Hừ!
Tà Vô Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, hung dữ lườm Trác Uyên, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Sao lão ta có thể nghĩ đến, Trác Uyên mới chỉ tới Ma Sách Tông được năm năm, lão ta lăn lộn trong tông mấy trăm năm, kết quả lại bị tiểu tử này lật đổ dễ dàng như vậy.
Nhìn lại nhóm trưởng lão cung phụng phòng tạp dịch một lòng muốn kéo lão ta xuống đài kia, Tà Vô Nguyệt tức giận đến mức run rẩy cả người, nhưng lại không có cách nào.
Hiện tại trong tay lão ta không có một chút nhân thủ nào, Thạch Cung phụng thấy lão ta thất thế cũng cực kỳ quả quyết muốn vứt bỏ lão ta mà đi. Hi vọng duy nhất của lão ta hiện tại chính là sự nâng đỡ của Đại Cung phụng Viên Lão.
Vì thế nên sau khi dùng ánh mắt hung ác xẻo thịt đám người đó một trận, Tà Vô Nguyệt sải bước đi đến đại điện tông chủ, cùng tiến vào đó.
"Trác quản gia, chiêu này của Đại Cung phụng sẽ không phải là bắt giặc trước phải bắt vua chứ. Nếu như ngươi gặp bất trắc gì, đám người chúng ta chẳng khác gì rồng không đầu, sẽ chia năm xẻ bảy mất!"
Nhìn kỹ cánh cửa đại điện tông môn kia, Thích Cung phụng nhẹ vuốt chòm râu, cân nhắc hồi lâu rồi mở miệng đề nghị: "Nếu không thì... Chúng ta phái hai mươi cao thủ đi theo bên cạnh, có phát sinh tình huống gì thì cũng dễ phối hợp!"
Trác Uyên trầm lặng không nói, nhíu chặt lông mày suy tính cẩn thận. Thạch Cung phụng thấy thế thì cười nhạo ra tiếng, mở miệng khích tướng: "Trác Uyên, ngay cả chuyện mưu phản ngươi cũng dám làm, chẳng lẽ còn sợ đàm phán với Đại Cung phụng sao? Gan chuột nhắt như thế, sao xứng làm tông chủ đời kế tiếp của Ma Sách Tông ta?"
"Ha ha ha... Thạch Cung phụng, ngươi không cần khích ta. Tuy rằng Đại Cung phụng thật sự rất mạnh, nhưng ta cũng không phải là kẻ ăn chay. Cho dù ta chưa chắc đã là đối thủ của lão ta, nhưng nếu ta muốn rời đi, có lẽ đến cả lão ta cũng không cản được!"
Trác Uyên nhếch khóe miệng, từ chối cho ý kiến cười cười, sau đó nắm lấy tay Khuynh Thành, nói: "Lần này cần nàng mạo hiểm cùng ta, không biết nàng có sợ không?"
"Đi gặp lão bằng hữu mà thôi, có gì nguy hiểm đáng nói chứ?" Sở Khuynh Thành nhíu lông mày, cười khẽ một tiếng.
Trác Uyên nghe thấy thế cũng bất giác lớn tiếng cười, khen ngợi: "Hay lắm, không hổ là nữ nhân của ta, dũng cảm hơn người, mày liễu không thua mày râu. Vậy chúng ta đi gặp gỡ vị Đại Cung phụng này thôi. Mặc kệ lão ta đứng về phía nào, ta cũng sẽ ở phía trước che chắn cho nàng!"
Sở Khuynh Thành khẽ gật đầu, khóe miệng xẹt qua nụ cười hạnh phúc.
Tiếp theo, hai người tay nắm tay cùng nhau đi đến đại điện tông chủ, không hề có một chút sợ sệt.
"Trác quản gia, thật sự không cần tìm cao thủ đi theo sao?" Thích Cung phụng thấy vậy, trong lòng vẫn thấy không ổn.
Trác Uyên lại thờ ơ khoát tay, cười nói: "Thôi, nhìn thực lực vừa nãy của Đại Cung phụng, cho dù tìm mấy Hóa Hư cao thủ đến cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, chẳng những không dùng được, lại còn lộ vẻ hẹp hòi, trở thành trò cười, ảnh hưởng đến khí phách của hai phu phụ ta, ha ha ha..."
Tiếng cười to của Trác Uyên vang vọng giữa trời, rồi sau đó chậm rãi biến mất sau cánh cửa đại điện tông chủ nặng nề.
Đám người chăm chú nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, đều không khỏi thật lòng bái phục, âm thầm gật đầu tán thưởng. Trác quản gia và Sở cô nương thật sự là một đôi trời đất tạo nên, đều anh dũng can đảm như nhau.
Tuy nói quan hệ cá nhân của vị Đại Cung phụng này và Trác quản gia rất tốt, nhưng ai có thể cam đoan, vào thời khắc mấu chốt quyết định hướng đi tương lai của Ma Sách Tông này, Đại Cung phụng sẽ không vì quy củ tông môn mà đứng về phía Tà Vô Nguyệt đây, dù sao...
