Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Khà khà khà… lão phu ta còn tưởng Trác Uyên đệ nhất thiên tài xưng hùng xưng bá trên Song Long Hội là một nhân vật tài giỏi biết nhường nào. Kết quả đến cuối cùng, lại phải trốn sau lưng một đứa trẻ, thật sự là gặp mặt không bằng nghe danh ha!”  

             Vành môi của Tuyên tông chủ khẽ cong lên tạo thành một đường cong kỳ quái, lão ta khẽ nở nụ cười lạnh lùng rồi điềm nhiên nói. Mấy người còn lại của Huyền Thiên Tông, cũng bật cười thành tiếng, cười nhạo Trác Uyên và tất cả mọi người thuộc Ma Sách Tông là kẻ nhát gan.  

             Thời khắc quan trọng như thế mà lại để cho một đứa bé ra mặt!  

             Mặc dù đứng trước một kẻ địch lớn, đám người của Ma Sách Tông cũng kinh sợ lo lắng vô cùng, nhưng mà suy cho cùng họ cũng là cao thủ đã tu luyện nhiều năm, có thân phận, có địa vị, cũng có sự tôn nghiêm, cho dù họ có là người của Ma Đạo, thì cũng không thể làm ra chuyện đê hèn thế này được, bảo một đứa trẻ ra mặt làm bia đỡ, nếu như chuyện nào mà bị truyền ra bên ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ không còn mặt mũi gì nữa rồi!  

             Mọi người nhìn sang Trác Uyên, vẻ mặt họ có chút chua xót, trong mắt họ tràn ngập sự trách móc. Vốn dĩ ngươi cứ muốn khơi gợi trận chiến này, thì đã là một sự sai lầm rồi, hại bọn ta cùng ngươi mất mạng thì cũng đành đi, nhưng ngươi cũng không thể khiến cho bọn ta cùng ngươi mất mặt chứ hả.  

             Tới lúc sắp chết cũng không giữ lại được chút danh dự nào, đời này của bọn ta rốt cuộc đã nợ ngươi thứ gì chứ, mà lại bị ngươi hại thành ra như bây giờ!  

             “Ợ… Trác quản gia à, nếu như ngươi không còn cách nào nữa, thì bọn ta sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng, hà tất gì phải lôi một đứa trẻ ra chứ, không lẽ là ngươi muốn có được sự đồng tình của phe địch hay sao?” Thích cung phụng liếc nhìn Trác Uyên một cái thật lâu, lão ta than vãn trong sự bất lực nói.  

             Dương Sát nghe vậy, vẻ mặt lão ta cũng tỏ vẻ trách móc nói: “Trác Uyên à, ta biết cả nhà ngươi ai cũng là quái vật, đứa trẻ này còn bé như thế mà đã đạt đến Hóa Hư Cảnh rồi, thật sự là thiên tài hiếm có, là quái vật của những quái vật. Nhưng suy cho cùng hắn ta vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không nên tham gia chiến đấu. Ngươi cứ chừa cho hắn ta chút hơi tàn, chừa cho hắn ta một con đường sống, để sau này hắn ta sẽ lại báo thù cho chúng ta, thế không được hay sao? Hà cớ gì bây giờ ngươi lại lôi hắn ta ra, dập tắt niềm hy vọng của bọn ta thì thôi đi, còn làm người khác cười chê bọn ta nữa!”  

             “Này, tên mập chết tiệt kia, ngươi nói cái gì hả, thiếu gia ta đánh được lắm đó nha, ngươi nói thế chẳng khác nào nghi ngờ thực lực của ta!” Cổ Tam Thông tức giận liếc nhìn sang Dương Sát một cái, hắn ta thở một hơi hồng hộc rồi dùng giọng ồm ồm nói.  

             Dương Sát bỗng nhiên nở nụ cười khổ, lão ta bất lực lấy tay sờ sờ đầu của Cổ Tam Tông, rồi lại nhìn sang Trác Uyên than vãn nói: “Ngươi xem đứa trẻ này đi, giống ngươi biết bao nhiêu, ham học hỏi như vậy, vừa nhìn là biết con ruột của ngươi ngay. Nhưng mà dù có ham học hỏi mà không biết tự lượng sức mình thì cũng không nên, hắn ta mới đạt đến Hóa Hư Cảnh thôi, sao có thể chiến đấu với bốn lão yêu quái thuộc Hóa Hư Cảnh tầng chín đó cơ chứ? Ngươi thân là phụ thân, sao lại ác độc đến thế…”  

             Dương Sát kể lể một hồi, còn Cổ Tam Thông thì sớm đã bị chọc giận đến mức hai má phồng lên rồi, Trác Uyên đứng một bên đành bất lực lắc đầu cười khổ. Lão Dương mập này, ngươi dám coi thường Tiểu Tam Tử, vậy thì ngươi xui xẻo rồi!  

