Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Bà nó chứ, ai đang ở đây ân ân ái ái, làm mù đôi mắt chó bằng hợp kim sắt của ta,thật sự quá chướng mắt rồi!” Đột nhiên, Dương Sát hén lên một tiếng rồi lấy hai tay che mắt lại, lão ta la lên một cách rất khoa trương.  

             Những người xung quanh thấy vậy cũng bật cười thành tiếng, gương mặt họ mờ mờ ám ám, họ nhìn sang hai người Trác Uyên rồi bật cười chọc ghẹo.  

             Trác Uyên nhìn sang Sở Khuynh Thành rồi bất lực nhún vai khẽ cười nói: “Không còn cách nào khác, xem ra chúng ta phải mau loại bỏ mấy thướng chướng mắt này đi mới được, nếu không thì cụt hứng lắm!”  

             Sở Khuynh Thành bất giác mỉm cười, nàng không nói thêm lời nào!  

             Đột nhiên, chính vào lúc này, có một tiếng hét lớn vang lên, sau đó có một bóng người quen thuộc dẫn theo cả ngàn vạn hộ vệ đang mệt mỏi đuổi theo bọn họ, đó chính là đám người của Lạc Minh Viễn.  

             “Trác đại ca à, chúng ta đã thắng rồi!” Đám người Lạc Minh Viễn chạy đến trước mặt Trác Uyên rồi nói, gương mặt họ trông có vẻ rất vui mừng.  

             Cổ Tam Thông tự hào ưỡn ngực, hắn ta đắc ý nói: “Dĩ nhiên rồi, thiếu gia ta ra tay, còn có gì ta làm không được nữa chứ? Có muốn trách thì chỉ trách cha ta thả ta ra trễ quá, nếu không thì thiếu gia ta sớm đã đánh bại bọn họ rồi!”  

             Ợ, thì ra là như thế, là do ngươi ra tay hay, chả trách sao lại làm lớn chuyện như thế, không phân biệt là thù hay bạn, đến mấy ngàn cao thủ ở Lạc gia ta cũng bị ngươi làm chấn động đến chết!  

             Trên trán Lạc Minh Viễn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, hắn nhìn gương mặt đắc chí thích thú của Cổ Tam Thông rồi lại không biết nên khóc hay nên cười, hắn khen ngợi nói: “Tiểu Tam Tử đúng là ngày càng lợi hại rồi, khiến người ta bái phục vô cùng, nhưng mà có điều lần tới trước khi ngươi ra tay, ngươi có thể ra hiệu trước cho bọn ta hay không?”  

             Hả?  

             Cổ Tam Thông giật mình, hắn ta không hiểu nguyên do, mấy người khác lại cười nhạt bất lực lắc đầu. Đứa bé con này, sát thương của bản thân lớn đến nhường nào, tự mình không biết hay sao?  

             Bảo ngươi ra hiệu là để tiện cho người của bọn ta mau mau trốn đi đó!  

             Nhưng mà Cổ Tam Thông vẫn không hiểu, Lạc Minh Viễn mỉm cười rồi không nói thêm gì nữa, tránh chọc giận vị thiếu gia này, vậy thì không hay rồi!  

             “Trác đại ca à!”  

             Tiếp đến, Lạc Minh Viễn lại nhìn sang Trác Uyên, vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Tuy rằng trận chiến này không còn phải đánh úp vào Trân Bảo Các nữa, nhưng dưới tác động của chiêu thức lớn này của Tiểu Tam Tử, đến người cũng đứng dậy không nổi nữa rồi, chúng ta không còn dùng được linh binh ở Trân Bảo Các nữa rồi. Nhưng mà nếu đã là chiến tranh, thì chắc chắn sẽ có chiến lợi phẩm, nên ta đã lụt lội ở Trân Bảo Các một phen!”  

             Chân mày của đám người Ma Sách Tông khẽ run lên, khi họ nghe thấy lời này thì lại thấy sốt ruột vô cùng. Dù thế nào đi chăng nữa thì Huyền Thiên Tông cũng là môn phái có bề dày lịch sử hàng ngàn năm, đồ trong Trân Bảo Các ắt hẳn sẽ rất nhiều, muôn màu rực rỡ!  

             Bọn họ đã đánh thắng trận, tuy rằng đã tận hưởng được niềm vui chiến thắng, vậy mà lại không nghĩ đến việc đi lục soát một phen, thật sự quá là ngu ngốc rồi!  

             Thế là Dương Sát là người nhảy ra đầu tiên, lão ta nhanh chóng nói: “Ầy, tên gia chủ của gia tộc bình thường kia, tuy rằng mọi người là đồng minh của nhau, nhưng mà huynh đệ cũng phải phân chia rõ ràng chớ, chúng ta là người ra sức ra lực nhiều nhất, các bảo bối trong Trân Bảo Các đó, chúng ta phải lấy được nhiều nhất nha!”  

             “Khà khà khà… yên tâm đi, lần này bọn ta đến chỉ là vì muốn giúp Trác đại ca thôi, đồ trong Trân Bảo Các đó giao cho các ngươi hết cũng không sao!”  Lạc Minh Viễn khẽ cười một tiếng, hắn vô cùng hào phóng vẫy vẫy tay!  