Nghĩ tới đây, Thích Cung phụng và Bạch Cung phụng liếc nhìn nhau, trên mặt đều là lo lắng. Thạch Cung phụng thì cười lạnh, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng vụt qua một nụ cười quỷ dị...
Rầm!
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn phát ra, cửa đại điện tông chủ bị đóng lại vang dội một tiếng, toàn bộ ba người Trác Uyên, Tà Vô Nguyệt, Sở Khuynh Thành đều bị giam ở bên trong.
Đám người giật mình, vội vàng hô: "Trác quản gia..."
Thế nhưng không đợi âm thanh của bọn họ vang lên, tiếng nói uy nghiêm của Viên Lão đã đột nhiên truyền đến bên tai tất cả mọi người: "Khô Vinh ngũ lão nghe lệnh, nếu có kẻ nào dám thừa cơ quấy rối ở đây, khiến cho tông môn quyết đấu, bất kể là ai cũng giết chết không tha!"
"Rõ!"
Từ trong hư không vang lên một giọng nói già nua. Ngay sau đó, hào quang màu xanh bao phủ xung quanh đám người càng thêm loá mắt.
Tất cả mọi người bất giác run lên, than vãn một tiếng nhưng cũng không dám cử động tí nào. Bởi vì bọn họ biết ở bên trong Vùng Khô Vinh của Khô Vinh ngũ lão chẳng khác nào bị người ta kề thanh đao trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi!
Thạch Cung phụng, Thích Cung phụng, Bạch Cung phụng... Bất kể là ai, hiện tại chỉ có thể đứng yên chờ kết quả, không ai có thể thừa cơ khơi mào thị phi, gây nên loạn đấu trong tông môn!
Hai bên căm thù liếc nhìn nhau, đều phải thầm khen một tiếng trong bụng.
Không hổ là Đại Cung phụng, thủ đoạn mạnh mẽ, mấy nhân vật đứng đầu như Tà Vô Nguyệt và Trác Uyên không ở đây, chỉ bằng năm người đã cố định mấy trăm cao thủ bọn họ đứng yên tại chỗ, để bọn họ không có biện pháp thực hiện tính toán trong lòng mình!
Ở một nơi khác, hai người Trác Uyên vừa mới tiến vào đại điện tông chủ thì nghe thấy ầm một tiếng, cửa lớn phía sau lập tức đóng lại. Thân thể hai người không khỏi hơi khựng lại, nhưng cũng không hề quay đầu nhìn ra sau một chút nào, vẫn tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh sau đó hai người nhìn thấy một tòa đại điện, phía trước bày biện ba chỗ ngồi. Tà Vô Nguyệt đã sớm ngồi vào một chỗ trong đó, sắc mặt xanh mét, trong mắt tràn đầy căm hận. Nhất là sau khi nhìn thấy Trác Uyên đi đến, sát ý trong mắt lão ta càng hiện ra không thèm che dấu.
Ở một bên đại điện kia là một gian phòng đóng chặt. Đợi cho hai người đi đến trước chỗ ngồi, lạnh lùng liếc mắt với Tà Vô Nguyệt, còn chưa kịp ngồi xuống, đột nhiên bên trong cánh cửa kia truyền ra giọng điệu bình tĩnh của Viên Lão: "Trác Uyên, hai người các ngươi vào đây trước đi!"
Hai người liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi thẳng đến trước cánh cửa kia, mở cửa đi vào rồi đóng lại, chỉ để lại một mình Tà Vô Nguyệt mặt mũi vẫn còn tràn đầy tức giận ngồi nguyên tại chỗ, ngón tay hung hăng chụp lấy tay vịn của ghế, làm trên đó hiện ra một vết nứt thật sâu!
"Viên Lão!"
Sau khi đi vào gian phòng kia, Trác Uyên nhìn thấy Viên Lão đã sớm khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn chờ hai người, mà đối diện lão ta cũng đặt hai cái bồ đoàn. Hắn không khỏi vội vàng ôm quyền, cung kính chào hỏi.
Vài sợi râu nơi khóe miệng Viên Lão có hơi run rẩy. Lão ta gật đầu cười khẽ, sau đó giơ tay chỉ hai cái bồ đoàn kia, nói: "Hai vị, mời ngồi!"
Trác Uyên khẽ gật đầu, cũng không khách khí kéo Sở Khuynh Thành khoanh chân ngồi lên, sau đó đi thẳng vào chủ đề: "Viên Lão, không biết ngươi mời chúng ta tới đây là muốn bàn bạc chuyện gì?"
"Vị cô nương này chính là tình kiếp mà ngươi nói sao, không định giới thiệu một chút à?" Viên Lão không lập tức trả lời vấn đề của hắn mà chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành vội vàng đứng dậy, yêu kiều cúi đầu, cung kính nói: "Tiểu nữ họ Sở, tục danh là Khuynh Thành, tham kiến Đại Cung phụng!"