             Bụp!  

             Một tiếng động vang lên, Cổ Tam Thông sớm đã nắm lấy cổ tay của Dương Sát, Dương Sát giật mình, lão ta thắc mắc hỏi: “Sao vậy hả đứa bé này?”  

             “Thiếu gia ghét nhất ai sờ vào đầu ta!” Cổ Tam Thông tức giận nghiến răng, hai đồng tử của hắn ta co rút lại, mà cũng chính vào lúc này, có một cánh tay mềm mại ấm áp tựa như ngọc nắm lấy cổ tay hắn ta, sau đó có một tiếng cười trong trẻo ngọt ngào vang lên bên tay hắn ta: “Con là Tiểu Tam Tử hả, ta có nghe nói về con rồi!”  

             Tiểu Tam Tử không khỏi giật mình, hắn ta quay đầu sang nhìn, liền nhìn thấy có một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta tức giận hiện lên trong mắt hắn ta, khiến hắn ta ngây người, cánh tay đang nắm lấy cổ tay của Dương Sát cũng dần được nới lỏng ra.  

             “Vậy thì Tiểu Tam Tử à, lát nữa sự an toàn của chúng ta đều phải dựa vào con rồi!” Sở Khuynh Thành khẽ cúi người, một đôi tay mềm mại như ngọc khẽ nựng gương mặt nhỏ của Cổ Tam Thông, khóe môi nàng cong lên nở một nụ cười mê người, khiến Cổ Tam Thông có chút ngẩn ngơ, sau đó thì hắn ta mới ngớ người gật đầu.  

             Trác Uyên thấy vậy thì liền âm thầm khen ngợi trong lòng, đúng là không ai sánh kịp vẻ đẹp của Sở  Khuynh Thành, đến cả một đứa bé như thế mà cũng bị thu hút, thế là Trác Uyên khẽ ho một tiếng rồi nhìn sang Cổ Tam Thông, hắn chỉ tay sang Sở  Khuynh Thành rồi cười nói: “Tiểu Tam Tử à, đây là phu nhân của ta, từ nay về sau, nàng cũng là nương của ngươi đó!”  

             “Nương?” Cổ Tam Thông sững người, hắn ta nhìn sang Sở Khuynh Thành hồi lâu rồi khẽ gật gật đầu cười nói: “Được đó, tốt lắm, con rất thích!”  

             Còn gò má của Sở Khuynh Thành thì đỏ bừng lên, nàng trừng mắt với Trác Uyên một cái, sau đó lại nhìn sang đám người đang đứng trước mặt, đặc biệt là đám người Chu Thiên Tứ Lão kia, nàng ân cần hỏi Cổ Tam Thông: “Tiểu Tam Tử, con có chắc sẽ đánh thắng đám người này không? Liệu có quá sức hay không?”  

             “Hừ, một đám dở hơi, dễ như ăn bánh!”  

             Cổ Tam Thông quay người nhìn đám người đó một cái, hắn ta mím môi, rồi sau đó liền nhanh chóng đi về phía bọn họ: “Cha, nương, hai người đợi đó, trong nửa canh giờ, con sẽ thu dọn đống rác rưởi này cho cha nương xem!”  

             Sở  Khuynh Thành giật mình, nàng nhìn chăm chú vào bóng lưng đang dần đi xa của Cổ Tam Thông, rồi lại nhìn sang Trác Uyên, gương mặt nàng lại đỏ bừng lên.  

             “Khà khà khà… tên tiểu tử này cũng giống cha nó quá ha, vừa gặp đã thân! Tiếng nương này gọi nghe cũng lọt tai quá chứ!” Trác Uyên thấy vậy cũng lên tiếng chọc ghẹo nói.  

             Sở Khuynh Thành tức giận liếc nhìn hắn một cái, trong lòng nàng bỗng cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường!  

             Nhưng mà cảnh tượng này trong mắt những người khác, thật sự cũng quá kì lạ rồi, làm gì có cha mẹ nào lại để cho con cái tự mình đi tìm cái chết chứ? Tuy rằng hai người này không phải là cha con ruột!  

