Lách cách!
Một tiếng động cực lớn vang lên, bức tường cuối cùng đó của Trác Uyên rồi cũng sụp đổ ngay trước mắt mọi người, rất rõ ràng, bức tường đó không thể ngăn cản sự xâm nhập của làn sóng màu đỏ kia.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của đám người Ma Sách Tông liền trở nên nghiêm trọng, tim họ cứ đập thình thịch liên hồi, đồng thời nguyên lực cũng đang lan tràn khắp người để bảo vệ họ, họ đang chuẩn bị để đón nhận sự xông đến của thứ chấn động đó bất kỳ lúc nào.
Khuê Lang lo lắng ôm chặt lấy Hàn Thiên Ảnh, hắn ta nhíu chặt lông mày, nguyên lực của hắn ta ôm trọn lấy hai người vào trong!
Bốp!
Cuối cùng, ba bức tường của Trác Uyên đã hoàn toàn sụp đổ rồi, mọi người giật mình, nhanh chóng chạy về sau, vẻ mặt họ vô cùng lo lắng. Mà ánh sáng màu đỏ đó cũng vù một cái, quét sang hướng tất cả mọi người.
Nhưng mà, nó còn chưa kịp đi đến trước mặt mọi người nữa, thì đã dần dần mờ đi, cuối cùng thì nó hoàn toàn tan biến vào trong hư không, không nhìn thấy đâu nữa.
Mà những chấn động do Cổ Tam Thông tạo ra cũng không xông đến phía của bọn họ!
Tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ, họ đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi bật cười liên hồi, họ vui vẻ vì bản thân đã được sống sót.
“Phù… sức mạnh chấn động của đứa trẻ này là làm chống động không gian, gây ra một đợt sóng thần trong không gian, mà bức tường của ta là thông qua việc bẻ gãy không gian để ngăn chặn sự công kích của phe địch. Nghĩ ra thì hai loại chiêu thức này, khi chúng va chạm lẫn nhau thì sẽ diệt trừ lẫn nhau!” Trác Uyên thở phào nhẹ nhõm rồi vui vẻ nói: “Nếu không thì, trong sự rung động dữ dội như vậy, thì cho dù có là cao thủ thuộc Hóa Hư Cảnh, dù không chết thì cũng sẽ bị thương nặng!”
Mọi người nghe vậy, liền liên tiếp gật đầu nói chí phải, Thích cung phụng có thể sống sót qua mối tai họa thì vui mừng vô cùng, lão ta giơ ngón tay cái lên nói: “Trác quản gia à, đúng là không ai hiểu con trai ngươi bằng ngươi! Chiêu thức này của con trai ngươi, đổi lại là người khác, có lẽ cũng chỉ có thể bất lực đành chịu thôi, nhưng ngươi lại có thể khắc chế được hắn ta, bởi vậy mới nói, ngươi mới là cha, ha ha ha…”
Những người khác nghe vậy cũng bật cười ầm ầm rồi gật đầu đồng ý!
“Khà khà khà… cũng không nói thế được, so với tiểu tử này, tài nghệ làm cha của ta vẫn còn nhiều thiếu sót lắm. Đây cũng là do chúng ta đã lùi ra một khoảng cách khá xa rồi, với lại tên tiểu tử đó cũng không phải tung chiêu nhằm vào chúng ta, chứ nếu không ta cũng không cản được đâu!”
Trác Uyên cười nhạt rồi lắc lắc đầu, hắn thở dài một hơi rồi nói: “Bây giờ thì các ngươi đã nhìn thấy rồi đó, sao ta lại để cho tên tiểu tử đó tham chiến dễ dàng như vậy, bởi một khi đứa bé này đánh nhau thì sẽ trở nên thích thú quá độ, tính khí trẻ con ấy mà!”
Mọi người đều lần lượt gật đầu, họ đã hiểu được nỗi khổ trong lòng của Trác Uyên!
