"Thẩm lão đệ, hôm nay rượu này xem ra không uống được rồi, ngươi nói cho ta biết chỗ ở, ngày khác ta tới tìm ngươi, chúng ta uống cho thống khoái." Vu Mông thu tầm mắt lại, một tay vỗ đầu vai Thẩm Lạc nói.
"Không dối gạt Vu đại ca, kỳ thật ta vừa tới thành này không lâu, về phần chỗ ở . . ." Thẩm Lạc cố ý cười khổ một tiếng, nói đến hàm hàm hồ hồ.
"Ồ? Nguyên lai lão đệ không phải người bản thành, lại nguyện liều chết thủ thành, hảo đảm phách, hảo huynh đệ!" Vu Mông nghe vậy khẽ giật mình, sau đó giơ ngón tay cái lên nói với Thẩm Lạc.
Ba tên tùy tùng kia nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc cũng mang theo mấy phần thân thiết.
"Vu đại ca quá khen, ta cũng là vì tự vệ, tận lực một chút mà thôi." Thẩm Lạc vội vàng khoát tay nói.
"Ha ha, thế đạo này, hán tử huyết tính như Thẩm lão đệ quả thực không nhiều lắm! Thẩm lão đệ, ngươi nếu ở trong thành không có chỗ dừng chân, không bằng trước theo ta về nhà đi." Vu Mông cười lớn một tiếng, sau đó nghĩ tới điều gì, hỏi.
"Xác thực còn chưa kịp tìm chỗ ở, vậy phải quấy rầy Vu huynh rồi." Thẩm Lạc vốn đang nghi hoặc đầy mình, liền thuận thế đáp ứng.
"Quấy rầy cái gì? Huynh đệ một nhà, nói khách khí gì chứ, đi!" Mày hổ Vu Mông nhếch lên, đưa tay nắm bả vai Thẩm Lạc nói.
Mấy người dọc theo đường ngựa đi, đi vào chỗ chòi gác đầu tường, đang tính đi xuống cầu thang tường thành, liền thấy ba năm binh lính thân mang áo giáp đang đỡ lấy một trung niên nam tử dáng người to mọng, từng bước một đi lên đầu thành.
Thẩm Lạc cúi đầu nhìn lại, thấy nam tử kia làn da trắng nõn, bên miệng là râu ngắn màu vàng, trên thân phủ một kiện áp giáp rất không vừa vặn, nhìn tựa như một đoàn thịt ba chỉ trong xác rùa đen, cực không cân xứng.
Đoàn người nam tử trung niên cũng nhìn thấy bọn người Vu Mông đang từ đầu thành đi xuống, tạm thời đứng lại tại chỗ.
"Nhường đường cho tráng sĩ." Ánh mắt nam tử trung niên rơi vào trên thi thể Điền Xung, sắc mặt hơi đổi một chút, đưa tay quát.
Binh lính lập tức vịn gã dựa vào một bên tường thành, nhường đường ra.
"Các ngươi đưa Điền Xung trở về trước đi." Vu Mông nghiêng người, phân phó với mấy người còn lại.
Ba tên tùy tùng kia đáp ứng, liền giơ lên thi thể Điền Xung lên, sau đó theo cầu thang tường thành đi xuống.
Lúc đi ngang qua trung niên mập mạp, y nhìn thấy vết máu trên lá cờ biến thành màu đen, đầu đầy mồ hôi lạnh chảy xuống.
Thẩm Lạc theo Vu Mông đi xuống đầu tường, đi tới bên cạnh người kia.
"Lưu đại nhân." Vu Mông ôm quyền nói.
"Vu. . . Vu hiền chất." Nam tử trung niên vội vàng lấy ra khăn lụa, lau mồ hôi trán.
"Lần này súc sinh công lên đầu thành không ít, lưu lại thi thể cũng không ít, nhất định phải nhanh xử lý tốt, vừa vặn có thể xẻ ra làm lương thực dự trữ cho bách tính trong thành. Ngoài ra, mấy chỗ tường thành bị tổn hại, nhất định phải nhanh tu sửa." Vu Mông quay đầu nhìn đầu tường một chút, nói ra.
"Hiền chất yên tâm, ta đã sai người đi làm." Lưu đại nhân nói gấp.
Vu Mông gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, mang theo Thẩm Lạc tiếp tục đi xuống thành.
Vị Lưu đại nhân kia vốn còn tính mở miệng nói cái gì, thấy Vu Mông cũng không quay đầu lại, lời đến khóe miệng liền nuốt trở vào, lại lau mồ hôi, dưới mấy người nâng đỡ, tiếp tục đi lên đầu tường thành.
"Vị Lưu đại nhân này là ai?" Thẩm Lạc đi xuống tường thành, mở miệng hỏi.
"Đông Lai huyện lệnh Lưu Phúc." Vu Mông tùy ý trả lời.
"Nguyên lai là quan phụ mẫu phụ trách sự vụ quân chính." Thẩm Lạc nói, trong lòng bất giác hơi nghi hoặc một chút.
Vu Mông mặc dù xem không giống như thanh niên trai tráng thủ thành phổ thông, nhưng cũng không giống là người làm quan, "Lưu đại nhân" này ở trước mặt gã, sao nhìn có mấy phần khẩn trương vậy?
"Quan phụ mẫu gì chứ? Chỉ là một thư sinh yếu đuối mà thôi, việc vụn vặt bản án bình thường còn lo được. Hiện tại thời điểm này, căn bản chính là chuyện tiếu lâm. Toàn bộ Đông Lai huyện quân lỏng lẻo, nếu không phải những thanh niên trai tráng trong thành tiếp sức, dựa vào đám lính dày dạn kia, căn bản không sống tới bây giờ." Vu Mông hừ lạnh một tiếng, nói ra.
Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức minh bạch vì sao Vu Mông đối mặt người này, thần sắc lại bất thiện như vậy.
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, người này mặc dù nhát như chuột, nhưng cũng không bỏ thành mà chạy. Sau khi chiến đấu còn biết leo lên đầu thành an ủi dân tâm, so với những huyện lệnh lão gia lân cận kia ngược lại là mạnh hơn nhiều." Vu Mông thở dài, nói thêm.
"Nói cũng đúng." Thẩm Lạc gật đầu nhẹ, ngược lại nhiều hơn mấy phần lý giải với vị Lưu huyện lệnh kia.
Sống chết trước mắt, lại có mấy người có thể thấy chết không sờn?
Bất quá trong lòng hắn đồng thời lại dâng lên một nỗi nghi hoặc. Trong ấn tượng của hắn, Đông Lai huyện thành hẳn là tại Xích Thủy quận thuộc Nam Bộ, mặc dù hắn chưa từng đi tới đó, nhưng cũng chưa từng nghe nói vùng đó có đàn sói ẩn hiện đáng sợ như vậy.
Nếu thật có chuyện như vậy, không bao lâu sẽ truyền khắp thiên hạ.
"Thẩm lão đệ, đi thôi." Vu Mông thấy Thẩm Lạc hơi sững sờ, vội thúc giục.
. . .
Vừa rồi trên tường thành không có cảm giác gì, giờ phút này tiến vào thành, Thẩm Lạc mới cảm giác được thành Đông Lai huyện trước mắt này xây dựng khá hùng vĩ. So với Xuân Hoa huyện của hắn, tường thành cao hơn gần một trượng.
Tường thành cao lớn dị thường, như núi lớn chắn trước bảo vệ thành trì. Bức tường mặc dù bị mưa gió ăn mòn, mặt tường đã tróc ra từng mảng, có không ít nơi còn bị tổn hại, vẫn như cũ lờ mờ có thể thấy được khí tượng hùng vỹ năm xưa.
Hai người đi trên một con đường cái rộng rãi kéo dài thẳng tắp về hướng trong thành, mặt đường rộng đủ cho bốn chiếc xe ngựa sánh vai đi. Nhưng có lẽ đã lâu không tu sửa, mặt đất khá mấp mô, ổ gà ổ voi đầy đường như đường phố Sài thành vừa làm cống rãnh xong :)
Gian hàng hai bên đường khá rộng rãi, độ cao phòng ốc cũng vượt qua Xuân Hoa thành, chỉ là chẳng biết tại sao, nhìn có chút rách nát.
Kiến trúc nơi này rất khác với Xuân Hoa huyện. Kiến trúc Xuân Hoa huyện theo kết cấu ngắn gọn, lấy trang trọng hào phóng làm chủ. Còn kiến trúc nơi này mặc dù khá cao lớn, nhưng mái hiên, vách tường, khung cửa, nhiều chỗ trang trí không ít.
"Nhà ta nằm gần văn miếu, Thẩm huynh đệ đi theo ta." Vu Mông mang theo Thẩm Lạc đi vào chỗ sâu trong thành.
Thẩm Lạc đi sau lưng Vu Mông, tiếp tục dò xét chung quanh, càng xem trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Giờ phút này sắp chạng vạng tối, sắc trời khá mờ, trên đường phố trong thành lại không nhìn thấy bóng người nào. Cửa hàng hai bên đường, hơn phân nửa đã đóng cửa. Đầu phố có một gian đại tửu lâu to lớn xem ra đã từng phi thường phồn hoa, ngay cả cửa cũng không có đóng, bên trong sớm đã người không nhà trống, mặt đất rơi đầy tro bụi, không biết ngừng kinh doanh đã bao lâu rồi.
Hai bên đường phố có một ít tiệm buôn bán, chỉ là các loại cửa hàng nhu yếu phẩm còn mở cửa, trước cửa cũng có thể giăng lưới bắt chim.
Những người này, phục sức nam tử khá giống với người trên đầu thành, đều là bào sam khăn vấn đầu, đầu trùm khăn dài, vạt áo trước so với phía sau ngắn hơn một chút. Mà nữ tử thì đầu chải búi tóc, nửa người trên mặc sam ngắn, lộ ra làn da cổ và ngực, thân dưới mặc váy dài, khác biệt khá lớn với Xuân Hoa huyện.
Chẳng biết tại sao, Thẩm Lạc luôn cảm thấy khuôn mặt những người này có chút chết lặng, nhất là ánh mắt mang theo một loại cảm giác nói không ra lời, tựa hồ có chút hoảng sợ, còn có một chút mê man.
Hai bên đường phố ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một ít người áo rách quần manh, có lão nhân, còn có hài tử, ăn xin những người đi qua đường. Bản dịch tại bạch ngọc sách. Đa phần bị coi thường, hoàn toàn là một tình cảnh u ám kìm nén, để cho người ta nhìn thấy tâm tình cực không thoải mái.
"Hẳn là Đông Lai huyện này, cũng không phải là Đông Lai huyện tại quận Xích Thuỷ mà ta biết? Vậy rốt cuộc ta đã đến nơi nào, có còn ở lãnh thổ Đại Đường hay không?" Trong lòng Thẩm Lạc tự nhủ.
Vu Mông tựa hồ đã sớm quen hết thảy, một đường sải bước đi về hướng trong thành.
Thẩm Lạc đành phải đè xuống nghi hoặc trong lòng, bước nhanh theo Vu Mông.