Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hầy!  

             Khi nghe Trác Uyên nói vậy tất cả mọi người đều thở dài một hơi rồi ngây người ra!  

             Đây rõ ràng là tạo phản mà, sau khi đánh bại một môn phái khác xong thì liền quay về đánh chiếm môn phái của mình. Tất cả cao thủ của Ma Sách Tông, e rằng có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sau khi đi khỏi môn phái lần này thì họ lại trở thành kẻ phản đồ!  

             Tuy rằng mọi người đều là người tu luyện trong ma đạo, nhưng họ vẫn có sự trung thành với môn phái mình chứ, trong phút chốc đòi tạo phản, họ khó lòng chấp nhận được.  

             Đừng nói là bọn họ, đến người ngoài như Hàn Thiên Ảnh, khi nghe Trác Uyên hò hét to gan như thế, nàng ta cũng bất giác thấy giật mình. Tiếp đó, nàng ta khẽ đi mấy bước, đi đến trước mặt của Sở Khuynh Thành, rồi run rẩy cẩn thận nhỏ tiếng nói: “Sư muội à, nam nhân của muội ngang tàng thật đó, hắn nói phản lại môn phái của mình là liền phản ngay, hắn còn dẫn theo một đám trưởng lão cung phụng đi làm phản nữa? Có lẽ bây giờ bọn họ đang hối hận, như thể họ là một kẻ ngốc bị tên nam nhân của ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay ấy nhỉ!”  

             “Sư tỷ à, Trác Uyên không phải người ham muốn theo đuổi danh lợi, chàng cũng vì muốn tự bảo vệ bản thân mình thôi!” Sở Khuynh Thành bất lực lắc đầu rồi thở dài một hơi nói.  

             Hàn Thiên Ảnh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới hiểu rõ gật đầu nói: “Cũng đúng, truyền ý chỉ giả là dấy lên cuộc chiến giữa hai môn phái, đây là hắn đã phạm tội vượt quyền hạn rồi, vậy thì chết chắc rồi. Nếu như bây giờ hắn không làm phản, thì cho dù hắn không chết, thì cũng sẽ bị người của Ma Sách Tông truy đuổi đến suốt đời. Có điều mọi người đều biết kết cục này, nhưng không phải ai cũng có thể quyết đoán làm phản như hắn được. Hắn là người biết bản thân mình nên làm gì. Làm gì giống với khuê lang nhà ta, cho dù có đưa cho hắn ta gan hùm gan cọp, có lẽ hắn cũng không dám làm thế đâu!”  

             Sở Khuynh Thành bất giác bật cười rồi từ từ gật đầu, nàng nhìn sang dáng người đang ưỡn về trước của Trác Uyên, còn có cả gương mặt kiên quyết đó nữa, nàng thấy yêu hắn vô cùng!  

             Phu quân của Sở Khuynh Thành này, nhất định phải là tên anh hùng hảo hán oai phong lẫm liệt này. Cho dù hắn ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thì trong mắt hắn cũng chưa từng chứa đựng bóng dáng của sự thất bại…  

             Trác Uyên liếc nhìn mọi người một cái, liền nhìn thấy dáng vẻ không ngừng do dự của bọn họ, trong lòng hắn đã hiểu rõ, hắn từ từ mở miệng nói: “Thật ra…nếu như chuyện này có thể được giải quyết một cách hòa bình êm đẹp thì ta cũng không muốn làm ra chuyện phản bội môn phái bất lương như vậy đâu. Mọi người cũng biết rồi, ta là người sắp rời khỏi Ma Sách Tông, cũng chả phải kẻ muốn tranh quyền đoạt lợi. Nhưng mà nếu ai muốn lấy mạng ta, như thế là không được rồi, đây chính là giới hạn trong lòng ta, thật sự đã quá đủ rồi!”  

             Đám người nhìn nhau một cái, hai mắt họ khẽ liếc ngang liếc dọc, họ không hề nói câu nào, cũng không biết là họ đang nghĩ gì nữa.  

             “Ta biết hết những suy nghĩ trong lòng các ngươi, chẳng qua các ngươi muốn mình lão tử ta diện cớ mà thôi!”  

