Vù!
Một trận gió lớn phóng thẳng về phía khuôn mặt tiều tụy của Viên Lão. Gió mạnh thổi râu tóc lão ta hỗn loạn, đón gió bay bay. Thế nhưng lão ta vẫn cứ bình tĩnh đứng đó, lạnh lùng đối mặt với một chưởng này, trong mắt không vui cũng không buồn, vô cùng bình tĩnh. Giống như hiện tại người ra tay với lão ta không phải là một vị cao thủ Hóa Hư tuyệt cường, mà chỉ là một cơn gió mát lướt nhẹ qua mặt mà thôi.
Đôi mắt Thạch Cung phụng hơi híp lại, lẳng lặng quan sát tình huống trước mặt, trong lòng đầy nghi ngờ.
Từ biểu hiện tự nhiên của Viên Lão khi phải đối mặt với cao thủ Hóa Hư, Thạch Cung phụng đã nhìn ra được lão nhân này không đơn giản, rất có phong thái của cao thủ. Thế nhưng lão ta cũng rất khó hiểu, một nhân vật như vậy ẩn giấu trong tông từ khi nào?
Trác Uyên cũng lù lù bất động nhìn chằm chằm tất cả những chuyện này, không hề có ý muốn ra tay. Trong lòng hắn hiểu Viên Lão không phải người bình thường, có lẽ chính là nhân vật trấn tông của Ma Sách Tông.
Hiện tại, hắn muốn xử lý tông chủ Ma Sách Tông, phá vỡ quy củ nơi này, hẳn là phải qua được cửa của Viên Lão. Lúc này mở rộng cửa sổ, đối diện trực tiếp cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng có một ngày này...
"Hừ hừ, một lão tạp dịch như ngươi, không có thực lực thì nên giữ bổn phận, mẹ nó đừng xen vào việc của người khác!"
Một chưởng hung mãnh đã vọt tới trước mắt Viên Lão, tên trưởng lão kia bất giác giễu cợt một tiếng, nói móc: "Lần trước muốn mượn ngươi mấy tên đệ tử tạp dịch luyện công, ngươi liên tục từ chối lão phu, còn mang mấy tên cung phụng phòng tạp dịch ra dọa ta. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chỉ là một chân chạy mà thôi, còn dám đùa giỡn tung hoành trước mặt lão phu, bây giờ nhìn thử xem có ai tới cứu ngươi, ha ha ha..."
Nghe thấy lời này, đám người đã hiểu rõ nguyên do. Hoá ra Viên Lão vốn đã từng kết thù với vị trưởng lão này, khó trách đường đường là trưởng lão tôn sư, lúc này lại chạy tới muốn giết Viên Lão.
Có lẽ trước kia lão ta e ngại thanh thế của phòng tạp dịch nên không dám động thủ, hiện tại thấy tông chủ sắp thay người, toàn bộ cao tầng nội môn quyết định chạy, lão tiểu tử này mới dám ra tay, trút hết tức giận trong lòng.
Mà ngày thường Viên Lão được người tôn trọng hoàn toàn là vì có quan hệ với Trác Uyên, chứ cao tầng phòng tạp dịch vốn cũng không coi trọng lão ta. Nhưng bây giờ ngay cả Trác Uyên cũng không để tâm đến chuyện sống chết của lão ta, không định ra tay, những người khác lại càng lười quản.
Chính vì thấy rõ điểm này, tên trưởng lão kia mới càng thêm phách lối, thế nhưng...
Chòm râu Viên Lão hơi rung, cười không rõ ý tứ, sâu xa lên tiếng: "Thật hay cho một tên giữ bổn phận, trong tông môn loạn thì không chịu hóa giải mâu thuẫn hai bên, lại lo nghĩ đến chuyện chuồn đi, mai sau giành quyền. Đây chính là cách các ngươi giữ bổn phận sao? Ha ha ha... Thôi thôi, trưởng lão như vậy, Ma Sách Tông ta thà không có còn hơn!"
Vừa dứt lời, Viên Lão bất đắc dĩ bật cười, đồng tử chợt trợn trừng lên!
Rầm!
Giống như sấm sét nổ vang dội, khí thế nuốt núi sông, thậm chí tên trưởng lão kia còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra đã bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt, người còn chưa rơi xuống đất, tròng mắt đã trống rỗng, mất sạch sức sống!
Bịch!
Đợi đến khi lão ta rơi xuống, trên người cũng không có bất kỳ vết thương nào, thậm chí không hề có một vệt máu. Nói cách khác, thân thể của lão ta không bị thương, cứ lông tóc không tổn hao gì mà chết như vậy!
