Một canh giờ sau, Trác Uyên mới giải nguyệt trên người của Thủy Nhược Hoa và Hàn Thiên Ảnh, hai người họ bắt đầu mở kết giới của môn phái ra, đám người của Ma Sách Tông và Lạc gia, liền dìu những người bị thương, dọn xác của đồng đội mình rồi rời khỏi nơi đây.
Bởi vì họ sớm đã giải được ấn nguyệt của Sở Khuynh Thành, mà hình như Sở Khuynh Thành vẫn còn có chuyện gì đó, nàng nói với Trác Uyên một tiếng thì liền rời đi, bởi vậy đến khi tất cả mọi người đều bước ra khỏi kết giới đó, Trác Uyên vẫn cứ đứng im ngay lối ra, chờ Sở Khuynh Thành trở về!
Vù!
Đột nhiên có một bóng dáng xinh đẹp lướt qua, bóng dáng thướt tha đó của Sở Khuynh Thành lại xuất hiện trước mặt Trác Uyên, nàng cong môi nở nụ cười nhàn nhạt rồi nói: “Ta quay về rồi!”
“Về rồi thì được rồi, chúng ta đi thôi!” Trác Uyên khẽ gật gật đầu rồi từ từ đi về phía trước, hắn ôm chặt lấy cái eo ngọc ngà của Sở Khuynh Thành rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Sở Khuynh Thành thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, nàng cười hỏi: “Không lẽ chàng không muốn biết khi nãy ta mới vừa đi đâu, làm gì hay sao?”
“Ha ha ha… bất luận là nàng đi làm gì, chỉ cần không có nguy hiểm gì, ta cũng đều ủng hộ nàng, ta sẽ không hỏi nhiều đâu!” Trác Uyên khẽ mỉm cười, vẻ mặt hắn trông vô cùng thoải mái, hắn dịu dàng nói: “Nàng là thê tử của ta, chứ đâu phải thuộc hạ của ta, càng không phải phạm nhân của ta, nàng có sự tự do của nàng!”
Hai người đều là những người ngồi ở vị trí cao, họ tuyệt đối không hy vọng người khác sẽ hỏi quá nhiều về chuyện của mình, như thế thì họ sẽ có cảm giác như bị giám sát vậy. Bởi vậy nên chuyện của Trác Uyên, Sở Khuynh Thành không hỏi, mà chuyện của Sở Khuynh Thành, Trác Uyên cũng sẽ không hỏi quá nhiều, hai người ngầm hiểu như thế, đây cũng là sự tôn trọng lẫn nhau!
Nhưng mà hai người mới hiểu nhau chưa được mấy phút, mới đi hai ba bước thì trác uyên trầm ngâm đôi chút, rồi có chút thắc mắc, hắn quay sang hỏi: “A… đúng rồi, Khuynh Thành à, rốt cuộc khi nãy nàng đã đi đâu làm gì vậy!
Hi hi!
Sở Khuynh Thành bật cười thành tiếng, nàng trợn mắt với hắn một cái rồi nói lời hờn dỗi: “Không phải chàng nói là không hỏi nhiều hay sao, sao mới chưa được bao lâu mà chàng đã nuốt lời vậy?”
“Khà khà khà… xin lỗi, trong lòng ta hiểu rõ ta không nên vượt quá giới hạn với nàng, nhưng ta lại không nhịn được, ta muốn biết tất cả về nàng, đến việc nhỏ như sợi tơ nhện, dấu chân ngựa ta đều muốn biết, cảm giác này vô cùng phức tạp…”
Trác Uyên suy nghĩ hồi lâu rồi cười nhạt lắc lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên ta gặp phải chuyện thế này, ta không hiểu rõ lắm, đây là một sự kích động không thể tả bằng lời. Nếu như nàng không muốn nói thì thôi vậy, ta tôn trọng ý kiến của nàng…”
Đột nhiên, hắn còn chưa nói xong thì Sở Khuynh Thành đã vẫy vẫy tay, nàng quơ quơ chiếc nhẫn cất giữ trong tay trước mặt Trác Uyên, rồi khẽ cười thành tiếng: “Nhìn này, ta đi vì nó đấy. Sau khi bị Huyền Thiên Tông cấm túc, thì chiếc nhẫn cất trữ của ta đã bị tịch thu, ta mới đi tìm nó về!”