Sức mạnh lớn như vậy mà lại rơi vào tay một đứa trẻ có tính khí thất thường, thật sự là một quyết định không quá sáng suốt!
“Ầy, bây giờ ta đang lo lắng, nếu như chiêu này của nó hủy diệt luôn cả Huyền Thiên Tông, vậy thì chúng ta nên ăn nói sao với Song Long Viên đây!” Tiếp theo đó, Trác Uyên khẽ cau mày rồi than vãn một hơi, nhưng trong lòng hắn thầm nhủ, thánh thú đều là kẻ kiêu ngạo, ra tay không có chừng mực, sau khi được Côn Bằng dạy dỗ xong thì đứa trẻ này ngày càng muốn làm vua của Thú Đạo rồi.
Cũng giống như khi nãy, rõ ràng đã giải quyết xong một kẻ địch mạnh rồi, mà hắn ta lại còn cố tình phô trương sức mạnh, cho mọi người thấy lão tử ta rõ ràng là người mạnh nhất, không hề quan tâm tới tình hình chút nào!
Đây chính là sự khác biệt giữa thú hoang và loài người, thú hoang thì cứ theo đuổi sự mạnh mẽ, ai mạnh nhất thì người đó có thể có được tất cả. Nhưng loài người thì không như thế, trí tuệ của loài người có thể biến kẻ mạnh thành kẻ yếu, kẻ thắng thành kẻ bại.
Tiểu Tam Tử thân là con của kỳ lân, theo đuổi cái mạnh thì cũng chẳng phải điều gì sai trái, nhưng khi đặt hắn ta vào trong cuộc chiến của con người, có lẽ đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!
Nếu như không phải lần này trong tay thiếu hụt chiến lực, thì Trác Uyên thân là nghĩa phụ, cũng thật sự không muốn hắn ta tham gia vào trận chiến này đâu!
Trác Uyên thở dài một hơi, hắn bất lực lắc đầu, mà cũng chính vào lúc này, Dương Sát bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói có chút run rẩy của lão ta vang lên bên tai mọi người: “Trác… Trác Uyên, ngươi mau đến mà xem, đứa con đó của ngươi lần này không tiêu diệt Huyền Thiên Tông, nhưng mà cũng sắp diệt sạch nhà người ta rồi đó, hắn ta đúng là kẻ hủy diệt thật sự mà! Bà nó chứ, nhà các ngươi toàn là quái vật gì đâu không thế, người sau biến thái hơn người trước! Cha thì quét sạch Song Long Viên, con thì một mình giẫm nát một môn phái? Trên đời này không còn dương pháp nữa hay sao…”
Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều thấy bất ngờ vô cùng, họ nhanh chóng quay đầu nhìn sang, đồng tử của bọn họ co rút lại, ai nấy cũng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, không nói thêm được lời nào.
Họ chỉ nhìn thấy giờ này khắc này, Cổ Tam Thông vẫn đang đứng sừng sững oai phong giữa khoảng không, hắn ta đang liếc nhìn về toàn bộ cảnh tượng ở dưới, vẻ mặt hắn ta vô cùng kiêu ngạo. Nhưng khi họ liếc mắt nhìn sang Huyền Thiên Tông, khi nãy nơi này vẫn còn là thiên đường hoa cỏ núi non tuyệt đẹp, nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát rồi, xác chết nằm la liệt khắp nơi, đến ngọn cỏ cũng không còn một chút sinh khí, máu đang chảy khắp mọi ngóc ngách hệt như một dòng sông vậy, như thể họ đang đứng trước cửa địa ngục!
Mấy nữ nhân như Hàn Thiên Ảnh và Thủy Nhược Hoa thấy vậy, đều không nhịn được mà quay đầu sang nơi khác âm thầm rơi lệ, suy cho cùng đây cũng là nơi họ đã lớn lên mà.
Tuy rằng Sở Khuynh Thành mới đến đây không lâu, nhưng nàng cũng không nỡ nhìn mà quay đầu sang nơi khác, nàng âm thầm thở dài một hơi.
