Cho đến nay, man di phương bắc vẫn còn kêu gào như cũ, bọn chúng nói sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào kinh đô, tuyên bố muốn để cho đương kim Thánh thương mở tiệc mời khách đãi bọn chúng, biến thành đồ chơi trên giường của bọn chúng.
Đây là mối nhục to lớn đến nhường nào chứ?
Dù cho đến nay, man di phương bắc chỉ luôn kêu gào ngoài miệng chứ không va chạm thật sự.
Nhưng mà cái gai này thì vĩnh viễn tồn tại trong lòng thần dân Đại Ngụy.
Bây giờ, bài thi từ này của Hứa Thanh Tiêu quả thật đã nói lên tâm trạng trong lòng vô số người.
“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt."
“Giá trường xa, đạp phá liên vân sơn khuyết.”
Lý Quảng Tân hít sâu một hơi, thật lâu sau vẫn khó mà bình phục.
“Phụ thân, người này là đại tài đương thời, có cần hài nhỉ kéo về dưới trướng của người hay không?”
Lý Hâm mở miệng hỏi phụ thân mình.
“Không thể.”
Lý Quảng Tân lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
“Đại tài như thế, tuổi mới gần hai mươi mà đã trực tiếp tấn thăng cửu phẩm, lại làm ra thiên cổ danh từ, tương lai nhất định là không tầm thường.”
“Vì phụ chẳng có mặt mũi nào để hẳn về dưới trướng của ta, hơn nữa, đại tài bậc này chắc chắn cũng sẽ không chịu khuất phục dưới trướng vi phụ.”
“Hâm nhi, con vừa nói bản từ này là do hẳn viết cho một vị tướng quân, là ai vậy?”
Lý Quảng Tân trực tiếp cự tuyệt đồng thời cũng tò mò, bài từ này của Hứa Thanh Tiêu là làm cho ai?
Nghe nói như thế, Lý Hâm có chút xấu hổ.
“Hài nhỉ có hỏi, nhưng Hứa huynh không có trả lời.”
Lý Hâm có chút xấu hổ.
“Không trả lời sao?”
“Thông minh, thông minh, quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh mà."
Lý Quảng Tân không nhịn được cảm khái.
“Đây có gì mà thông minh chứ? Phụ thân, hài nhi ngu dốt, thật sự không rõ.”
Lý Hâm có hơi sửng sốt. Mặc dù nói Hứa Thanh Tiêu đúng thật là đại tài, khen thì đáng khen thật nhưng mà có nhất thiết cần phải gượng ép như vậy không?
“Con không hiểu cũng là bình thường.”
“Từ mối nhục Tĩnh thành, quốc sách Đại Ngụy cũng theo đó mà thay đổi, lấy võ tướng làm chủ, văn thần làm phụ. Cho dù bệ hạ đời trước có hơi chèn ép nhưng mà Đại Ngụy này bây giờ vẫn do võ tướng làm chủ.”
“Bảy lần bắc phạt, phong biết bao nhiêu vương hầu?”
“Bên trong triều thần có bao nhiêu tướng lĩnh muốn dẫn binh bắc phạt? Bản từ này vừa viết ra thì đã giống như một tảng đá lớn gợi nên ngàn cơn sóng.”
“Mối hận của thần dân rõ mồn một trước mắt, mối nhục Tĩnh thành tuyết cũng không tẩy được, bất luận là vì công hay vì danh thì bắc phạt đã là chuyện đã định.”
“Mà trong những tướng lĩnh này, những người đứng đầu đa số đều đã tham dự bắc phạt, mối hận trong lòng chẳng phải là mạnh mẽ hơn chúng ta gấp trăm lần hay sao?”
“Mà Hứa Thanh Tiêu này lại không nói ra bài thơ này làm cho ai, khi chuyện này truyền tới kinh đô, mấy vị trước kia giờ đã phong vương thành hầu, chắc chắn sẽ tự thấy người đó chính là mình.”
“Danh từ phối với danh tướng, được ca tụng đến thiên cổ, bọn họ xem quyền lợi như mây khói, nhưng nếu tên tuổi của bọn họ có thể lưu danh muôn đời, lưu truyền thiên cổ thì con nói xem, đây có phải là một loại ân tình to lớn hay không?”
