A a a!
Từng tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không dứt.
Rống rống rống!
Một tiếng vang tận mây xanh.
Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, mấy nhà vui, mấy nhà sầu. Sau khi bốn lão yêu quái chính thức gia nhập trận chiến, trong lòng mấy người Ma Sách Tông như nứt vỡ, vẻ mặt tuyệt vọng, ngược lại mấy người Huyền Thiên Tông đều hoan hô vui mừng, nhiệt tình như lửa.
Nhưng chỉ trong giây lát đó thôi, hơn mười cao thủ của Ma Sách Tông ngã xuống, sĩ khí giảm mạnh, những người còn lại cũng không còn dũng khí chiến đấu, sợ đến mức chạy trốn, không hề có chiến lực.
Có thể tưởng tượng, cứ như vậy thì thắng bại đã phân.
“Trác Uyên, làm sao bây giờ, còn tiếp tục thì chúng ta xác định rồi, nghĩ biện pháp lao ra khỏi kết giới đi.” Vẻ mặt Dương Sát vô cùng lo lắng, vọt đến trước mặt của Trác Uyên, báo cáo hoàn cảnh túng quẫn của lão ta: “Chiến trường phía đông của ta cũng sắp bại lui, không thể cầm cự được bao lâu.”
Lúc này, đám người Bạch cung phụng cũng bay từ phía tây tới, đầu đầy mồ hôi nói: “Phía Tây cũng giống như vậy, lúc Chu Thiên Tứ Lão đến, không còn một ngọn cỏ, chúng ta cũng không thể đánh lại được.”
“Trác quản gia, thông đạo trung gian cũng sắp bị bọn họ vây kín, chúng ta nên tập trung hết lực lượng cùng nhau phá vòng vây, bằng không sẽ không kịp.” Vẻ mặt Thích cung phụng ngưng trọng bay từ khu vực trung tâm đến, lớn tiếng khuyên nhủ.
Ánh mắt hơi nhíu lại, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: “Cho dù phá vỡ vòng vây ở trung gian cũng vô dụng, thế trận mà chúng ta bố trí, tuy rằng có thể quấy nhiễu kết giới bảo hộ của đối phương, nhưng chúng ta cũng trở thành cá ở trong chậu, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền một trận, không thắng thì chết, không còn đường lui.”
“Đúng vậy, cho dù chúng ta có phá được vòng vây thì thế nào? Phá không được kết giới của Huyền Thiên Tông, chúng ta vẫn sẽ bị bọn họ vây chết, không còn một đường sống.” Nghe được lời nói của Trác Uyên, Thích cung phụng cũng cảm thán một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hung hăng trừng mắt nhìn, thở dài, Dương Sát khiến cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Trác Uyên: “Làm sao chúng ta đi tiếp bây giờ, chẳng lẽ thực sự phải đánh đến khi không còn một người nào sao?”
“Đương nhiên không cần, cầm kẻ trộm trước cầm vương.” Ánh sao trong mắt Trác Uyên chợt lóe lên, Trác Uyên giương mắt nhìn về phía Tuyên tông chủ cách đó không xa.
Mọi người ngẩn ra, cũng nháy mắt hiểu được ý của hắn, đồng thời không có ý tốt nhìn về nơi đó. Đúng vậy, chỉ cần bắt sống được lão già này, không sợ Huyền Thiên Tông.
Nhìn đến ánh mắt trắng trợn của nhóm ma đầu này, tất nhiên Tuyên tông chủ hiểu được tính toán của bọn họ, không khỏi cười nhạo một tiếng, bước một bước, ngược lại lui về phía sau: “Ha ha ha… Muốn lấy lão phu làm lá chắn, không dễ dàng như vậy.”
“Ha ha ha… Có dễ dàng hay không, thử qua thì sẽ biết.” Lạnh lùng cười, khóe miệng Dương Sát nhếch lên một vòng cung tà dị, rống to: “Các huynh đệ, cùng tiến lên, bắt lão gia hỏa này. Mọi người có thể còn sống ra ngoài hay không thì phải xem ở lần này.”
Rống
Mọi người vừa nghe thấy còn một cái đường sống, trong giây lát cũng đột nhiên hiểu ra, vì thế tất cả mọi người đều bay vọt về phía Tuyên tông chủ. Khát vọng trắng trợn trong mắt, quả thực giống như kẻ lưu manh đang nhìn một vị mỹ nữ.
Đột nhiên cảm thấy rùng mình, cả người Tuyên tông chủ cũng không nhịn được chấn động, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Lão ta không thể ngờ được, thời khắc mấu chốt này, lão ta lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Tất cả mọi người đều nghĩ lấy lão ta ra làm lá chắn, đến nỗi bỗng dưng lão ta bị vây công.