“Cha nương à, con đã hạ gục hết bọn họ rồi, còn chưa đến nửa canh giờ nha!” Chính vào lúc này, Cổ Tam Thông lại nở một nụ cười ngây thơ, nhanh chóng bay đến trước mặt bọn họ.
Mà bây giờ ánh mắt của mọi người lúc nhìn sang hắn ta cũng đã thay đổi hoàn toàn rồi, không ai dám xem hắn ta là một đứa trẻ nữa. Bà nó chứ, làm gì có con cái nhà ai có thể san bằng một Hạ Tam Tông trong nháy mắt được chứ?
Đặc biệt là lão già Dương Sát đó, ánh mắt lão ta lúc nhìn sang Cổ Tam Thông, cũng bắt đầu ra vẻ sợ hãi, lão ta còn nhớ, hình như thái độ của đứa bé này đối với lão ta cũng không được tốt lắm.
Nếu như là những đứa trẻ bình thường, ngươi càng tức giận lão già này, thì lão già Dương Sát cung phụng này sẽ càng chọc ghẹo ngươi hơn. Nhưng mà đối với Tiểu Tam Tử này, lão ta không còn có lá gan đó nữa.
Chân lão ta khẽ run lên, có thể trốn được bao xa thì cứ trốn bao xa đi. Nếu như vị thiếu gia nhỏ tuổi này mà tức giận lên, thì sẽ không khóc la gây chuyện như những đứa trẻ bình thường đâu, mà đó thật sự là họa diệt vong đó!
Nhìn thấy cảnh tượng thê lương dưới chân mình, những xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Dương Sát đã thấy hối hận vô cùng, sao khi nãy tay chân lão ta lại ngứa ngáy đến thế, lại đi sờ đầu người ta làm gì chứ?
Trác Uyên liếc mắt nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên dưới, hắn suy nghĩ hồi lâu, rồi lại nhìn sang Cổ Tam Thông vui vẻ cười nói: “Tiểu Tam Tử à, ngươi làm tốt lắm, chuyện sau đó thì cứ giao cho ta đi, ngươi không cần ra tay nữa đâu!”
“Dạ!”
Lúc Tiểu Tam Tử không động tay động chân thì trông cũng ngoan ngoãn lắm, hắn ta gật gật đầu, nở nụ cười hi hi, không làm hại tới mọi người xung quanh. Nhưng mà những người xung quanh, sao lại có thể tin tưởng vào nụ cười thuần khiết của hắn ta được nữa?
Thích cung phụng liếc nhìn cảnh tượng lụi tàn trước mắt, lão ta trầm ngâm hồi lâu rồi đi đến trước mặt Trác Uyên nói: “Trác quản gia à, không phải ta cứ tùy tiện thu dọn tàn cuộc là xong đâu, chúng ta phải có một cái cớ chính đáng, để lỡ có gây náo loạn đến Song Long Viên, thì chúng ta vẫn có thể đứng vững, vậy thì mới được!”
“Cái này ta hiểu mà!” Mắt Trác Uyên chợt lóe lên một tia sáng, hắn đưa mắt nhìn sang mọi người một cái rồi nói: “Truyền lệnh này của ta xuống, lập tức truy tìm tung tích của Tuyên tông chủ và Tuyên Thiếu Vũ, lần này chúng ta có thể phủi sạch mông, rũ bỏ mọi chuyện hay không, thì phải dựa vào hai người bọn họ rồi!”
Chân mày của mọi người khẽ run lên họ gật đầu rồi nhanh chóng cúi người nói: “Tuân lệnh!”
Sau đó, tất cả mọi người đều đi tìm kiếm, Thích cung phụng và Bạch cung phụng nhìn nhau một cái, họ cũng khẽ gật gật đầu rồi nở nụ cười xảo trá.
Hực hực!
