Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nguy rồi, quá coi thường tiểu tử này!  

             Đôi đồng tử Thạch Cung phụng không nhịn được run rẩy, sắc mặt trầm xuống, trái tim cũng đang điên cuồng đập bịch bịch trong lồng ngực. Nhìn ánh mắt lạnh như băng của tất cả mọi người trước mặt, lão ta không khỏi nâng tay áo lên lau mồ hôi trên trán!   

             Lúc đầu lão ta muốn mượn tay Tà Vô Nguyệt, quang minh chính đại diệt trừ Trác Uyên, tiếp theo lại dần dần đè ép, đánh bại phòng tạp dịch. Nhưng lão ta trăm triệu lần không nghĩ tới Trác Uyên lại làm việc tàn nhẫn quả quyết như thế, nói phản là phản!  

             Hơn nữa, hắn còn thành công lôi kéo nhiều trưởng lão cung phụng cùng tạo phản như vậy. Cứ như thế, danh tiếng tông chủ này của Tà Vô Nguyệt đã hoàn toàn trở thành thùng rỗng, không có chút lực chấn nhiếp nào!  

             Hiện tại lão ta cùng một phe với Tà Vô Nguyệt, chẳng những không có một chút tác dụng nào, ngược lại còn đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, trở thành mục tiêu thanh trừ của đối phương, mà mọi chuyện cũng trái với kế hoạch ban đầu của lão ta, được không bù nổi mất!  

             Trác Uyên ra tay đúng là mẹ nó nhanh!  

             Đôi mắt Thạch Cung phụng khẽ híp lại, cắn chặt môi, trong lòng hận vô cùng. Vì sao lão ta không ra tay sớm hơn, khi tiểu tử này lấy lệnh bài ra thì cố ra vẻ một chút, muốn dẫn toàn bộ trưởng lão đi thì trước tiên phải bắt lão ta lại đã.  

             Cứ như vậy, mặc dù không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, dưới một đống lời nói mát của đám lão gia hỏa ở phòng tạp dịch, không trị được trọng tội của hắn, nhưng ít nhất sẽ không cho hắn cơ hội tiên hạ thủ vi cường.   

             Nhưng bây giờ đã không giống như trước, tiểu tử này và đám lão bất tử kia đã sớm thông đồng một giuộc, có chuẩn bị mà đến, dưới tình huống địch mạnh ta yếu này, muốn động vào hắn là chuyện không có khả năng. Hơn nữa, người của lão ta còn có nguy cơ bị tiêu diệt trong vài phút!  

             Vừa nghĩ đến đây, trên đầu Thạch Cung phụng chảy ngày càng nhiều mồ hôi lạnh, cảm giác cực kỳ không cam lòng. Kế hoạch của lão ta còn chưa kịp thực hiện đã chết từ trong trứng nước, bản thân ẩn nhẫn một thời gian dài như vậy cuối cùng lại là làm áo cưới cho người khác, lão ta thật sự không cam tâm!  

             Nhưng mà đúng lúc này, khi mồi dẫn lửa của cuộc đại chiến giữa hai bên chỉ cần động một cái là bùng nổ, một tiếng hét lớn bỗng dưng vang lên: "Chờ một chút!"  

             Đám người khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Sát mập mạp đang lảo đảo xông ra khỏi đám người, chắn trước mặt nhân mã hai phe, cười tươi rạng rỡ nhìn về phía Tà Vô Nguyệt!   

             "Dương Sát, ngươi làm gì vậy? Ngay cả ngươi cũng muốn chống lại mệnh lệnh của bản tông sao?"  

             Tà Vô Nguyệt khẽ chau mày. Lão ta đang phẫn nộ choáng váng đầu óc vì bị vượt quyền, một lòng chỉ muốn xử lý Trác Uyên nên vẫn còn chưa nhìn thấy rõ tình thế trước mắt, bất giác giận dữ hét.  