“Thì ra là như thế, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, khà khà khà…” Trác Uyên khẽ gật đầu rồi thản nhiên cười nói.
Sở Khuynh Thành thấy vậy thì liền trừng mắt lên, nàng trách móc nói: “Chuyện nhỏ gì chứ, khắp thiên hạ này chỉ có một đôi nhẫn như thế này thôi, là minh chứng cho việc ta và chàng ở bên nhau, sao lại xem đây là chuyện nhỏ chứ?
“Đúng vậy đúng vậy, đây đúng không phải là chuyện nhỏ…” Trác Uyên nhanh chóng gật đầu rồi khẽ bật cười thành tiếng, trong lòng hắn cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào vô cùng, trong lòng hắn hiểu rất rõ, tuy rằng đều là nhãn cất giữ đồ vật, nhưng chiếc nhẫn này không giống với chiếc nhẫn thánh của hắn, chẳng qua đây chỉ là công cụ hắn dùng để tu luyện trước đây thôi, chả có gì đáng trân trọng cả.
Sở Khuynh Thành lại coi trọng chiếc nhẫn này vậy, chính bởi nàng coi trọng tình cảm giữa hai người bọn họ, điều này khiến tim hắn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vô cùng.
Đột nhiên, hắn vẫn còn chưa đắm chìm xong trong cảm xúc ấm dạt dào tình ý này xong thì như thể Sở Khuynh Thành đã nhớ ra điều gì đó, nàng khẽ nhíu mày, cười châm chọc nói: “Đúng rồi, khi nãy ta nói nhầm rồi, chiếc nhẫn này không chỉ có hai chiếc đâu, có lẽ đại tiểu thư Lạc gia cũng có một…”
“A… cái này…” cơ thể của Trác Uyên khẽ đứng im bất động, trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Sở Khuynh Thành cong môi nở nụ cười xinh đẹp rồi từ từ mở miệng nói: “Sau này đặt ba chiếc nhẫn này vào một chỗ, ba người chúng ta đã có thể sống hạnh phúc với nhau rồi ha!”
“A, Khuynh Thành à, nàng ấy đâu giống nàng, đó chỉ là tình thân thôi, huống hồ gì nàng ấy đã đưa chiếc nhẫn đó cho Minh Viễn rồi, để làm tín vật của Lạc gia ấy mà…”
“Ủa… vậy sao, vậy thì còn Sương Nhi, Vĩnh Ninh, Liên Nhi, Lôi cô nương…”
Khóe môi Trác Uyên liền giật giật, hắn bất lực nhìn sang Sở Khuynh Thành, rồi cười khổ nói: “Khuynh Thành à, nàng là lâu chủ của Hoa Vũ Lâu đó, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ đại nhân đại đức cả…”
“Đúng vậy, nhưng mà có lúc ta cũng xúc động mà! Không phải là ta muốn giám sát cấm cản gì chàng, chỉ có điều nội dung trong miếng ngọc bội mà Mẫu Đan sư tỷ gửi cho ta không được rõ ràng lắm, khiến khúc mắt trong lòng ta cứ…” Sở Khuynh Thành khẽ nhướng mắt lên, nàng nở một nụ cười xinh đẹp hệt như một tiểu cô nương vậy.
Trác Uyên nghe vậy thì lông mày hắn khẽ run lên, trong lòng hắn thầm mắng Mẫu Đan là bà nhiều chuyện, sau đó thì hắn liền liên tục lắc đầu rồi cười nhạt!
Cứ như thế, Sở Khuynh Thành cứ tra hỏi kịch liệt,, Trác Uyên thì cứ gượng gạo ứng biến với những câu hỏi đó, hai người nắm lấy tay nhau, cùng nhau bước ra khỏi kết giới này!
Mà lúc này, hai người họ đều không phải là những người đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng uy phong lẫm liệt, họ chỉ là một đôi phu thê ân ái không thể nào bình thường hơn.
