Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Kiếm Toái Sơn Hà!”  

             Trong mắt người đó lóe lên một tia sáng khinh thường, vung nhẹ tay một cái, thanh trường kiếm đó giống như thiên thạch rơi xuống từ trên chín tầng trời, lao mạnh về phía đám người. Uy áp mà khí thế mạnh mẽ đó mang tới lại giống như trời đất sụp đổ, còn chưa tới gần mọi người, đã khiến bọn họ đều không thở nổi.  

             Hơn nữa, ngoại trừ luồng uy áp này ra, khí tức sắc bén trên thân kiếm đó cũng giống như những cây kim đâm vào nguyên thần của mọi người, khiến bọn họ không chỉ đau đầu khó chịu được, mà da mặt vẫn luôn co giật dữ dội, nghiến răng kiên trì.  

             Đôi mắt của Lạc Minh Viễn hơi híp lại, sắc mặt tràn đầy vẻ nặng nề, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Nhi cũng đang hơi run rẩy cả người, con ngươi hơi căng lên, lại đột nhiên đi tới bên cạnh nàng ta, giành lấy Thanh Viêm châu trong tay nàng ta, quát to về phía tất cả mọi người: “Toàn quân nghe lệnh, tập trung toàn bộ sức mạnh nguyên thần lên người ta!”  

             “Rõ!”  

             Phi Hổ Quân không nói hai lời, hét to một tiếng, toàn bộ sức mạnh nguyên thần lại trút xuống giống như mưa to gió dữ, rót lên người Lạc Minh Viễn. Mà cả người hắn cũng chấn động, dường như có hơi không chịu đựng được sức mạnh to lớn như thế, khóe miệng hơi nhiễu ra một đường đỏ tươi, nhưng hắn vẫn không để ý đến, giơ hạt châu trong tay lên, lại chuyển toàn bộ sức mạnh nguyên thần lên hạt châu đó.  

             Trong phút chốc, Thanh Viêm bùng lên, trên hạt châu đó lại phun ra một con rắn lửa mạnh mẽ, lượn quanh toàn bộ vòm trời!  

             Nguyệt Nhi thấy thế, lại không khỏi kinh ngạc, lớn tiếng kêu: “Ngươi làm gì thế, mau trả hạt châu đó cho ta!”  

             “Ha ha ha… đã không trả được nữa rồi!”  

             Lạc Minh Viễn bất giác nhếch miệng, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Cô nương, bây giờ ta đang khống chế hạt châu này, toàn bộ sức mạnh nguyên thần trên hạt châu này cũng do ta duy trì. Nếu như ngươi cưỡng chế cướp nó, không những nhiệm vụ chặn đánh lần này sắp thành lại bại, mà ta cũng sẽ lập tức bỏ mạng vì bị sức mạnh nguyên thần nhiều như vậy phản phệ, mất nhiều hơn được. Ngươi là đồ đệ của Trác đại ca, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện lợi cho kẻ địch, bất lợi cho quân ta như vậy đâu!”  

             “Ngươi…” Trong lòng Nguyệt Nhi bất giác nôn nóng, cơ thể hơi nhúc nhích lại đột nhiên cứng ngắc, không biết nên thế nào mới phải. Theo lý mà nói, nàng ta chắc hẳn phải xông pha trước mặt Lạc Minh Viễn mới đúng, nhưng bây giờ…  

             Dường như Lạc Minh Viên nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng ta, bất giác bật cười một tiếng, lẩm bẩm: “Cô nương, ngươi mau đi đi, nếu như ta chết trong trận chiến này, ngươi hãy nói với Trác đại ca, chuyện này không liên quan đến ngươi. Mà ta thân là gia chủ của Lạc gia, tuyệt đối không có khả năng nhân lúc nguy hiểm sống chết, lại trốn sau lưng một nữ nhân được!”  

             Vừa dứt lời, Lạc Minh Viễn đã quát to một tiếng, toàn bộ khí thế đột nhiên tăng vọt lên, Thanh Viêm trên hạt châu đó cũng trào ra một cách điên cuồng, toàn bộ khí thế của Phi Hổ quân cũng lập tức tăng lên, sức mạnh như thành đồng!  

             Nguyệt Nhi nhìn tất cả chuyện này, không khỏi ngẩn người, sau đó con ngươi căng ra, nín thở ngưng thần, cũng rót sức mạnh nguyên thần hơi yếu đó của mình lên người Lạc Minh Viễn.  

             “Cô nương, ngươi…” Lạc Minh Viễn không khỏi sững sờ, đôi mày hơi nhíu lại, nôn nóng bảo: “Với cơ thể vừa bị thương nặng của ngươi, bây giờ làm như vậy có nghĩa lý gì? Còn không mau rời khỏi nơi này!”  

             Đôi mày của Nguyệt Nhi run lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ ngang bướng: “Hạt châu đó là sư phụ giao cho ta, không lấy được hạt châu đó về, làm sao ta có thể tùy tiện rời đi được? Đợi chặn một đòn tấn công thần hồn của lão già đó xong, ngươi trả hạt châu cho ta rồi lại nói sau!”  