Mà có thể tạo thành hiện tượng như thế, chỉ có một cách...
"Thần Hồn Trùng Kích?"
Đồng tử Thạch Cung phụng không nhịn được co rụt mạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang phía Viên Lão, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, nơm nớp lo sợ nói: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"
Ha!
Đám người còn lại thấy vậy cũng không nhịn được hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Viên Lão khiếp sợ không thôi!
Thần Hồn Trùng Kích là bản lĩnh chỉ Hóa Hư cảnh trở lên mới có, dùng lực lượng thần hồn đánh tan nguyên thần của đối thủ trong nháy mắt, tiêu diệt kẻ thù tại chỗ! Nhưng mà bản lĩnh này chỉ có thể miểu sát (1) tu giả từ Hóa Hư cảnh trở xuống.
(1) 秒杀: từ miểu (秒) có nghĩa là giây, nên từ miểu sát có nghĩa là giết chết đối thủ trong vòng một giây.
Nếu như cảnh giới ngang nhau, mỗi người đều có thần hồn thì cùng lắm chỉ là đánh trọng thương, chứ hiếm khi có thể xảy ra chuyện một chiêu miểu sát!
Thế nhưng bây giờ, một trưởng lão nội môn, cao thủ Hóa Hư, cứ như vậy bị một người khác dùng Thần Hồn Trùng Kích xử lý ngay trước mặt mọi người, hơn nữa người kia còn không để lộ ra hình dáng thần hồn. Vậy thì rốt cuộc lực lượng thần hồn của hai người này chênh lệch nhau nhiều đến mức nào chứ!
Trong lúc nhất thời, đám người đều ngây dại nhìn về phía Viên Lão. Chưa từng có ai nghĩ tới, vị lão đầu không có danh tiếng gì này lại là một cao thủ tuyệt thế, mạnh hơn tất cả mọi người đang đứng ở chỗ này!
Cho dù là Trác Uyên cũng không nhịn được run run mí mắt, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.
"Thích Cung phụng, chuẩn bị một chút, cho người dẫn Tiểu Tam Tử đến!" Không biết vị Viên Lão này sẽ về phe ai, Trác Uyên trầm ngâm một chút, quyết định vẫn nên gọi Tiểu Tam Tử tới cho ổn thỏa.
Thích Cung phụng khẽ gật đầu, cũng cảm thấy như vậy, liền mật ngữ để mấy trưởng lão bí mật rời khỏi, mở kết giới ra...
Lạch cạch, lạch cạch...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, thân hình hơi còng của Viên Lão bước từng bước một về phía đám người. Tất cả mọi người cũng nhìn chằm chằm lão ta, không còn ai dám tỏ ra một tí khinh thường mà đều vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng Viên Lão cũng đi tới trước mặt hai nhóm nhân mã đang giằng co, dừng bước. Sau khi nhìn kỹ nét mặt của Viên Lão, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Tà Vô Nguyệt cung kính khom người bái một cái: "Đại Cung phụng!"
Cái gì, lão ta chính là Đại Cung phụng?
Mí mắt đám người Thạch Cung phụng không nhịn được run rẩy, thân thể chấn động, tiếp tục nhìn chằm chằm Viên Lão hồi lâu rồi mới âm thầm gật đầu.
Thảo nào, cũng chỉ có Đại Cung phụng trong truyền thuyết mới có thực lực đánh ra một chiêu kinh thiên như vậy, lão phu nên sớm nghĩ đến mới đúng!
Trác Uyên nghe được lời này, mí mắt cũng hơi nhảy lên, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng hắn đã sớm đoán được một ít, vẫn có thể tiếp nhận.
Đám người còn lại thì ngơ ngác nhìn bóng dáng bình thường đến không thể bình thường hơn kia của Viên Lão, hoàn toàn choáng váng tại chỗ!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chân dung đệ nhất cao thủ Ma Sách Tông, Đại Cung phụng trong truyền thuyết. Nhất là sau khi biết vị cung phụng này chính là lão tạp dịch Viên Lão của phòng tạp dịch, trong lòng càng chấn động tột đỉnh!
"Không sai, lão phu chính là Đại Cung phụng của Ma Sách Tông, Viên Hưng Cương!" Thu hết nét mặt kinh dị của tất cả mọi người vào mắt, Viên Lão hơi nghiêm mặt lại, hét lớn một tiếng.
Trong lòng bất giác run lên, đám người do dự một chút, cuối cùng đồng loạt khom lưng, cao giọng hô: "Tham kiến Đại Cung phụng!"