             Dương Sát thầm than một tiếng, bất đắc dĩ liếc nhìn Tà Vô Nguyệt, nhưng cuối cùng vẫn cố lộ ra nụ cười vô hại, ra sức khuyên giải: "Vô Nguyệt à, là ngươi không đúng rồi. Lần này Trác Uyên dẫn bọn ta ra ngoài, chẳng những không hề gây ra chuyện gì làm nhục tông môn, mà còn giương cao uy phong của tông ta, lập được công lớn nữa. Ngươi làm tông chủ phải nên khen thưởng mới đúng, sao có thể phạt nặng hơn được?"  

             "Lập công? Lập công gì?" Lông mày Tà Vô Nguyệt nhíu lại, mặt mũi đầy vẻ nghi hoặc.  

             Dương Sát bất giác cười hắc hắc, dương dương đắc ý nghểnh cao đầu, cười to: "Lập công gì? Ha ha ha... Các huynh đệ, mau hồi báo chiến tích của chúng ta cho tông chủ, để lão nhân gia được vui cùng!"  

             Tất cả mọi người không nói gì, nhìn chằm chằm bóng dáng cười to một mình của Dương Sát, đều ăn ý giữ im lặng!  

             Ngoại trừ Tà Vô Nguyệt đang ôm một đầu tức giận ra, có lẽ đại đa số mọi người ở đây đều đã nghe ra mánh khóe trong lời nói của Dương Sát. Đây rõ ràng là đang muốn giảng hòa, phòng ngừa hai phe đại chiến!  

             Mà Dương Sát để cho đám người báo cáo tình hình chiến đấu với tông chủ cũng là muốn bảo vệ danh tiếng tông chủ của Tà Vô Nguyệt. Ngươi không đoạt vị, ta không xử ngươi, tất cả mọi người đều vui vẻ thì tốt biết bao nhiêu!  

             Chỉ có điều bọn họ đã thành lập nhóm tạo phản, sao có thể nói không làm là không làm được? Cho dù giải tán cũng phải do chính miệng thủ lĩnh nói mới tính.  

             Cho nên trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trác Uyên, chờ đợi chỉ thị của hắn. Nhưng nhìn thấy thái độ như vậy của đám người đối với Trác Uyên, trong bụng Tà Vô Nguyệt lại càng dấy lên lửa giận, hận không thể chém tên tiểu tử trước mặt này thành trăm mảnh.  

             Xin nhờ, tông chủ của Ma Sách Tông là lão tử, Tà Vô Nguyệt này!  

             Các ngươi muốn báo cáo tình hình với lão tử lại còn phải cần đến sự đồng ý của Trác Uyên, các ngươi đặt lão tử ở chỗ nào?  

             Có lẽ là đầu óc đã thật sự bị lửa giận dưới đáy lòng đốt hỏng, vào giờ phút này người luôn luôn khôn khéo như Tà Vô Nguyệt lại trở nên ngu ngốc lạ thường, vẫn chưa nhìn ra trong mắt những trưởng lão cung phụng này đã sớm không còn chỗ cho lão ta, lão ta cũng đã không còn là vị tông chủ đáng kính trọng trong lòng bọn họ.   

             Hiện tại tất cả bọn họ đều xem Trác Uyên như thiên lôi sai đâu đánh đó!  

             "Bạch Cung phụng, ngươi báo cáo cho tông chủ một chút đi!"  

             Đáy lòng Trác Uyên có chút trầm ngâm, giương mắt nhìn ánh mắt khẩn cầu tha thiết của Dương Sát, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, quyết định cho Tà Vô Nguyệt một cơ hội dừng tay giảng hòa cuối cùng.  

             Dù sao hắn chỉ muốn dẫn Sở Khuynh Thành cao chạy xa bay, cũng không ngại kéo cả một tông môn ra gánh vác. Nếu không phải nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không muốn làm ra loại chuyện này, có thể hòa bình giải quyết thì không còn gì tốt hơn.  

             Mà Dương Sát nghe thấy lời Trác Uyên nói thì không khỏi mừng rỡ, vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Trác Uyên. Bạch Cung phụng cũng chăm chú nhìn Trác Uyên hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu, nhưng giọng điệu lại mang vẻ lạnh lùng nói với Tà Vô Nguyệt: "Lần này Trác quản gia mang bọn ta tiêu diệt Huyền Thiên Tông, chiến công phong phú, công trạng chói lọi, quả thật là công lao lưu danh mấy ngàn năm sáng lập Ma Sách Tông ta, tương lai không biết có ai có thể vượt qua hay không, nhưng tuyệt đối là xưa nay chưa từng có..."   