             Hàn Thiên Ảnh khẽ cau mà, nàng ta nhanh chóng thắc mắc hỏi: “ Khuynh Thành, sao ngươi cũng giống như Trác Uyên, lại để cho một đứa bé…”  

             “Sư tỷ à, nó đã không còn nhỏ nữa rồi.” Sở  Khuynh Thành mỉm cười rồi chầm chậm nói: “Ở Thiên Vũ của bọn ta, nó là cường giả trước giờ chưa từng bị đánh bại đó, danh hiệu Bất Bại Ngoan Đồng đó không phải là thứ hữu danh vô thực đâu!”  

             “Đúng vậy, đứa bé này… dù là ta cũng chưa từng thật sự đánh bại được nó!”  

             Trác Uyên thở dài một hơi, sau đó khẽ bật cười thành tiếng rồi lại nhìn sang Sở Khuynh Thành nói: “Đúng rồi  Khuynh Thành à, nàng cũng hiểu rõ Tiểu Tam Tử quá ha!”  

             Sở  Khuynh Thành khẽ mỉm cười rồi nhướng mày nói: “Dĩ nhiên rồi, tuy rằng ta sớm đã không còn ở Thiên Vũ, mà lại đi đến Huyền Thiên Tông. Nhưng mà những chuyện xảy ra với các ngươi, các tỷ muội ở Hoa Vũ Lâu đều dùng ngọc bội truyền tin cho ta, bởi vậy chuyện chàng có được một đứa con nuôi có thể lên trời xuống biển như thế, ta cũng biết rất rõ. Chỉ là ta rất thắc mắc, rốt cuộc chàng đã dùng cách gì để lừa được một người tài giỏi vậy làm con nuôi của mình vậy?”  

             “Ợ… thì giống như cách ta làm khi ta lừa được một đệ nhất mỹ nhân vừa tài vừa đẹp ở Thiên Vũ làm vợ của mình vậy!” Trác Uyên khẽ nhíu mày, Trác Uyên ngấm ngầm giải thích rồi khẽ bật cười nói.  

             Sở  Khuynh Thành liếc nhìn hắn một cái, rồi hạ giọng mắng nhiếc hắn nói: “Đồ đáng ghét, chàng trở nên lươn lẹo như thế từ khi nào vậy hả…”  

             Mà chính vào lúc hai người này liếc mắt đưa tình, dào dạt tình ý, đánh yêu mắng yêu nhau, thì Cổ Tam Thông, một con quái vật đột lốt da đứa bé ngây thơ này đã từ từ bước lên chiến trường rồi.  

             Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người hắn ta, có người than thở, có người không hiểu tại sao, mà cũng nhiều người thấy bất lực. Tuy rằng họ biết Trác Uyên là người rất đê tiện, nhưng họ không ngờ hắn lại đê tiện đến mức này, lại thật sự phái một đứa trẻ ra, còn gọi hắn ta là con át chủ bài nữa chứ.  

             Nhìn vào khuôn mặt non nớt cùng với bàn tay tròn trịa này, khiến người ta vừa nhìn là muốn chạy đến ngắt nhéo gương mặt đáng yêu đó, làm gì giống một con át chủ bài đâu chứ, rõ ràng đây là một tấm bia đỡ đạn mà!  

             Tuyên tông chủ cũng bật cười chế nhạo, lão ta khinh thường nói: “Ma Sách Tông làm thế này là muốn chúng ta thương tình họ hay sao? Cha mẹ chết đi rồi, đứa trẻ mồ côi không có chỗ dựa này phải lưu lạc vào giang hồ thật thê thảm biết bao nhiêu? Khà khà khà… tiếc rằng, tuy rằng bọn ta là môn phái Chính Đạo, nhưng chúng ta cũng đâu phải chỗ từ thiện, bọn ta sẽ không trúng kế dễ dàng thế đâu!”  

             “Hứ, không sai, đứa nhỏ thuộc Ma Đạo này, nhỏ tuổi như thế mà đã gia nhập vào Hóa Hư Cảnh, sau này thì sao nữa chứ? Chúng ta nên sớm nhổ cỏ tận gốc mới phải!” Tuyên Thiếu Vũ cũng tức giận nắm tay thành nắm đấm rồi nghiến răng nói.  

             Bốn người Chu Thiên Tứ Lão đó cũng gật đầu tỏ ý tán thành, một lão già như thể muốn chấn chỉnh lại bản thân, lão ta cao giọng hỏi: “Tiểu quỷ à, ngươi thật sự muốn ra mặt vì Ma Đạo hay sao? Vậy bốn người lão phu ta sẽ không nhân từ nương tay đâu nhé!”  

             “Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, thiếu gia ta đến đây để đánh bại các ngươi đó!” Cổ Tam Thông khẽ ngước mặt lên, hắn ta nhanh chóng bước về phía trước, mắt luôn nhìn thẳng, khí thế ngút trời.  