             Lạc Minh Viễn liếc mắt nhìn nàng ta thật lâu, đã hiểu rõ ý của nàng ta, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng.  

             “Hừ hừ… khẩu khí lớn thật, vậy mà còn dám chặn uy thế kiếm hồn này của lão phu sao?” Người đó bất giác cười lạnh, nhìn về phía đám người đầy khinh miệt, nói với vẻ coi thường: “Tuyệt đối đừng đánh đồng lão phu với Từ trưởng lão Hóa Hư cảnh tầng ba vừa rồi, thần hồn của lão phu cũng không yếu như vậy, có thể dễ dàng bị mấy tiểu quỷ Thần Chiếu, Thiên Huyền cảnh như các ngươi chặn được!”  

             Vừa dứt lời, người đó lại híp mắt, hét to một tiếng, kiếm hồn đó lại gia tăng tốc độ giáng xuống.  

             Bất chợt, uy áp mạnh mẽ phủ xuống mặt đất, khiến toàn bộ mặt đất đều bắt đầu nứt ra từng mảng, hóa thành tro bụi, lơ lửng trong không trung. Ngọn lửa màu xanh, dưới uy áp này, thậm chí còn chưa đụng vào cự kiếm đó, đã không nhịn được run rẩy tách ra, đến mức khi uy áp đó đè thẳng tới trước mặt toàn bộ đám người Lạc Minh Viễn, khiến bọn họ đồng loạt ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, mà con rắn lửa Thanh Viêm đó cũng càng thêm ảm đạm.  

             Người đó nhìn đám người với vẻ mặt khinh thường, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh trêu đùa đối thủ, Lạc Minh Viễn thì lại cảm thấy hoảng hốt, sắc mặt lập tức u ám hẳn đi.  

             Thực lực của người này thực sự mạnh hơn người trước đó quá nhiều. Mấy chục nghìn người bọn họ liên thủ lại, vẫn hoàn toàn không có lấy một chút chắc chắn có thể chặn được một chiêu của lão ta.  

             Lần này, bọn họ thật sự sắp toàn quân bị diệt, không có một chút hy vọng sống sót nào!  

             Lạc Minh Viết không nhịn được mà lắc đầu một cách bất đắc dĩ, rồi lại liếc mắt nhìn Nguyệt Nhi ở bên cạnh, cười khổ, bảo: “Cô nương, xem ra lần này ngươi muốn đi cũng không đi được nữa rồi, sợ rằng chúng ta sẽ phải chết cùng nhau!”  

             “Sao thế, chết chung với ta, sẽ làm nhục danh dự của gia chủ ngươi chắc?” Nguyệt Nhi nhướn mày, lạnh lùng nhìn hắn.  

             Hắn không khỏi sững sờ, ngây ra một lúc, rồi lại vừa bật cười vừa lắc đầu: “Không, có lẽ đây cũng được tính là chuyện tốt duy nhất trong tai họa này.”  

             Nghe được lời này, khóe miệng của Nguyệt Nhi bất giác vẽ ra một độ cung vui vẻ, nàng ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, đợi một kiếm đáng sợ đó bổ xuống!  

             Vù!  

             Uy áp mạnh mẽ đã sớm hoàn toàn áp chế Thanh Viêm ảm đạm đến không còn một chút uy lực nào, mũi kiếm sắc bén vút thẳng về phía mấy chục nghìn tướng sĩ, sắp tiêu diệt tất cả mọi người!  

             “Nguyệt Nhi!” Nguyệt Linh thấy thế, khóe mắt như nứt ra, rống to một tiếng, muốn nhanh chóng qua đó viện trợ, nhưng bên cạnh còn có đối thủ cần ứng phó, đã không thể tới kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội mình chôn vùi dưới kiếm hồn này.  

             Về phần những cao thủ khác ở Ma Sách Tông, lúc này tất cả đều đang tự chiến đấu, không thể phân thân, bằng không đã sớm đi cứu viện rồi.  

             Cứ như vậy, tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng thảm họa này, mà lại không thể giúp sức. Trác Uyên vừa đánh nhau với Tuyên tông chủ, vừa lặng lẽ nhìn toàn bộ chuyện này, nhưng cũng không định ra tay.  

             Thực ra, nếu như hắn ra tay, trong nháy mắt có thể đi tới bên đó, cứu tất cả mọi người, nhưng hắn lại luôn nhịn xuống, chỉ bởi vì hắn muốn thấy, hắn rời khỏi Lạc gia nhiều năm như vậy, những trưởng lão cung phụng mà hắn sắp xếp có lòng bảo vệ chủ này hay không, lại có sức bảo vệ chủ hay không?  

             Nếu như có lòng mà không có sức, sau khi hắn về gia tộc còn có thể từ từ dạy dỗ bọn họ một phen, nhưng nếu có sức mà vô tâm, hừ hừ… vậy nói không chừng phải chỉnh đốn các cấp cao ở Lạc gia một trận!  