Có đấu khẩu, có ồn ào, và cũng có cả sự ngọt ngào…
Nhìn thấy bóng dáng hai người dần dần biến mất, Lạc Minh Viễn và Cừu Viêm Hải nhanh chóng đi theo phía sau lưng hai người bọn họ, họ nhìn nhau một cái rồi thấy có chút khó xử.
Lạc Minh Viễn nhìn sang Cừu Viêm Hải rồi thở dài một hơi, hắn cười khổ nói: “Trác đại ca dặn dò chúng ta hủy miếng ngọc bội đó, không được để cho bất kì người nào nhìn thấy, kết quả Khuynh Thành tỷ tỷ lại xem miếng ngọc bội đó một lần, giờ sao đây?”
“A… gia chủ à, chuyện này chắc sẽ không sao đâu.” Râu của Cừu Viêm Hải khẽ động đậy, lão ta suy nghĩ đôi chút rồi vui vẻ bật cười lắc đầu: “Ý của Trác quản gia chính là muốn sau này không có ai nhìn trúng Khuynh Thành cô nương nữa. Bây giờ chúng ta cũng đã hủy miếng ngọc bội đó rồi, Khuynh Thành cô nương cũng sẽ không tự làm hại bản thân mình chứ hả, không sao đâu mà!”
Lạc Minh Viễn suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ gật đầu, hắn thở dài nói: “Hy vọng như thế đi, nhưng mệnh lệnh của Trác đại ca là không được để ai nhìn thấy nó, bây giờ Khuynh Thành tỷ đã xem rồi, vậy chúng ta nên báo cáo thế nào với Trác đại ca đây?”
“Không phải Khuynh Thành cô nương đã nói rồi hay sao, chúng ta nên giấu chuyện này giúp nàng ấy, vậy thì chúng ta cứ bỏ qua chuyện này là được, dù sao cũng toàn là người của mình mà, không có chuyện gì đâu, khà khà khà…” Cừu Viêm Hải khẽ lắc lắc đầu, lão ta vui vẻ cười nói, đột nhiên lão ta có chút cảm động nói: “Gia chủ à, lão phu ta là người từng trải, có chút chuyện không nên quá cố chấp, cũng không cần nói quá rõ làm gì. Đợi sau khi ngươi có gia chủ phu nhân rồi, tới lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là khó tránh khỏi sự hồ đồ!”
Lạc Minh Viễn nhìn Cừu lão thật lâu, hắn trầm ngâm một hồi rồi khẽ gật đầu.
Dù sao thì Khuynh Thành tỷ và Trác đại ca cũng là người một nhà, chuyện giúp thê tử giấu tướng công tí chuyện cũng không phải chuyện lớn lao gì, cũng chẳng có gì to tát cả!
Thế là sau khi hai người họ nhìn nhau một cái, họ liền nhanh chóng gật đầu, họ đã có cùng suy nghĩ với nhau, họ nhanh chóng bước nhanh về phía trước để theo kịp bước đi của mọi người.
Sau đó, Sở Khuynh Thành cảm thấy vô cùng hài lòng, đây là lần đầu tiên nàng lừa dối Trác Uyên một lần. Mà vị sự tin tưởng lẫn nhau giữa hai người, Trác Uyên cũng chả nghi ngờ gì thêm, chuyện này cứ trôi qua như thế!
Nhưng đâu ai ngờ được rằng, vì sơ suất của chuyện này, mà chuyện này trở thành nuối tiếc cả đời sau của Trác Uyên…
Sau khi đi ra khỏi kết giới, mọi người liền nghỉ ngơi ở nơi cách Huyền Thiên Tông hơn mười dặm khoảng chừng nửa tháng hơn rồi mới bắt đầu lên đường đi tiếp.
Trong khoảng thời gian đó, Trác Uyên cho đám người Lệ Cảnh Thiên uống đan dược trị thương, để giúp bọn họ nhanh chóng hồi phục, đám người của Ma Sách Tông cũng vô cùng vui mừng vì họ đã cướp được rất nhiều chiến lợi phẩm từ trong cuộc chiến lần này.