Không chỉ là cao tầng nội môn mà cả những trưởng lão cung phụng và một đám đệ tử phòng tạp dịch đều cúi người thật sâu, thật lòng khâm phục. Đại Cung phụng trong lòng bọn họ là một truyền thuyết, là người duy trì niềm tự tôn của bọn họ, bởi vì Ma Sách Tông có Đại Cung phụng trấn tông, mới khiến cho bọn họ cực kỳ kiêu hãnh. Lúc này gặp được người thật, mặc kệ bọn họ có tạo phản hay không, cũng không thể không biểu đạt lòng tôn kính cao quý nhất với vị thần tượng này.
Viên Lão khẽ gật đầu, bất giác thở ra một hơi dài, buồn bã nói: "Người của phòng tạp dịch muốn bạo động, trưởng lão cung phụng nội môn muốn chuồn đi, chỉ để lại một tông chủ tứ cố vô thân, chờ nhận lấy một hồi chém giết. Hừ hừ hừ... Từ lúc nào Ma Sách Tông của chúng ta trở nên náo nhiệt, chia năm xẻ bảy như vậy!"
"Đại Cung phụng, tên Trác Uyên này vượt quá quyền hạn, xúi giục người của phòng tạp dịch tạo phản, lòng dạ đáng chém, tội không thể tha thứ!" Lúc này Tà Vô Nguyệt mới tức giận ôm quyền, chỉ tay về phía Trác Uyên nơi đó mà mắng to.
Thạch Cung phụng thấy cao thủ như Đại Cung phụng xuất hiện, cũng cảm thấy lại có đường sống trở mình, vội chắp tay nói: "Đại Cung phụng minh xét, lòng bảo hộ tông môn của nhân mã nội môn ta không hề thay đổi, tất cả đều nghe Đại Cung phụng như thiên lôi sai đâu đánh đó, xin Đại Cung phụng hạ lệnh!"
Lời này nói bóng gió chính là, không phải tên Trác Uyên này muốn tạo phản sao? Đại Cung phụng ngươi mau đến trấn áp đi, bọn ta theo ngươi đánh một trận, không sợ không chơi lại bọn họ. Mấy người giết chết hết bọn họ, Ma Sách Tông này lại là thiên hạ của ta, khà khà khà...
Sớm đã nhìn ra ý của lão ta, Viên Lão bất giác cười lạnh, sau đó nhìn về phía Trác Uyên.
"Viên Lão, ngươi đứng về phía nào?"
Nhưng mà còn không đợi lão ta mở miệng, Trác Uyên đã tranh nói trước: "Nếu như ngươi muốn về phe đám người Tà Vô Nguyệt này, vậy thì hôm nay tình nghĩa của chúng ta coi như chấm dứt ở đây!"
Khí phách!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi sững sờ nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng tán thưởng một trận. Không hổ là tông chủ tương lai của chúng ta, đối mặt với đệ nhất cao thủ của tông môn trong truyền thuyết mà vẫn có thể dùng giọng điệu bá đạo như vậy, thật là kiêu ngạo mạnh mẽ!
Nhưng mà trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, sở dĩ Trác Uyên trâu bò như thế, dám nói chuyện không chút lưu tình với Đại Cung phụng cũng là bởi vì sau lưng hắn còn có một nhi tử yêu nghiệt.
Tiểu quỷ kia vừa ra tay, có lẽ đến cả Đại Cung phụng cũng không đỡ nổi...
Đám người mặc dù sùng bái Đại Cung phụng, nhưng còn chưa tới mức mù quáng, phán đoán thực lực mạnh yếu vẫn còn rất rõ ràng.
Chỉ có điều bọn Thạch Cung phụng không biết chuyện này, cho nên lúc này mới cười nhạo ra tiếng, châm ngòi ly gián: "Trác Uyên, ngươi to gan thật đấy. Ngươi thật sự cho rằng ỷ vào phe mình nhiều người là có thể nắm chắc vị trí Tông chủ trong lòng bàn tay sao? Vậy ngươi để mặt mũi của Đại Cung phụng ở chỗ nào? Lão nhân gia há có thể để ngươi làm càn như thế?"
"Ngậm miệng, chuyện của lão phu cũng không tới phiên ngươi làm chủ!"
Nhưng mà lão ta vừa dứt lời, Viên Lão đã liếc xéo lão ta một cái, lạnh lùng quát: "Thạch Cung phụng, những năm nay ngươi cũng gây ra không ít rắc rối trong tông môn đâu, vẫn nên ngoan ngoãn im miệng đi thôi!"
Ách!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!