             Như thể đã sớm đoán được ý đồ trong lòng bọn họ, vẻ mặt Trác Uyên vô cùng bình tĩnh, hắn hiểu rõ lên tiếng nói: “Không phải là lão tử ta chưa từng nghĩ đến cách này. Vốn dĩ tất cả những thứ này đều là do một mình lão tử ta gây nên, ta có tự mình thừa nhận thì cũng hợp tình hợp lý. Nếu như có thể dùng một cái mạng của lão tử ta đổi lấy mạng của tất cả mọi người, thì lão tử ta có chết cũng đáng lắm, không để tâm gì cả. Nhưng mà các ngươi nghĩ đi, với tính tình của Tà Vô Nguyệt, lão ta sẽ bỏ qua cho các ngươi hay sao?”  

             Khi nghe thấy Trác Uyên nói vậy, cơ thể của mọi người khẽ run lên, như thể họ bị chấn động vậy, gương mặt mới nãy còn tràn ngập sự hy vọng của họ giờ lại trở nên u ám vô cùng.  

             Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người một cái rồi lên tiếng hét lớn, khai sáng cho mọi người nói: “Các ngươi tỉnh lại đi, đừng nghĩ cách đầu cơ trục lợi, đừng mơ giấc mơ thái bình hảo huyền không có thật đó nữa. Sự tàn bạo và máu lạnh của Tà Vô Nguyệt, mọi người đều biết cả rồi mà! Lão ta có thể tha thứ cho một đám cung phụng trưởng lão mượn danh nghĩa môn phái của lão ta đi gây đại chiến với môn phái khác khi chưa có mệnh lệnh của lão ta hay sao? Đây chính là muốn khiêu khích quyền thế với lão ta, lòng khoan dung của lão ta nhỏ đến đâu, các ngươi hiểu rõ hơn ta mà!”  

             “Nhưng mà, chuyện này không phải là ngươi…”  

             “Đúng vậy, là ta giả truyền ý chỉ của lão ta!”  

             Có người lập tức đứng lên lo sợ chỉ tay về hướng Trác Uyên, nhưng lại bị Trác Uyên ngắt lời nói: “Nhưng mà các ngươi cũng phải hiểu, chuyện có thể thì đã sao, sẽ không trách tội các ngươi hay sao? Vậy tại sao đám trưởng lão cung phụng còn lại trong môn phái không đi theo ta như các ngươi chứ? Hứ hứ hứ… tình hình bây giờ, Tà Vô Nguyệt đã mất lòng tin với các ngươi rồi. Tuy rằng trong một khoảng thời gian, lão ta sẽ không làm gì các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng có quên, bây giờ Ma Sách Tông có mười ngàn Thánh Linh Thạch, không tới một trăm năm, sẽ đào tạo ra được nhiều trưởng lão cung phụng nữa, lúc đó họ sẽ nhanh chóng thế chỗ của các ngươi!”  

             “Vả lại các ngươi cũng đừng có quên, các ngươi là trưởng lão cung phụng trong phòng tạp vụ của ta, sớm đã bị gán ghép với ta rồi, các ngươi có trốn cũng trốn không thoát đâu. Nếu như Tà Vô Nguyệt xem ta là tên phản bội, thì các ngươi cũng không tránh khỏi việc sớm muộn gì cũng bị triệt tiêu, suy cho cùng Ma Sách Tông vẫn là thiên hạ của đám trưởng lão trong môn phái và Thạch cung phụng thôi. Các ngươi khổ cực nhiều năm như thế mới có thể nắm được quyền thế trong tay, chả được bao lâu thì lại phải giao trả lại, mà bản thân các ngươi cũng chả có kết cục tốt đẹp gì. Các ngươi có cam tâm tình nguyệt muốn có kết quả như thế hay không?”  

             Cơ thể của mọi người khẽ run lên, tai họ nghe rất rõ những lời nói hùng hồn mãnh liệt đó của Trác Uyên, trong mắt họ liền tràn ngập sự không can tâm và sự phẫn nộ!  

