Vù!
Một cơn gió mạnh bất chợt nổi lên, những cao thủ còn lại bên trong kết giới đang đề phòng xung quanh bản thân một cách thận trọng, có thể vuốt rồng sẽ xuất hiện và tập kích bọn họ. Nhưng đột nhiên khu vực trên đỉnh đầu xuất hiện một chùm tia sáng màu trắng chói lòa như ánh nắng mặt trời chiếu xuống, dần dần đến gần bọn họ.
Dù chưa đến gần nhưng nhiệt độ nóng bỏng đó đã khiến miệng và lưỡi bọn họ khô khốc, trong nháy mắt bọn họ có loại cảm giác bản thân đã biến thành cái xác khô. Và tất cả những thứ gần kề với ánh sáng trắng đó, bất kể là gió hay mồ hôi, đều biến thành hư vô, biến mất không hề để lại dấu vết. Đột nhiên một luồng hơi thở khủng bố đánh thẳng vào trái tim mọi người.
Con ngươi không khỏi co lại, lão giả kia không khỏi kinh hãi, nói cảnh cáo thêm lần nữa: "Mọi người cẩn thận, đừng đến quá gần thứ đó!"
Nói nhảm, đương nhiên là chúng ta biết, quan trọng là làm sao mới có thể tránh khỏi thứ này!
Trong lòng mọi người nhất thời có chút phỉ báng lão ta, rồi mọi người quan sát xung quanh để tìm cách thoát thân. Nhưng đột nhiên, ánh mắt của một số người ngưng lại, lộ ra vẻ kinh hãi thực sự...
"Tại sao thứ đó càng ngày càng lớn!"
"Đồ ngu, không phải thứ đó lớn lên, mà là kết giới đang thu nhỏ lại, chúng ta không có nơi nào để trốn!" Đồng tử trong đôi mắt co giật kịch liệt, tất cả mọi người nhìn cảnh không gian quanh mình đang liên tục thu nhỏ lại, hơn nữa quả cầu ánh sáng nóng bỏng kia đang từng bước đến gần bọn họ, trong lòng mọi người sinh ra sự sợ hãi khó mà miêu tả được!
A!
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, có người không còn chỗ nào để trốn, vô tình đứng quá gần quả cầu ánh sáng, ngay tức khắc bị nó thiêu thành hư vô, bắt đầu từ cánh tay sau đó là thân thể bị quả cầu ánh sáng nuốt lấy từng chút một.
Tất cả mọi người chỉ có thể dùng nét mặt kinh hãi nhìn người đang ở chỗ quả cầu ánh sáng, tốc độ tiêu tán có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng bọn họ không có cách nào. Vì ngay sau đó, bọn họ cũng phải đối mặt với vấn đề này.
"Dùng thần hồn tấn công nó!"
Không biết là ai kêu lên, mọi người nghe xong thì trong lòng mở ra một cánh cửa, trong đôi mắt sáng lên tia hy vọng, ai nấy hung hăng gật đầu nhưng chẳng một ai dám làm chuyện này trước, ai cũng chăm chăm bảo vệ bản thân, để người khác làm thí nghiệm trước.
Không còn cách nào, người mở miệng nói chuyện kia, cuối cùng là người đầu tiên thúc giục thần hồn, ra sức xông lên.
Rầm!
Nhưng, sau một tiếng nổ, trong chớp mắt thần hồn của lão ta đã tan chảy trong ánh sáng màu trắng nóng rực, biến mất không còn dấu vết, đôi mắt người nọ cũng trống rỗng, chớp cái đã không còn hơi thở.
Chứng kiến cảnh tượng đó, con ngươi của mọi người đều lồi ra, cuối cùng không ai dám lại liều mạng dùng thần hồn của bản thân để đánh thứ kỳ quái này.
Thế là, trong sự tiếp cận từng bước của quả cầu ánh sáng, gần như không có thần hồn của ai phản kháng chút nào, cứ thế bị ánh sáng nóng rực này thiêu đốt, tan biến trong thế giới vô tận.
Tiếng gào thảm thiết vang vọng dồn dập bên tai, nó càng khiến cho nỗi sợ hãi của con người trở nên sâu sắc hơn.
Cuối cùng, chỉ còn lại bốn vị cao thủ Hóa Hư tầng năm và tầng sáu, nhìn thấy chùm tia sáng đó đến gần, cuối cùng bên trong đôi mắt bọn họ cũng để lộ ý chí muốn chết thực sự.
"Con mẹ nó chứ, dù lão tử có chết cũng phải nổ ngươi thành cái sàng, bạo hồn!"
Một lão giả với khuôn mặt đỏ bừng hét lớn, thanh kiếm dài màu đỏ thẫm nhanh chóng lao về phía quả cầu ánh sáng màu trắng, sau đó sự va chạm dẫn đến tiếng vang lớn, nổ tung. Đôi mắt lão giả kia trống rỗng, tất nhiên là thần hồn biến mất, ngã xuống mặt đất.