Người vui vẻ nhất có lẽ là nhà của Khuê Lang, đứa con trai bảo bối Khuê Cương của hắn ta, đây cũng là lần đầu Khuê Cương nhìn thấy mẹ ruột trong đời mình, hắn ta đứng ngây người.
Lúc đó Khuê Cương mới hiểu ra, ban đầu sư phụ nói là muốn cho hắn ta một bất ngờ, thì ra chính là bất ngờ này! Thế là sau khi một nhà họ đoàn tụ với nhau, liền ôm nhau khóc đau đớn và vui mừng vô cùng!
Thích cung phụng vốn dĩ rất phản đối việc Khuê Lang qua lại với đám nữ nhân Huyền Thiên Tông, nhưng lần này họ đã đánh thắng được Huyền Thiên Tông, cho họ thấy được uy phong của môn phái mình, lại còn nhận được nhiều chiến lợi phẩm thế nữa, mà Thích cung phụng lại nể mặt Trác Uyên, thế là lão ta vui mừng vô cùng, cũng không quan tâm chuyện của Khuê Lang nữa.
Huống hồ gì, đến Trác quản gia cũng có thể thu nhận nữ nhân thuộc Chính Đạo vào môn phái của mình, thì sao đồ đệ của lão ta lại không thể chứ? Có khi vì công lao đánh bại Huyền Thiên Tông lần này, mà tông chủ cũng không tính toán chuyện này nữa!
Dù sao thì công lớn hơn tội mà, cái gì cũng có thể thương lượng được…
Cứ như thế, sau khi chấn chỉnh lại một đám sư đồ hổ sói xong, thì Trác Uyên hoàn toàn không hề có ý định giải tán, mà tiếp tục dẫn họ nhanh chóng đi về phía của Ma Sách Tông, toàn bộ của đám người Lạc gia cũng có mặt ở đó!
Cuối cùng, đám người cuối cùng cũng đã về đến sườn thung lũng nơi người ngựa hai bên tụ họp lúc đầu, dưới sự bảo vệ của đám đệ tử thân cận của Trác Uyên như Thích Trường Long, hai nữ nhân Sương Nhi và Vĩnh Ninh đang sốt ruột đợi họ trở về.
Khi họ nhìn thấy đám người ngựa trở về an toàn, thì hai nữ nhân vô cùng vui mừng, lên tiếng hét lớn, Đặc biệt là khi họ nhìn thấy đám người Sở Khuynh Thành được giải thoát an toàn rồi, hai người họ nhanh chóng nhảy bổ lên, mau chóng chạy lại hỏi thăm Sở Khuynh Thành một phen.
Sở Khuynh Thành cũng nở nụ cười thoải mái, nàng nói chuyện tâm giao với hai nữ nhân đó một hồi!
Nhưng mà chính vào lúc này, mọi người vẫn đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, gương mặt Trác Uyên bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, hắn hét lớn nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh đây, chỉnh đốn trang phục chuẩn bị xuất phát, trận chiến này vẫn chưa kết thúc đâu!”
Đám người giật mình, họ không hiểu tại sao, họ liếc mắt sang nhìn Trác Uyên, gương mặt họ thắc mắc vô cùng. Cái gì mà trận đại chiến này chưa kết thúc, không phải Huyền Thiên Tông đã bị đánh bại rồi hay sao?
“Đầu tiên, ta đã giấu giếm các ngươi một chuyện…” Trác Uyên hiểu rõ sự nghi ngờ trong lòng bọn họ, gương mặt hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hắn kéo Sở Khuynh Thành đến trước mặt mình rồi nói: “Lần này chúng ta tấn công Huyền Thiên Tông, là do ta có mục đích của riêng mình, chính là cứu thê tử của mình ra khỏi nơi ấy, lần này cảm ơn mọi người đã ra sức giúp đỡ!”
Trác Uyên chắp tay cúi người với mọi người, ánh mắt hắn tràn ngập sự chân thành.
Mọi người ngây ngô nhìn hắn hồi lâu rồi mới đột nhiên bật cười lớn nói: “Ha ha ha… Trác quản gia à, bọn ta sớm đã nhìn ra được rồi, chuyện đó thì có gì to tát đâu chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!