             "Cái gì? Ngươi lại dám mang theo cao thủ tông môn, tự tiện phát động đại chiến giữa hai tông?" Bạch Cung phụng còn chưa dứt lời, đôi mắt Tà Vô Nguyệt đã trợn trừng lên, tức giận gào thét: "Ngươi là cái quái gì mà dám tự ý quyết định chuyện lớn như thế? Người tới, bắt tên nghịch tặc Trác Uyên này lại cho ta, sống chết miễn bàn. Tên nào dám không nghe theo, cản trở mệnh lệnh, giết chết không tha!"  

             Nghe được lời này, Dương Sát không khỏi giật mình, trong tay lập tức lóe lên ánh sáng, vài món linh binh linh giáp cao cấp hiện ra, vội vàng nói: "Vô Nguyệt, ngươi đừng kích động, ngươi nghe ta nói, đây là chiến lợi phẩm lần này của chúng ta, chúng ta đã dọn sạch toàn bộ bảo vật của Huyền Thiên Tông rồi, là thắng lợi lớn đó..."     

             "Cút!"  

             Nhưng mà còn không đợi lão ta nói xong, Tà Vô Nguyệt đã hung hăng vung ống tay áo lên, đẩy lão ta ngã xuống đất, hai mắt nhìn về phía Trác Uyên càng đỏ rực, oán độc hơn lúc trước, mắng to: "Tội lớn lạm quyền, đại nghịch bất đạo, hôm nay Trác Uyên đã phạm phải tội không thể tha thứ, nhất định phải xử cực hình tại chỗ, ai cũng không được phép xin tha cho hắn, nếu không đều cùng một tội!"  

             Tiếng rống giận của Tà Vô Nguyệt vang vọng thật lâu bên tai tất cả mọi người. Dương Sát nhìn chằm chằm lão ta một hồi, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, cắn chặt hàm răng, cúi đầu xuống.  

             m Sát và Quỷ Sát đứng quan sát tất cả mọi chuyện cũng bất đắc dĩ thở dài, nhủ thầm trong bụng, Tà Vô Nguyệt, ngươi phải biết Dương Sát làm tất cả những chuyện này không phải vì cầu tình cho Trác Uyên, mà là vì ngươi!  

             Bây giờ rốt cuộc thế lực phía sau Trác Uyên lớn bao nhiêu, sao ngươi lại không nhìn ra chứ? Ai, quả nhiên là hám lợi mất khôn, một chút cũng không sai!  

             Thạch Cung phụng thấy thế cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài trong bụng. Bây giờ Tà Vô Nguyệt đã hoàn toàn bị phẫn nộ làm cho u mê đầu óc, mất đi khả năng phán đoán ngày thường, vậy mà không nhìn ra tông môn này đã không còn thuộc về lão ta!  

             Trước kia lão ta có danh tiếng tông chủ, có thể tùy ý đùa bỡn trưởng lão cung phụng trong lòng bàn tay, cân bằng quan hệ giữa các thế lực. Nhưng bây giờ, trong mắt mọi người đã không còn có lão ta, sẽ không nghe theo bố trí của lão ta nữa.  

             Giờ khắc này, nếu như còn đứng chung một chỗ với lão ta, chỉ có thể tự chịu diệt vong!  

             Thạch Cung phụng nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu, trong đầu đã nghĩ đến chuyện rút lui...  

             Trác Uyên khẽ liếc Tà Vô Nguyệt đang cáu gắt, nóng nảy kia một cái rồi không thèm để ý mà quay sang nhìn Bạch Cung phụng đang đứng bên cạnh, cười nói: "Bạch Cung phụng, ngươi thật sự không có ý định làm hòa đúng không, còn dùng loại lời này kích thích lão ta? Đến cả kính xưng tông chủ trước khi bẩm báo cũng lược bỏ!"  