             Dương Sát khẽ cau mày, gương mặt lão ta biểu lộ sự khen thưởng, lão ta gật gật đầu, tên tiểu tử này, đúng là có mắt nhìn, mà cũng trượng nghĩa quá chứ, ra sức không cần tiền, là đồng minh tốt mà không tìm thấy ở đâu trong khắp thiên hạ này được!  

             Mấy trưởng lão còn lại cũng gật gật đầu khen ngợi, họ lại càng yêu thích Lạc gia này hơn!  

             Trác Uyên liếc nhìn đám lão già tính toán chi li đó ròi bất lực lắc đầu, sau đó hắn lại nhìn sang Lạc Minh Viễn nói: “Minh Viễn à, lần này Lạc gia đã ra sức giúp đỡ, ta sẽ có bù đắp mà!”  

             “Trác đại ca khách sáo quá rồi, chúng ta là người một nhà mà, nói đến chuyện bù đắp không bù đắp gì chứ?”  

             Lạc Minh Viễn khẽ vẫy vây tay rồi bình tĩnh nói, sau đó vẻ mặt hắn lại trở nên nghiêm túc, hắn cố ý liếc nhìn Sở Khuynh Thành một cái rồi nghiêm túc nói: “Trác đại ca, bọn ta đã tìm được một số đồ vật trong cái Trân Bảo Các đó, hy vọng huynh có thể nhìn sơ qua một chút!”  

             Trác Uyên khẽ cau mày, gương mặt hắn tỏ vẻ thắc mắc lên tiếng hỏi: “Đồ vật gì?”  

             Lạc Minh Viễn không nói gì, hắn liếc nhìn Cừu Viêm Hải đang đứng ở bên cạnh một cái, Cừu Viêm Hải móc ra một chiếc nhẫn, kính trọng dâng lên cho Trác Uyên.  

             Trác Uyên nhận lấy, trong lòng hắn khẽ rung động, hắn lấy đồ trong chiếc nhẫn ra, trong đó có ba miếng ngọc bội truyền tin. Trác Uyên bắt đầu sử dụng thần trí, hắn quan sát miếng ngọc đầu tiên một cách cẩn thận, rồi bất ngờ nói: “Chu Thiên Kháng Long Trận?”  

             “Không sai, chính là trận pháp mà bốn lão già đó bày ra đó!” Lạc Minh Viễn nhìn chằm chằm hắn rồi kiên định nói: “Huynh xem tiếp đi…”  

             Vẻ mặt có chút nghi ngờ, Trác Uyên tiếp tục nhìn sang miếng ngọc bội thứ hai, rồi đột nhiên lại lên tiếng hỏi: “Chu Thiên Tứ Nguyên Trận hả?”  

             “Đúng vậy, đây là trận pháp tiền thân của Chu Thiên Kháng Long Trận đó…” Cừu Viêm Hải liếc nhìn Trác Uyên một cái rồi kính cẩn nói: “Trác quản gia, ngươi mau xem miếng thứ ba đi!”  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày, hắn nhìn hai người họ thật lâu, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút do dự, hắn lại đắm chìm vào trong miếng ngọc thứ ba.  

             Nhưng khi hắn chỉ nhìn vào miếng ngọc đó một lần, liền thấy giật mình, sau đó từng tia sáng tức giận lóe lên trong mắt hắn. Sau đó thì vèo một cái, không thấy hắn đâu nữa!  

             Đám người còn lại giật mình, họ không hiểu lý do tại sao.  

             Mà ở một nơi cách xa nơi đó, Tuyên tông chủ đang đỡ con trai của mình dậy, sau khi đút cho Tuyên Thiếu Vũ một viên đan dược trị thương, mắt lão ta lóe lên một tia sáng rồi kiên định nói: “Thiếu Vũ, ngươi yên tâm đi, ta nhất định… sẽ giành ả Sở Khuynh Thành đó về đây cho ngươi…”  

             Xoẹt!  

             Đột nhiên, lão ta còn chưa kịp nói xong thì có một cái bóng đen xuất hiện trước mắt lão ta, giơ tay đấm một cái!  

             Rốp rốp!  

             Chỉ trong thời gian nháy mắt, Tuyên tông chủ và Tuyên Thiếu Vũ còn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì cả cơ thể của Tuyên Thiếu Vũ đã biến thành một đống bầy nhầy, biến thành một vũng máu chảy tán loạn khắp nơi.  

             Những giọt máu đỏ sẫm văng lên trên gương mặt già nua đó của Tuyên tông chủ, khiến lão ta ngây người ra. Mà trước mặt lão ta, là Trác Uyên đang nở một nụ cười thâm độc xảo trá!  

             “Ngươi… ngươi…” môi của Tuyên tông chủ khẽ run lên, lão ta khóc nước mắt lưng tròng, mà lão ta cũng không biết nên mở lời thế nào. Như thể cổ họng của lão ta đang bị mắc nghẹn vậy, có làm thế nào cũng không nói được gì.  