             “Lạc gia chủ, ngươi biết không, trước đây ta đã từng làm liên lụy đến tất cả mọi người, muốn chết lại không thể chết. Sau này gặp được sư phụ, cuối cùng cũng có sự cải thiện. Nhưng nói khát vọng chiến thắng mãnh liệt đến mức nào, thì cũng chẳng được bao nhiêu. Nhưng bây giờ, ta lại muốn sống, đáng tiếc lại đón chờ cái chết…”  

             Nguyệt Nhi không còn nhìn mũi kiếm chói mắt đó nữa, chỉ nhắm hai mắt lại, cảm nhận hơi thở tử vong sắp tới gần, nàng ta cười khổ, hỏi: “Ngươi nói cái này tính là báo ứng, hay là trò đùa của ông trời?”  

             Lạc Minh Viễn liếc mắt nhìn nàng ta thật sâu, chậm rãi nắm tay nàng ta: “Sống chết có số, không cần cố chấp, chỉ cần cho rằng đáng giá là đủ rồi. Về phần hiện tại, ngày chết đang đến gần, ta cũng không cảm thấy oan uổng cho lắm!”  

             Phụt!  

             Nguyệt Nhi bất giác khẽ cười một tiếng, hơi gật đầu, trên mặt cũng không hề có vẻ mất mác và sợ hãi, ngược lại còn có hơi vui vẻ.  

             Hai gò má không nhịn được mà co giật mạnh, trên bầu trời, cường giả Hóa Hư cảnh chỉ huy kiếm hồn đó buồn bực trong lòng.  

             Bà nội nó chứ, sắp sinh ly từ biệt còn phát cơm chó, lão tử ghét nhất là loại tình nhân chó này, hoàn toàn không coi lão tử ra gì!  

             Kết quả, trong tay người đó bấm ấn quyết, kiếm hồn lại nhanh chóng tăng tốc, thậm chí mũi kiếm sắc bén đã đâm cho hai gò má của mọi người đau đớn, cánh cửa tử vong cũng đang mở ra với mọi người bằng tốc độ kinh người.  

             Thế nhưng, ngay đúng lúc này, một tiếng vù vang lên, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, một quả cầu lửa cực nóng lập tức xuất hiện trước mắt hai người, sau đó đâm mạnh lên kiếm hồn dày nặng đó.  

             Ầm!  

             Một tiếng nổ lớn vang vọng chân trời, trường kiếm đó và quả cầu vừa chạm đã tách ra, nhưng lại bùng phát ra uy lực mạnh mẽ, càn quét bốn phương, khiến một vài cao thủ Hóa Hư có thực lực hơi yếu đều không nhịn được là nhanh chóng rời khỏi nơi này!  

             Vù!  

             Trường kiếm đó lại về đến bên cạnh người đó, cơ thể người đó chấn động, không nhịn được mà vội vàng lùi về sau hai bước, bên khóe miệng chảy ra một sợi máu tươi đỏ hồng, lão ta trừng mắt nhìn đối diện một cách đầy hung dữ.  

             Mà lúc này, một tiếng trêu chọc mơ hồ, cũng trong nháy mắt truyền tới bên tai tất cả mọi người.  

             “Ái chà chà… xem ra Lạc gia chúng ta sắp có nữ chủ nhân rồi, thật đáng mừng, ha ha ha…” Một bóng người bạch y xinh đẹp bay tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Lạc Minh Viễn.  

             Lạc Minh Viễn vừa thấy, không khỏi vui mừng, gọi: “Tuyết tỷ!”  

             Không sai, người này chính là Tuyết Thanh Kiến không nghi ngờ gì nữa, chỉ có diều lúc này, sắc mặt của bà ta lại hơi trắng bệch, hô hấp cũng hơi dồn dập, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười như xưa.  

             Cửu Viêm Hải ho khan một tiếng, lau vết máu ở khóe miệng, cũng tới bên cạnh hắn, cười gượng rồi bảo: “Gia chủ, chúng ta tới đây trợ chiến cho Trác quản gia, ngươi có thể tập trung vào công việc được không?”  

             “Hừ, lão Cửu, ngươi không nên nói lời này!” Lúc này, một tiếng cười nhạo đột nhiên lại vang lên từ một phía khác, quay đầu nhìn qua, không nghi ngờ gì chính là Lệ Kinh Thiên: “Ở Lạc gia, ngươi hiếm khi cho người ta thân thiết cùng nhau về nhà!”  

             “Không sai không sai…”  

             “Đúng vậy đúng vậy…”  

             Ở một phía khác, không biết từ khi nào, Thiên Địa Song Thánh cũng đã tới trước mặt Lạc Minh Viễn, sau khi nghe được lời của Lệ Kinh Thiên, cũng gật đầu tỏ vẻ nhất trí tán thành.  

             Lạc Minh Viễn thấy năm người đều đến bên cạnh, bất giác mừng rỡ, Nguyệt Nhi cũng ngạc nhiên, trong lòng không hiểu thế nào, bởi vì nàng ta biết, trận chiến của của cao thủ Hóa Hư cảnh đang giằng co quyết liệt, làm sao những người này có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến, tới tiếp viện cho bọn họ như vậy được?  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!