Mà cao thủ Huyền Thiên Tông nhìn thấy tông chủ nhà mình không ngờ lại trở thành mục tiêu của đám ma đầu này, cũng tiến đến viện trợ.
Kết quả chiến trường lại xảy ra thay đổi cực lớn, không phải là một vòng Đông Tây Nam Bắc như trước, mà chiến trường lấy trung tâm là Tuyên Tông Chủ, tất cả mọi người đều bay về phía đó.
Giống như lão ta là một cái bánh bao đang tỏa hương thơm, tất cả mọi người đều muốn cướp lão ta…
“Ha ha ha… Tuyên lão nhân, ngoan ngoãn trở thành tấm lá chắn thịt người của chúng ta, tặng chúng ta ra ngoài đi.” Một tiếng cười quái dị, hơn ba mươi cao thủ Hóa Hư Cảnh của Ma Sách Tông đồng thời xuất hiện trong phạm vi trăm mét với Tuyên Tông Chủ, ném hơn ba mươi thần hồn về phía lão ta.
Hai con ngươi không nhịn được co rụt lại, Tuyên Tông Chủ hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trên đỉnh đầu rịn ra một lớp mồ hôi. Cho dù lão ta có là Hóa Hư Cảnh tầng tám, cũng không ngăn cản được sự vây công của nhiều cao thủ như vậy.
Nhưng đúng lúc này, trong lúc Tuyên tông chủ bị vây trong khốn cảnh, không thể tự thoát thân, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang vọng bên tai mọi người.
Ngay sau đó, một ánh sáng đập vào mắt mọi người, con Long Hồn với khí thế phô thiên cái địa, mãnh liệt mênh mông bay vọt về phía này. Chỉ trong một hơi thở, thanh âm gào thét thê lương vẫn vang lên liên tục, ba mươi cao thủ sụp đổ trong nháy mắt, tiêu vong không còn.
Mà trước người Tuyên tông chủ chính là bàn xoay màu vàng quen thuộc vô cùng khủng bố, một con cự long không ngừng chuyển động xung quanh bàn xoay, bốn lão già bình thản ngồi trên bàn xoay.
Hai con ngươi không nhịn được mạnh mẽ co rút, mọi người Ma Sách Tông nhất thời sợ hãi, kinh ngạc kêu lên: “Chư Thiên Tứ Lão, sao bọn họ đến đây nhanh như vậy?”
Nói xong, mọi người Ma Sách Tông đều đồng loạt tụ tập bên cạnh Trác Uyên, vẻ mặt kiêng kỵ nhìn về phía bốn lão yêu quái ở phía trước, mọi người Huyền Thiên Tông cũng đi đến hộ vệ bên cạnh Tuyên tông chủ, vẻ mặt tràn đầy đắc ý tươi cười, khinh thường.
Bỗng dưng, nhân mã hai bên cũng không còn hỗn chiến nữa, mà phân rõ giới hạn giằng co. Nhưng so với một bên khí thế mạnh mẽ như Huyền Thiên Tông, thì bên phía Ma Sách Tông lại tràn đầy hoảng sợ, kiêng kỵ cùng e dè.
Chỉ vì bốn lão quái vật của đối phương, không thể ngăn cản nổi…
“Ha ha ha… Trác Uyên, bây giờ lão phu đã khinh thường tái chiến với ngươi. Lúc này Huyền Thiên Tông có bốn vị Trấn Tông cung phụng, các ngươi đã xác định là thất bại. Nghĩ muốn động vào lão phu? Hừ, phải được sự cho phép của bốn vị cung phụng của chúng ta đã.”
Lạnh lùng cười, Tuyên tông chủ ngạo nghễ nhìn về phía Trác Uyên, hét lớn, vô cùng cuồng ngạo và khinh miệt. Tuyên Thiếu Vũ thấy vậy, sao có thể không nhân cơ hội cáo mượn oai hùm, nhục nhã đối thủ Trác Uyên một lần, vì thế cũng hét lớn: “Trác Uyên, ngươi chính là một tên ma đạo, mê luyến sư muội của ta, không bằng cả heo chó. Chờ xem lúc nữa bản công tử khiến cho ngươi bầm thây vạn đoạn, vứt cho sài lang hổ báo ở khe núi, khiến cho ngươi mãi mãi cũng không thể siêu sinh, ha ha ha…”
Cắn chặt môi, tất cả mọi người của Ma Sách Tông đều vô cùng giận giữ, nhưng cũng rất bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đem ánh mắt hy vọng nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt đều là dấu hỏi.