             Trác Uyên lạnh lùng nhìn lão ta một cái, gương mặt hắn hình như cũng chẳng có chút cảm xúc nào, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Tuyên tông chủ à, chuyện của Ngưng Nhi lúc đầu, ta đa tạ ngươi nhé, ta trở về Huyền Thiên Tông để báo đáp cho ngươi đây!”  

             Nói xong, gương mặt của Trác Uyên cũng chẳng có chút cảm xúc nào, hắn đi lướt qua mặt lão ta, đi về hướng mấy người Sở Khuynh Thành. Tóc bạc của Tuyên tông chủ tung bay lung tung trong gió, cơ thể lão ta khẽ run lên, mắt lão ta đờ đẫn khó hiểu vô cùng.  

             Lão ta không hiểu tại sao Trác Uyên cảm ơn lão ta năm đó đã cứu nữ nhân đó, rồi lại quay về đây giết chết đích tử duy nhất của lão ta?  

             Nhìn thấy mặt đất dính đầy máu, cuối cùng Tuyên tông chủ quỳ xuống mặt đất, lão ta ngước mặt lên trời thét lớn, tiếng thét từ trong ruột gan phát ra, đau đớn thê lương vô cùng, khiến người nghe cũng cảm thấy đau khổ.  

             Chỉ có mỗi đám người Lạc Minh Viễn là hiểu rõ mọi chuyện, họ chỉ đành câm nín nhìn về phía lão ta!  

             “Minh Viễn, hủy món đồ đó đi, ta hy vọng không ai còn nhìn thấy món đồ đó nữa!” Trác Uyên liếc nhìn Lạc Minh Viễn một cái rồi lạnh lùng nói.  

             Lạc Minh Viễn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.  

             Trác Uyên nở nụ cười an tâm, hắn đi đến trước mặt Sở Khuynh Thành, hắn ôm lấy eo của nàng, rồi dẫn theo nàng rời đi.  

             Sở Khuynh Thành không hiểu tại sao, nàng quay đầu lại nhìn sang hướng của Lạc Minh Viễn rồi nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, đó là thứ đồ gì?”  

             “Không có gì đâu, nàng không cần quan tâm đâu!”  

             Trác Uyên khẽ lắc lắc đầu, hắn thản nhiên nói, sau khi hắn suy nghĩ hồi lâu, thì hắn mới khẽ nói: “Khuynh Thành à, nàng có trượng nghĩa của nàng, ta sẽ bảo vệ đến cùng, những tội ác và thù hận thì cứ để mình ta gánh chịu. Nhưng mà… nhưng mà…”  

             Nói đến đây, Trác Uyên tức giận nghiến răng, hắn kiên quyết nói: “Nếu như có mối nguy hiểm nào nhắm vào nàng, ta sẽ bất chấp mọi nguyên tắc, bao gồm cả đạo của ta, ta đều sẽ đánh vỡ hết!”  

             Sở Khuynh Thành giật mình, nàng liếc nhìn hắn hồi lâu, nàng cũng ngây người một hồi, sau đó nàng mỉm cười tựa đầu vào vai hắn, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào vô cùng!  

             Ta không muốn chàng phải bất chấp tất cả vì ta, ta chỉ cần chàng yêu ta đến tận tim gan là được…  

             Nhìn thấy bóng lưng của hai người họ đã dần khuất xa, ai nấy cũng đều không hiểu nguyên nhân tại sao, họ đều liếc nhìn sang hướng của Lạc Minh Viễn, Dương Sát thì bật cười hi hi, lão ta thắc mắc hỏi: “Cái đó… Lạc gia chủ, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”  

             “Là thứ mà ngươi không nên biết đó!” Vẻ mặt của Lạc Minh Viễn vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn sang mọi người rồi nói: “Đây là món đồ mà Trác quản gia muốn tiêu hủy, không ai được xem nó hết, chứ không… kết cục của vị thiếu chủ Huyền Thiên Tông đó…”  

             Ợ!  

             Thân thể của mọi người cứng đờ lại, họ ho khan một tiếng rồi lắc đầu rời đi, họ đi theo hai người Trác Uyên. nếu như món đồ này nguy hiểm như thế, dù họ có thắc mắc đến đâu thì họ cũng phải nhịn, trì khi họ không còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này nữa rồi!  

             Đợi khi đám người đó rời đi xong, Lạc Minh Viễn cầm ba miếng ngọc bội trong tay, rồi thở dài bất lực lắc đầu nói: “Thể chất của không khí, thân thể tu luyện khiến nhiều người ghen tị, có tác dụng trợ giúp như thần, vậy mà lại gây ra họa lớn như vậy!”  

             “Không thể không nói, mấy người Chu Thiên Tứ Lão này đúng là người tài giỏi, trận pháp kỳ lạ vậy mà họ cũng tạo ra được!”  

             Cừu Viêm Hải cười nhẹ một tiếng rồi lên tiếng khen ngợi nói: “Từ Chu Thiên Kháng Long Trận, tới Chu Thiên Tứ Nguyên Trận rồi lại tới cái này… khà khà khà có lẽ là thiết kế riêng cho tông chủ thiếu gia đó!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!