Nhưng tia sáng màu trắng kia cũng lay động, bề ngoài nó ngoài khẽ rung, có vẻ như không hề hấn gì cả. Nhưng hai người Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến ở bên ngoài kết giới, lại nhếch lông mày, khóe miệng rỉ máu, bọn họ đã bị thương nặng.
Có điều vì để dọa dẫm ba người kia mà bọn họ vẫn chống cự không để chùm tia sáng màu trắng lộ ra một chút dấu vết không ổn nào.
Ngẩng đầu lên nhìn quả cầu ánh sáng màu trắng tiếp tục tới gần bọn họ, vẻ mặt cả ba người có màu xám trắng như tro tàn, đến cả bạo hồn cũng không thể đối phó với quả cầu ánh sáng này, thế thì bọn họ không còn biện pháp nào nữa.
Trong lúc tuyệt vọng, bọn họ bất chấp tất cả, nghiến răng nói: "Con mẹ nó, muốn chết cũng phải chết oanh liệt, hừ!"
Hừ nhẹ, lại một người chỉ huy thần hồn xông đến, tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, người tiếp theo lại điều khiển thần hồn lao đến, và nổ tung vang lên.
Hai người Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến liên tục hộc máu, trong nháy mắt sắc mặt của bọn họ tái nhợt.
Lão giả cuối cùng cũng cũng khẽ cắn môi, nhưng khi lão ta định ngọc nát đá tan thì ánh sáng màu trắng vang lên tiếng “vù”, rồi đột ngột biến mất.
Sững sờ, nhưng rất nhanh lão ta đã đoán được điểm mấu chốt trong đó, trong lòng nảy sinh sự hối hận.
Hóa ra đoàn ánh sáng màu trắng đó sợ bạo hồn, nếu ngay từ đầu dùng thủ đoạn này thì có rất nhiều người trong số bọn họ có thể sống sót. Đáng tiếc mọi người quá quả chú tâm vào tính mạng của bản thân, không ai dám hy sinh bản thân để mở đường cho đồng bọn. Mãi đến cuối cùng mới lựa chọn ngọc nát đá tan thì cũng đã muộn.
Lão giả kia bất lực lắc đầu, trong lòng xót xa than thở, bây giờ ở đây chỉ còn mình lão ta thì có thể làm được gì?
Bên ngoài kết giới, luồng ánh sáng màu trắng bỗng tách ra thành hai hai tia sáng một nóng một lạnh, đột nhiên chui vào thân thể của hai vợ chồng Cừu Viêm Hải.
Hai người một lần nữa nôn ra ngụm máu đỏ sẫm, xua tay bất lực: "Không được rồi, chúng ta không chịu nổi nữa, mấy người trong đó điên rồi, đã bắt đầu tự bạo thần hồn."
"Chúng ta cũng có chút không chịu nổi, ngươi biết đấy, kết giới này được dựng lên bởi thần hồn của hai người chúng ta, liên tục tự bạo thần hồn đã có ảnh hưởng không nhỏ đến hai người chúng ta!"
Khóe miệng rỉ ra hai dòng máu đỏ chói mắt, Thiên Địa Song Thánh nhìn nhau rồi lại nhìn về phía những người khác: "Bên trong chỉ còn lại một người, thả lão ta ra ngoài đánh một trận!"
"Đồng ý!" Ba người còn lại đều gật đầu, tiếp đó Thiên Địa Song Thánh không thu nhỏ kết giới nữa mà thay đổi thủ quyết, ngay lập tức dỡ bỏ kết giới.
Tiếng “soạt” vang lên, lão giả kia lại nhìn thấy bầu trời, tiếc là, hiện tại chỉ còn một mình lão ta.
Mọi người trên chiến trường đều theo dõi nhất cử nhất động ở đây, biết có ba mươi người bị nhốt lại, kết quả chỉ có một người đi ra, bất giác tất cả mọi người đều sợ đến ngây ra. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên xảy ra một chuyện càng khiến bọn họ ngạc nhiên hơn.
Đó là người duy nhất còn tồn tại này, lão ta vừa bước ra còn chưa đứng vững, thì trong nháy mắt năm người Lệ Kinh Thiên đã bước đến chỗ đó, nhân lúc lão ta chưa kịp phản ứng thì đồng loạt ra tay tấn công.
Rầm!
Nước và lửa va chạm với nhau, sát khí cao ngút trời, trời đất chao đảo, che đậy ánh sáng chôn vùi ánh trăng. Thời gian chỉ trong nháy mắt, lão giả kia còn chưa kịp cảm nhận được không khí trong lành đã lâu chưa được ngửi, đã bị thủ đoạn ác liệt của năm người xóa sổ hoàn toàn, không còn thi thể!
Kinh hoàng!