Làm sao bây giờ, Trác quản gia?
“Xem ra không còn biện pháp nào nữa, là các ngươi bức ta làm như vậy, cũng đừng hối hận, lão tử phải vận dụng vương bài cuối cùng này.” Bất giác khẽ cười một tiếng, trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng, khẽ xoay nhẫn, nhếch miệng nói.
Không khỏi ngẩn người, Dương Sát liền lập tức phản ứng lại, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trác Uyên, ngươi muốn đích thân ra tay hay sao?”
“Cái gì, ngươi đích thân ra tay?” Hàn Thiên Ảnh ngạc nhiên, nhăn mày, nghiêm túc nói: “Thực lực của bốn vị cung phụng kia rất mạnh mẽ, làm sao ngươi có thể là đối thủ của bọn họ.”
Nhưng lời nàng ta vừa nói ra, Khuê Lang đã vung tay, vẻ mặt không cho là đúng cười nói: “Thiên Ảnh, nàng không hiểu Trác quản gia, Trác quản gia còn có tuyệt học. Nàng còn chưa được chứng kiến, ở Song Long Hội chỉ cần một mình Trác quản gia bắn ra một đạo Lôi Viêm, quái vật nào cũng đều lập tức phải đi gặp Diêm Vương…”
Khụ khụ khụ…
Khuê Lang còn chưa thổi phồng xong, Trác Uyên đã vội vàng ho một tiếng, cắt ngang lời hắn ta, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
Nói thật, đối với bốn lão đầu này, hắn không hề có một chút biện pháp đối phó nào. Nếu như lấy ra uy lực của Lôi Viêm màu đen, đúng là có thể có uy lực tiêu diệt thiên hạ.
Nhưng sau Song Long Hội, hắn không thể sử dụng được nữa, bởi vì muốn ngưng tụ ra Lôi Viêm màu đen phải có Phần Thiên Kim Viêm và Thanh Viêm dung hợp, lấy Tử Lôi giao hòa luyện hóa ra.
Nhưng bây giờ hắn không có Kim Viêm của Viêm Long, còn về phần Kim Viêm ở Song Long Hội thì chẳng qua là do hắn trộm của Diệp Lân một chút về dùng thôi, chứ không phải ở bản thân hắn.
Cho nên, không có thủ đoạn mạnh mẽ kia, hắn cũng sẽ không có biện pháp đối phó với lão yêu quái cường hãn này.
Về phần phương pháp kia, đó là Thánh Binh hắn trộm được ở Song Long Hội, nhưng như vậy thì hắn sẽ bị bại lộ. Bởi vậy không đến bước đường cùng, hắn không muốn bại lộ để rước thêm nhiều phiền toái.
Tuy nhiên, lời nói của Khuê Lang lại dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Trác Uyên, chờ xem hắn xuất ra thủ đoạn thông thiên nào, cho dù là bốn lão yêu quái cũng tin tưởng, bất giác cười ra tiếng: “Ồ, ngươi là thủ lĩnh của đám người này phải không. Lão phu cũng muốn nhìn xem, tiểu oa nhi có biện pháp nào có thể chống đỡ được bốn người chúng ta, hy vọng xứng đáng khiến cho chúng ta phải hé mắt nhìn, ha ha ha…”
“Đúng vậy, Trác Uyên, ngươi có thực lực khiêu chiến bốn vị cung phụng một lúc hay sao? Dù sao đối với ngươi mà nói, đã không còn đường lui nữa, còn gì khác biệt đâu? Ha ha ha…” Tuyên tông chủ nhân cơ hội liền trêu đùa hắn.
Khóe miệng nhếch lên, Trác Uyên nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của mỗi người, có hiếu kỳ, có hèn mọn, có hâm mộ, cũng không khỏi thở dài, bật cười nói: “Khiến chư vị thất vọng rồi, thực ra ta cũng không có tính toán ra tay.”
Nghe được những lời ấy, mọi người của Ma Sách Tông không khỏi mất mác, cảm thán lắc đầu. Làm sao đây, ngay cả Trác quản gia cũng không có biện pháp hay sao?
Nhưng mà, còn chưa đợi bọn họ lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, Trác Uyên đã lại nói: “Tuy nhiên, lần này nhất định ta phải xuất ra vương bài của ta, hơn nữa chuyện này đều là do các ngươi bức ta, đừng hối hận.”
Nói xong, ánh mắt Trác Uyên nhíu lại, phất tay vung lên, một tia ánh sáng màu xanh đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một đứa bé sáu bảy tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, không ngờ lại chính là Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông.
“Oáp…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!