Lý Quảng Tân nghiêm túc phân tích cho Lý Hâm hiểu, những lời này làm cho Lý Hâm rung động không thôi.
Hắn đúng thật là chưa từng nghĩ tới mặt này.
Nhưng mà ngẫm nghĩ kĩ lại thì quả nhiên là thế.
Danh tướng cũng tốt.
Đại Nho cũng được.
Trong lòng bọn họ vì quốc gia, vì bách tính, vì thiên hạ, mà sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân là vì cái gì?
Đến cảnh giới này, tiền, quyền cũng chỉ như gió thoảng mây trôi mà thôi.
Thứ mà bọn họ muốn chính là lưu danh thiên cổ.
Đây mới là lý tưởng tối cao của đại nhân vật, đương nhiên cũng có một vài ẩn sĩ cao nhân chán ghét tất cả, loại cảnh giới này còn cao hơn nữa.
Nhưng mà ở trong triều đình, cũng không ai có thể đạt được đến cảnh giới này.
Bản từ này của Hứa Thanh Tiêu sáng tác vì một vị tướng quân.
Từ là thiên cổ danh từ, chỉ cần thời gian để nổi danh mà thôi.
Mà bài từ này làm cho ai?
Mấy vị tướng quân đỉnh thiên lập địa trong triều đình, có người đã được phong vương, có người đã là quốc công, cuộc đời của bọn họ đã đi đến đỉnh cao nhất rồi.
Muốn đi lên thêm thì không được nữa, cho nên bọn họ dường như chẳng có bất kỳ điều gì muốn đạt được nữa. Nếu như nói nhất định phải đạt được thì đó chính là chờ đợi dòng dõi hậu đại sinh ra thần tử tài năng.
Nhưng nếu như có người làm cho bọn họ một bài từ, bài từ này lại còn là thiên cổ danh từ, vậy thì tất nhiên bọn họ rất vui mừng rồi.
Đợi đến trăm ngàn năm sau, khi người ta nghĩ tới bài từ này thì ắt hẳn là sẽ nghĩ tới người, lưu danh muôn đời, đây mới là vinh quang vô thượng.
Mà đối với bọn họ mà nói, Hứa Thanh Tiêu sẽ trở thành ân nhân của bọn họ.
Ân nhân cực lớn.
Ân nhân kiểu này, nâng đỡ một chút không phải chỉ là chuyện thường tình thôi sao?
Nghĩ kỹ lại.
Lý Hâm cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng thẳng lên, trong mắt lộ ra vẻ chấn động.
“Hứa huynh không hề làm gì mà đã tự trải cho mình tiền đồ tươi sáng như vậy, con đường này là một bước lên mây.”
“Người này quả là trí tuệ, quả là thông minh.”
Lý Hâm cảm khái, chỉ một chuyện nhỏ bé nhìn như không đáng kể như vậy nhưng lại ẩn giấu thủ đoạn kinh người, loại mưu trí này có thể nói là như thần cũng không quá đáng.
Nhưng rất nhanh thôi, Lý Hâm lại không nhịn được cau mày nói.
“Nhưng mà phụ thân, lúc ấy hài nhi hỏi thăm Hứa huynh, nhưng Hứa huynh lại làm cho hài nhi cảm thấy giống như là huynh ấy không biết mình sáng tác vì ai vậy. Đây là như thế nào?”
Lý Hâm hỏi.
Lý Quảng Tân cười lạnh một tiếng.
“Con thì biết cái gì, đây mới là cách làm của người thông minh, thật thật giả giả, lấy giả loạn thật, con còn quá non.”
Nghe Lý Quảng Tân nói thế, Lý Hâm lập tức khẽ gật đầu.
Nhưng mà vào lúc này.
Một âm thanh từ bên ngoài vang lên.
“Báo, Phủ quân đại nhân, Chuẩn Bách hộ Trình Lập Đông cầu kiến.”
Âm thanh của hạ nhân vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con.
“Trình Lập Đông?”
“Để hắn vào.”
Rất nhanh, vẻ mặt của Lý Quảng Tân biến thành cực kỳ bình tĩnh, uy nghiêm dày đặc tràn ngập. Ông ta phất tay ý bảo Lý Hâm đứng sang một bên.
Không bao lâu, Trình Lập Đông đã chậm rãi đi vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!