Tất cả mọi người đều sững sờ khi xem cảnh này, rốt cuộc năm người này có lai lịch thế nào mà lại mạnh mẽ đến vậy. Lấy năm địch ba mươi, thời gian chỉ trong chốc lát, đã tiêu diệt toàn bộ?
Trong một lúc, đám người Huyền Thiên Tông choáng váng, nhóm người Ma Sách Tông ngẩn ngơ, dù là Trác Uyên cũng không khỏi sững sờ, tiếp đó hắn gật đầu cười.
Thực lực hiện giờ của năm người quả thực không thể coi thường, không hề uổng phí công sức trước đây hắn dìu dắt năm người này. Hơn nữa, đến cả hắn cũng không ngờ được, năm người này liên thủ lại với nhau có thể tạo ra sức mạnh lớn đến vậy!
Nguyệt Nhi chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, bất ngờ nhớ lại cảnh tượng này, cũng không nhịn được mà triệt để ngơ ngác, mắt nhìn Lạc Minh Viễn mà giọng nói thì lắp bắp: "Bọn... bọn họ..."
"Ha ha ha... Năm người bọn họ, có ba người do Trác đại ca tự mình chỉ dạy, hai người còn lại đã được huynh ấy chỉ bảo một chút trước khi rời đi. Vì thế, cuối cùng bọn họ trở thành thế hệ cung phụng đầu tiên của Lạc gia chúng ta."
Cười nhẹ, Lạc Minh Viễn nhìn năm người với ánh mắt chăm chú, không khỏi thở dài: "Năm người này đều là loại người không chịu sự trói buộc, trước giờ luôn hành độc một mình rất ít khi hợp tác, nhưng lần liên thủ với nhau này cũng là do bất đắc dĩ."
Giật nhẹ hai má, Nguyệt Nhi bất giác thở dài một hơi, thì thầm nói: "Đều là mấy tên quái vật khác thường!"
"Này, có sư phụ quái vật thì mới có đồ đệ quái vật. Không ai trong số bọn họ có thể coi là học trò chính thức của Trác đại ca, mà ngươi là học trò chính thức của Trác đại ca, biết đâu tương lai còn mạnh hơn bọn họ đấy, ha ha ha... Bây giờ vẫn còn sớm để ngươi gọi bọn họ là quái vật!" Lạc Minh Viễn nhếch lông mày, cười thành tiếng.
Nhưng nghe câu này, khuôn mặt Nguyệt Nhi lại hơi nặng nề, nàng ta thở dài: "Nhưng sư phụ có vẻ không hề quan tâm đến hai người đồ đệ chúng ta lắm, hắn từng nói, hắn ở lại Ma Sách Tông vì có giao dịch với tông chủ, không hề toàn tâm toàn ý gia nhập..."
"Hức, bình tĩnh, dựa theo quan hệ của ta và Trác đại ca, bằng cái nhìn của ta, chắc chắn hắn có quan tâm đến các ngươi, ha ha ha..." Không tránh khỏi ngơ ngác, Lạc Minh Viễn lại mỉm cười, nói câu khuyên giải.
Nghe hắn nói như vậy, Nguyệt Nhi nhìn hắn thật lâu, lộ ra nụ cười hài lòng...
"Giết..."
Nhưng, đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng hò hét vang trời, ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn thấy nhóm người Khuê Cương đang giao chiến với các đệ tử Huyền Thiên Tông.
Tu vi của mọi người như nhau, thực lực cũng không khác biệt lắm, quả nhiên là đánh đến khí thế hừng hực!
Lạc Minh Viễn nhìn hình ảnh này, đồng tử ngưng lại, chỉ tay về phía trước: "Quân Phi Hổ nghe lệnh, đội hình cánh chim, xông lên!"
"Vâng!"
Hét lớn, mọi người dưới sự dẫn dắt của Lạc Minh Viễn, đồng loạt lao về phía trước.
Lần này, thực sự là hổ vào đàn dê, sói vào hang thỏ. Một bên chỉ có khoảng ba bốn vạn người, một bên lại là mười vạn chiến khôi; một bên là đệ tử tu luyện chưa xuất thế, một bên lại là đội quân hung tàn đã trải qua hàng trăm trận chiến!
So sánh thực lực của hai bên, dù tu vi không khác nhau nhiều lắm, lại đã có thể phán đoán cao thấp!
Trước đó hai bên còn đang trong thế giằng co với nhau, thì ngay khi Phi Hổ quân của Lạc Minh Viễn đến xu hướng đã nghiêng hẳn về một phía. Phi Hổ quân giết hàng loạt đệ tử Huyền Thiên Tông như chặt dưa thái rau, khiến Khuê Cương vẫn đang chiến đấu hăng say không nhịn được trợn mắt lên nhìn!
Mẹ nó, sức chiến đấu của lực lượng mà sư phụ tìm trong trần tục mạnh đến thế sao, cùng là trình độ đệ tử mà sự chênh lệch khi đánh tập thể cũng quá lớn rồi, thật xứng với xuất thân quân đội của họ.