             Chính vào lúc này, Bạch cung phụng bỗng nhiên đứng lên, lão ta quơ hai tay rồi hét lớn nói: “Mọi người nghe ta nói này, lời của Trác quản gia nói rất có lý, tuy rằng lần này giống như Trác quản gia đã lừa dối chúng ta, nhưng mà mọi người cũng đừng quên, khoảng thời gian tốt đẹp của chúng ta lúc ở phòng tạp dịch cũng là công lao của Trác quản gia, chúng ta và Trác quản gia sớm đã trở thành người cùng hội cùng thuyền rồi, không ai có thể chạy thoát được đâu!”  

             “Lần này chúng ta trở về môn phái, nếu như tông chủ không tính toán với chúng ta, vậy thì dễ nói rồi, chúng ta cũng không muốn gây ra cuộc chiến trong môn phái, cuộc chiến giữa những người của mình. Nhưng mà nếu như tông chủ trừng phạt Trác quản gia, thì nói không chừng chúng ta chắc cũng phải làm phản thôi. Mọi người đừng có quên, Trác quản gia là thủ lĩnh của chúng ta, cây cao ngã thì bầy khỉ cũng chết. Một khi Trác quản gia ngã xuống, thì tông chủ muốn làm gì một trong số những người chúng ta, thì cũng chỉ cần giẫm một cái nhẹ nhàng, chúng ta cũng không thể phản kháng lão ta nữa rồi. Bởi vậy tất cả cung phụng trưởng lão của phòng tạp vụ chúng ta nên cố gắng bảo vệ cho Trác quản gia mới được!”  

             “Không sai, Bạch cung phụng nói rất có lý!”  

             Đột nhiên, Thích cung phụng cũng đứng thẳng dậy lớn tiếng nói: “Lần này chúng ta trở về môn phái, chúng ta tuyệt đối không thể trúng kế kéo dài của tông chủ, bởi vì lúc này chúng ta đang có sức mạnh cực lớn mà. Trong trận chiến với Huyền Thiên Tông lần này, chúng ta nắm rõ thực lực của Lạc gia rồi, chúng ta càng hiểu rõ sức mạnh của vị công tử đó của Trác quản gia rồi. Bởi vậy nên có thể nói rằng, giờ này khác này đây, chúng ta là kẻ có chiến lực mạnh nhất. Nếu như tông chủ không thể lập tức đưa ra câu trả lời cho chúng ta, mà lãi ta lại bỏ qua chuyện này, thế thì chúng ta phải thay triều đổi đại rồi. Do dạng thiếu quyết đoán, dễ dàng mềm lòng thì chỉ đồng nghĩa với cái chết mà thôi, chúng ta đã quá rõ thủ đoạn và sự tàn nhẫn của tông chủ rồi!”  

             Trong lòng mọi người thấy giật mình, vẻ mặt họ vô cùng nghiêm túc, họ hiểu rõ gật đầu, trong mắt họ tràn ngập ý chí chiến đấu.  

             Theo những gì Thích cung phụng nói thì họ mới hiểu ra, thì ra họ có chiến lực mạnh như thế, nếu như họ muốn đánh bại môn phái của mình thì chỉ cần giẫm một cái mà thôi.  

             Nhưng nếu như họ đi qua khỏi thôn này, không có sự giúp đỡ của Lạc gia, Tà Vô Nguyệt lại tấn công từng người một, vậy thì bọn họ sẽ thật sự biến thành con cá trên tấm thớt, mặc cho người ta giết hại rồi!  

             Bởi vậy, đây cũng không phải là lúc cho họ do dự nữa rồi.  

             Thích cung phụng nhìn thế biểu cảm của mọi người đã dần trở nên kiên quyết hơn, lão ta nhìn sang Trác Uyên một cái rồi lại nhìn sang mọi người, lão ta khẽ bật cười lên tiếng: “Huống hồ gì, lúc trước Trác quản gia cũng có đấu với tông chủ của Huyền Thiên Tông rồi, ta nghĩ chắc mọi người cũng đã hiểu rõ rồi đó, bọn họ thật sự là ngang tài ngang sức với nhau. Bởi vậy nên lão phu ta mới cảm thấy cho dù không có sự uy hiếp quyền lực đến từ Tà Vô Nguyệt, để Trác quản gia làm tông chủ của chúng ta cũng là một sự lựa chọn tốt đó chứ, khà khà khà…”  