             Mấy người Ma Sách Tông thấy vậy, trong lòng họ có chút bất ngờ, họ mở miệng khen ngợi, anh hùng lắm!  

             Quả nhiên là cha nào con nấy mà, ai cũng đều kiêu ngạo và cố chấp như thế!  

             Nhưng mà thứ mà đám người Huyền Thiên Tông thấy là một đứa trẻ đang nghiến chặt răng, đang nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đây rõ ràng là một tiểu ma đầu mới lớn, không xem ai ra gì mà. Bây giờ không nhanh chóng trừ khử hắn ta, sau này sẽ thành họa lớn mất!  

             Râu của lão già đó khẽ động đậy, lão ta lạnh lùng bật cười, rồi từ từ gật đầu nói: “Hay lắm, còn nhỏ thế mà đã bị Ma Đạo ăn sâu vào trong máu, vậy thì bốn người lão phu bọn ta sẽ trừ ma diệt đạo, giúp người hóa kiếp khỏi phàm trần này!”  

             Nói rồi, trong tay bốn người đó liền vẽ ấn quyết, có một tiếng Thiên Long khẽ gầm lên, một linh hồn rồng đang trỗi dậy và lao về phía Cổ Tam Thông.  

             Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ai nấy cũng cảm thấy bất ngờ vô cùng, ai nấy cũng vô cùng lo lắng. Sau đó, họ lại nhìn sang phía Trác Uyên, mắt họ tràn ngập vẻ lo âu, như thể họ đang nói, đây là con của ngươi đó, ngươi không cứu hay sao?  

             Nhưng mà từ đầu đến cuối Trác Uyên vẫn nở nụ cười thần bí, thản nhiên không động đậy gì!  

             “Hứ, một đám người giả tạo, muốn ra tay thì cứ ra tay đi, nói nhiều lời nhảm nhí thế làm gì? Chẳng qua là muốn lấy cớ để ỷ mạnh hiếp yếu thôi mà, một đám đạo đức giả!”  

             Cổ Tam Thông nhìn vào con rồng lớn đang lao về phía mình, hắn ta khẽ nhếch miệng cười rồi tỏ vẻ khinh thường, chính vào lúc con rồng đó đến gần, hắn ta lại tiện tay vẫy tay một cái!  

             Rầm!  

             Một tiếng động cực lớn vang lên, trời đất nổ tung, lúc mọi người còn chưa kịp định hình xem chuyện gì đang xảy ra, thì con rồng lớn đó sớm đã bị Cổ Tam Thông dùng một chưởng đánh bay rồi, con rồng ấy hét lên rồi lại quay về trong cái vòng đó.  

             Cơ thể của bốn lão già đó khẽ run lên, trong lòng họ thấy sợ hãi vô cùng. Bọn họ không ngờ rằng, một đứa bé lại có sức mạnh như thế, lại có thể đánh con Địa Long Hồn mà bọn họ thả ra quay về một cách nhẹ nhàng như thế.  

             Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp hành động gì, thì Cổ Tam Thông liền giẫm chân một cái, trong phút chốc đã đến cạnh cái vòng của bọn họ, hắn ta dùng nắm đấm đỏ hồng mang theo sức mạnh không ai có thể chống lại đó đấm lên trên.  

             Bùm!  

             Lại có một âm thanh lớn làm rung chuyển đất trời phát ra, con rồng lớn màu vàng đất vốn đang lượn lờ xung quanh cái vòng đó bỗng nhiên nghiêng người một cái, trông nó có vẻ đau đớn vô cùng. Tiếp đến thì một tiếp rốp rốp, như thể xương sống của con rồng đã bị gãy ra vậy, con rồng lớn đó vùng vẫy một hồi rồi từ từ biến thành những đốm sáng nhỏ, biến mất không để lại chút tung tích nào.  

             Mà cái vòng đó, cũng chính vào lúc con rồng đó biến mất, cũng sụp đổ hoàn toàn, lực tấn công mạnh mẽ bay thẳng đến trước mặt bốn người bọn họ, khiến bốn người họ phải giơ tay ra đỡ lại!  

             Vèo vèo vèo vèo!  

             Lại có bốn tiếng động lớn vang lên, bốn người đó lần lượt bị đá bay lên trời cao hơn trăm mét, đợi khi họ dừng lại được, thì bốn lão già đó đều đang mở to hai mắt, họ đều đang vùng vẫy trên không trung, không còn làm bộ làm tịch được nữa.  

             Lúc họ nhìn sang phía Cổ Tam Thông, ánh mắt họ ngập tràn sự sợ hãi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!