"Ha ha ha... Hoá ra ngươi chính là Sở Khuynh Thành!" Viên Lão bất giác cười một tiếng, trong mắt lóe lên hai tia sáng. Lão ta chăm chú đánh giá Sở Khuynh Thành hồi lâu rồi mới thỏa mãn gật gù, nhìn về phía Trác Uyên nói: "Vừa thông minh lại xinh đẹp, quyến rũ động lòng người. Tiểu tử, nếu như lão phu trẻ lại năm sáu trăm tuổi, nhất định sẽ tranh giành với ngươi!"
Ách!
Trác Uyên hơi khựng người lại rồi bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu: "Viên Lão, bây giờ có hơn mấy trăm cao thủ và mấy vạn nhân mã đang đứng chờ bên ngoài đấy, ngươi có thể đứng đắn một chút không?"
"Ha ha ha... Ngươi cũng biết chiến sự bên ngoài hết sức căng thẳng, lúc nào cũng có thể đồ thán sinh linh, vậy sao ngươi còn mang theo một nhóm nhân mã về tông tạo phản?" Viên Lão nhướn lông mày lên, không khỏi cất giọng trêu chọc.
Trác Uyên thờ ơ nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Không có cách nào khác, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Ngươi cũng biết đầu óc Tà Vô Nguyệt nhỏ bao nhiêu rồi đó. Không riêng gì lão ta mà bất kỳ một vị bề trên nào cũng không thể dễ dàng tha thứ cho tội vượt quá quyền hạn. Cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường. Mặc kệ Ma Sách Tông sẽ thành bộ dáng gì, chỉ cần hai người ta và Khuynh Thành còn sống là được rồi!"
"Hừ, đã làm chuyện sai trái, không nghĩ cách bù đắp lại còn sai đến cùng!" Viên Lão bất giác nhếch miệng, không khỏi cười khổ một tiếng: "Xem ra ngươi thật sự không cảm thấy Ma Sách Tông là chốn trở về, nên dù có phá hủy nó cũng không thành vấn đề có đúng không? Phải biết rằng nếu trong tông môn bạo phát loạn chiến, tổn thất mà Ma Sách Tông phải hứng chịu tuyệt đối không phải là thứ những Thánh Linh Khoáng kia có thể bù đắp được, mà đó là chuyện phá hủy căn cơ của tông môn!"
Lông mày Trác Uyên run lên, trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói: "Không quan trọng!"
Ách!
Viên Lão hơi khựng lại rồi bật cười lắc đầu. Sau đó lão ta lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành: "Khuynh Thành cô nương, ngươi là đệ tử của tông môn chính đạo, hẳn cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh sinh linh đồ thán phải không. Ngươi cảm thấy cách làm của nam nhân nhà ngươi có..."
"Không quan trọng!" Sở Khuynh Thành chậm rãi lắc đầu, nhìn sâu vào mắt Trác Uyên, dịu dàng nói: "Chỉ cần chàng không sao, chàng làm cái gì ta cũng đều ủng hộ!"
Thân thể Viên Lão có hơi run lên, lại nhìn kỹ Sở Khuynh Thành thêm một chút, bất giác bật cười ra tiếng: "Nha đầu, ngươi bị tiểu tử này làm hư, nhập ma rồi. Về sau hai người các ngươi phải cẩn thận, mặc kệ là chính đạo hay ma đạo, một khi đã sa vào vực sâu tình ái thì đều muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Muốn tránh thoát nó là việc khó càng thêm khó!"
"Không quan trọng!" Hai người liếc nhìn nhau, đều cười khẽ một tiếng, vẻ mặt thản nhiên, nhưng bàn tay bọn họ lại nắm ngày càng chặt.
Viên Lão nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, sâu trong đáy mắt lóe lên tia sáng thâm thúy rồi đột nhiên biến sắc, quát to: "Hai người các ngươi không quan trọng, nhưng lão phu thì có. Ma Sách Tông này là chốn trở về của lão phu, giống như Trác Uyên ngươi với Lạc gia vậy. Cho nên dù bất kể thế nào, lão phu tuyệt đối không thể để tình cảnh tông môn tương tàn xảy ra, vì vậy..."
Nói đến đây, ánh mắt Viên Lão trở nên sắc bén lạ thường, lúc nhìn về phía Trác Uyên cũng giống như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Viên Lão muốn ra tay!
Mí mắt có chút run lên, Trác Uyên và Sở Khuynh Thành đồng thời khẩn trương, đã tính toán xong chuyện co cẳng chuồn đi. Thậm chí, trong con ngươi bên phải của Trác Uyên, tầng thứ nhất của Không Minh Thần Đồng, Di Hình Hoán Vị đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Trác Uyên, đừng trách lão phu không có tình người, ngươi..." Con mắt Viên Lão khẽ híp một cái, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất ra một khối ngọc thạch đen nhánh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!