Một tiếng động nhỏ vang lên, Tuyên tông chủ ngồi dậy từ trong đống đổ nát đó, trông lão ta nhếch nhác vô cùng, lão ta không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng mà lão ta còn chưa kịp kiểm tra vết thương của mình, thì lại có người đang vùng vẫy dưới chân lão ta, sau đó có một bóng dáng lo lắng sợ sệt của một người thanh niên bò ra ngoài, đó chính là Tuyên Thiếu Vũ.
Nhưng mà Tuyên Thiếu Vũ bây giờ, chỉ là một Tuyên Thiếu Vũ với gương mặt tái mét, trên môi còn dính máu tươi, trên người hắn ta đang mặc một bộ Linh Giáp sớm đã vỡ thành hai nửa, lúc này bộ Linh Giáp đó như đang treo lủng lẳng trên người hắn ta vậy.
“Vẫn may là có Linh Giáp cấp chín bảo vệ, không có nguy hiểm đến tính mạng!” Tuyên tông chủ từ từ nhấc cánh tay của hắn ta lên, lão ta dùng chút sức lực để liếc nhìn kiểm tra khắp người hắn ta một lần, sau đó vô cùng vui vẻ mà lớn tiếng gọi, lão ta xúc động đến mức rơi lệ: “Con trai của ta, Thiếu Vũ à, ngươi không sao thì ta đã yên tâm rồi!”
Lông mày của Tuyên Thiếu Vũ khẽ động đậy, hắn ta từ từ mở hai mắt ra, khi nhìn thấy phụ thân của mình, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, rồi thở hồng hộc nghiến răng nói: “Cha, lần này Trác Uyên dẫn người tới hủy diệt môn phái chúng ta thành ra như vậy, chúng ta nhất định không thể tha cho hắn!”
“Yên tâm đi, Thiếu Vũ à, ta nhất định sẽ chặt xác của tên tiểu tử đó ra làm trăm mảnh, xả giận cho ngươi!” Đồng tử của Tuyên tông chủ khẽ co rút lại, gương mặt lão ta nghiêm túc vô cùng, lão ta kiên quyết nói.
Khi nghe thấy vậy thì Tuyên Thiếu Vũ liền bật cười như một đứa trẻ, hắn ta khẽ gật gật đầu nói: “Vậy thì được rồi, vậy thì được rồi… Trác Uyên, ta sẽ không để ngươi và Khuynh Thành sư muội ở bên nhau, sống một cách vui vẻ đâu…”
“Khà khà khà… cái mạng nhỏ của mình còn giữ không xong, vậy mà Tuyên công tử vẫn có thể rảnh rỗi nhàn nhã đi lo chuyện của ta và Khuynh Thành hả, cũng phiền cho ngươi quá rồi…”
Đột nhiên, Tuyên Thiếu Vũ còn chưa kịp nói xong, thì một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh hai cha con bọn họ.
Tuyên tông chủ bất giác giật mình, lão ta quay đầu nhìn sang, thì lại thấy Trác Uyên đang nở nụ cười xảo quyệt, không biết từ lúc nào, hắn đã dẫn theo mấy người Sở Khuynh Thành đi đến sau lưng bọn họ.
Con ngươi của Tuyên tông chủ khẽ co rút lại, lão ta nghiến răng nghiến lợi rồi tức giận nói: “Trác Uyên, Ma Đạo ngông cuồng của nhà ngươi, ngươi đã hủy diệt môn phái bọn ta, vậy mà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt lão phu ta hả?”
“Sao ta lại không dám? Các ngươi bị thương đến vậy rồi, còn có thể làm gì được ta nữa?” Trác Uyên nhướng mày, hắn cười nhạo một cái rồi ôn tồn nói: “Bây giờ cả đám cao thủ của Huyền Thiên Tông không phải chết thì đều bị thương rồi, đến Tuyên tông chủ như ngươi cũng khó giữ mạng mình, sao còn có thể xưng hùng xưng bá gì nữa chứ?”