             “Tham kiến Trác tông chủ!” Người của Ma Sách Tông cũng quay đầu rất nhanh, họ biết họ sắp tạo phản rồi, thì liền chắp tay bái lạy trước. Cũng giống như mấy cuộc chiến của đế quốc, trước khi tướng lĩnh tạo phản thì cũng sẽ tự mình xưng đế vậy, thế cho danh chính ngôn thuận!  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, hắn liếc mắt nhìn sang Thích cung phụng một cái, hai người họ nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, sau đó Trác Uyên bật cười thành tiếng, hắn cũng không úp úp mở mở nữa, hắn lớn tiếng nói: “Vậy thì tất cả mọi người nghe lệnh đây, chuẩn đốn trang phục chuẩn bị phản công Ma Sách Tông, không được có bất kỳ sai sót gì!”  

             “Dạ!”  

             Mọi người liên tục chắp tay, mắt họ tràn ngập ý chí chiến đấu, xem ra còn kịch liệt hơn lúc họ tiến công vào Huyền Thiên Tông nữa. Suy cho cùng cho dù đây có là trận nội chiến thì bọn họ cũng không được thua!  

             Đám người Dương Sát thấy vậy thì lấy tay ôm trán rồi bất lực than thở nói: “ y da, Vô Nguyệt à, đây là do ngươi ngày thường hay tạo nghiệp đó. Ai bảo ngươi ngày thường hà khắc với bọn ta như thế, bây giờ thì hay rồi, nháy mắt một cái thì người ta đã tạo phản rồi, ngươi á, ngươi cứ nằm mơ giấc mơ được làm tông chủ của Trung Tam Tông đi. Ầy, ta cũng thật sự không biết nên làm thế nào để cứu ngươi nữa!”  

             Dương Sát bất lực lắc đầu rồi nhanh chóng đi theo mọi người, lông mày lão ta nhíu lại, lão ta đang nghĩ đường giải quyết chuyện này.  

             Họ có mối giao tình sâu nặng với Trác Uyên và Tà Vô Nguyệt, hai người này mà đánh nhau thì họ nên giúp ai đây chứ?  

             Đây chính là trận chiến Cao Binh (cuộc nổi dậy đảo chính quân sự năm 960, sau trận chiến này Triệu Khuông Dẫn đã thành lập nhà Tống), khoác hoàng bào trên vai, quân vương vô đại, thiên hạ đi theo sau…  

             Ở một diễn biến khác, bên ngoài kết giới của Ma Sách Tông, có một tiếng vù nhẹ phát qua, cánh cửa lớn của môn phái từ từ mở ra, Tà Vô Nguyệt mang theo gương mặt vui vẻ bước vào bên trong, lão ta hoàn toàn không biết ngôi vị tông chủ của lão ta đã lung lay rồi.  

             “Tông chủ trở về môn phái rồi!”  

             “Tông chủ trở về môn phái rồi!”  

             Hai đứa bé nhanh chóng chạy vào trong môn phái để thông báo tin mừng, Tà Vô Nguyệt cũng hài lòng đi vào trong, vẻ mặt lão ta vui cùng vui vẻ đắc chí, rất rõ ràng, lão ta đã nhận được sự đối đãi long trọng cũng như những lời nịnh hót từ bên ngoài, nên mới vui vẻ đắc ý thế!  

             Nhưng lão ta còn chưa đi được mấy bước thì lông mày lão ta khẽ run lên, gương mặt lão ta bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, lão ta nhìn xung quanh rồi thắc mắc hỏi: “Ẩy, sao hôm nay môn phái chúng ta lại im lặng thế nhỉ, như thể có không ít người vắng mặt ha!”  

             “Tông chủ… tông chủ…”  

             Chính vào lúc này có một tiếng hét lớn vang lên, Thạch cung phụng dẫn theo chưa đến một trăm trưởng lão cung phụng trong môn phái bay đến, sau khi họ nhìn thấy Tà Vô Nguyệt thì họ liền cúi người hành lễ rồi cung kính nói: “Tông chủ đã trở về môn phái, lão phu và các vị cung phụng trưởng lão đã tiếp đón trễ rồi, bọn ta đã biết tội, mong tông chủ tha thứ, khà khà khà…”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!