             Trác Uyên chỉ có thể gật đầu, nắm lấy bàn tay trơn như ngọc của Sở Khuynh Thành, khẽ khom người với Viên Lão rồi chầm chậm đi ra ngoài. Thế nhưng bọn họ chưa đi ra được mấy bước, giọng nói của Viên Lão lại lần nữa vang lên: "Chờ một chút!"  

             "Sao vậy Viên Lão?" Trác Uyên không khỏi khẽ giật mình, quay đầu nhìn lão ta.  

             Trong mắt Viên Lão lấp lóe tia sáng. Lão ta trầm ngâm một chút, lòng bàn tay đột nhiên sáng lên rực rỡ, xuất hiện một miếng thẻ ngọc. Sau đó lão ta rung cổ tay lên, chuẩn xác ném nó về phía Trác Uyên.  

             Trác Uyên vừa bắt được, không hiểu cho lắm xem qua.  

             Khóe miệng Viên Lão xẹt qua một nụ cười khổ sở, thở dài nói: "Lão phu lĩnh hội nhiều năm, ngộ ra được một đạo tu tâm, hẳn là có thể giúp ích cho ngươi tìm được đúng đường!"   

             "Bản Chân Quyết?" Nguyên thần Trác Uyên chìm vào không bao lâu thì đột ngột mở to mắt, hô lên.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!