             "Ha ha ha... Trác quản gia minh xét, tên bắn ra không thể quay đầu lại! Một khi đã muốn làm loại chuyện này thì phải làm đến cùng, làm gì có đạo lý bỏ dở giữa chừng. Bằng không ngươi và Sở cô nương tiêu diêu tự tại rời đi, bỏ đám lão gia hỏa chúng ta ở lại đây chờ bị Tà Vô Nguyệt tính sổ, chẳng phải là bẫy chúng ta sao?"  

             Bạch Cung phụng bất giác cười khẽ, bái Trác Uyên một cái thật sâu rồi tiếp tục nói: "Chúng ta đều cho rằng Trác quản gia thích hợp với vị trí tông chủ này hơn Tà Vô Nguyệt, công lao hiện tại, lưu lợi nghìn đời (1), xin Trác quản gia đừng từ chối!"  

             (1) 功在当代, 利在千秋: Công lao được thiết lập ở hiện tại sẽ mang lại lợi ích ở tương lai.  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm lão ta hồi lâu, trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu, trong mắt đột ngột lóe lên quyết tâm: "Được, vậy thì ra tay đi!"  

             "Người đâu, bắt Tà Vô Nguyệt lại!"  

             Trác Uyên vừa dứt lời, trong mắt Bạch Cung phụng hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lớn tiếng hét. Các trưởng lão cung phụng còn lại thấy vậy cũng đồng thời phóng ra khí thế mạnh mẽ, đôi mắt đầy hung ác xông thẳng về phía Tà Vô Nguyệt.  

             Tà Vô Nguyệt không khỏi giật mình rồi bỗng dưng ngây dại. Đây là chuyện gì, sao đám gia hoả này dám vọt tới chỗ mình, muốn tạo phản sao?  

             Hình như tới tận giờ khắc này, lão ta mới phát hiện ra địch nhân của mình không chỉ là một mình Trác Uyên mà còn có những trưởng lão cung phụng đã sớm thay lòng đổi dạ này.  

             "Thạch Cung phụng, chúng ta nên làm gì?" Gặp kẻ địch khí thế hung mãnh như vậy, một trưởng lão nội môn mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Thạch Cung phụng, trưng cầu ý kiến lão ta.  

             Tròng mắt Thạch Cung phụng hơi híp lại, quả quyết nói: "Ở nơi thị phi, chạy là thượng sách!"  

             Nói xong, lão ta lập tức muốn nhấc chân bỏ đi. Mấy cao tầng nội môn còn lại cũng không muốn quản việc đâu đâu này, vội theo sát bước chân của Thạch Cung phụng, chỉ để lại một mình tông chủ hết thời Tà Vô Nguyệt, chờ đợi những cao tầng phòng tạp dịch đã sớm không còn đồng lòng với lão ta hung ác bắt lão ta lại!  

             Dương Sát thì ngồi liệt trên mặt đất, cười khổ một trận. Vô Nguyệt ơi là Vô Nguyệt, huynh đệ ta vừa rồi không ngừng tạo cơ hội cho ngươi hoà giải, nhưng ngươi lại quá bảo thủ! Hiện tại mọi người đã hoàn toàn trở mặt, ta cũng không còn cách nào để cứu ngươi nữa rồi, ngươi tự thu xếp cho ổn thoả đi!  

             Ngay khi đám người đang muốn ra tay, một luồng hào quang màu xanh đột nhiên bao trùm xung quanh tất cả. Đám người bất giác giật mình, kinh hãi hô lên: "Vùng Khô Vinh, Khô Vinh ngũ lão?"  

             Đồng thời, một tiếng hét già nua cũng vang lên bên tai những người ở đây: "Dừng tay lại cho lão phu!"  

             Thân thể tất cả mọi người bất giác bị kiềm hãm, không khỏi sững sờ quay đầu nhìn. Chỉ thấy một bóng dáng lưng còng đầy tang thương đang bước từng bước tới gần mọi người, trên mặt đầy vẻ trang nghiêm.  

             "Viên Lão?" Lông mày Trác Uyên run lên, lẩm bẩm trong miệng một tiếng.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!