"Thẩm đạo hữu, nhìn bộ dáng ngươi người không ra người quỷ không ra quỷ này, rất thống khổ nha? Ta miễn cưỡng phát thiện tâm, tiễn ngươi lên đường một đoạn." Triệu Thông khẽ quát một tiếng, nhấc chưởng lên tính bổ xuống đỉnh đầu Thẩm Lạc.
"Dừng tay." Hoàng Dịch đột nhiên gầm lên một tiếng.
Triệu Thông nghe vậy chần chờ một chút, tay treo ở giữa không trung, không đập xuống.
"Vì sao ngăn ta?" Triệu Thông cau mày hỏi.
"Lúc trước ta ngăn hắn không ra tay với ngươi, ngươi cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay." Hoàng Dịch nói ra từng chữ.
"Hoàng đạo hữu, ngươi hẳn là quên? Lần này ngươi che chở ta vốn là vì trả lại ân tình sư tôn của ta, cũng không phải gọi ngươi tới để cản trở ta!" Triệu Thông khẽ quát một tiếng, không vui nói.
"Vậy cũng không được." Hoàng Dịch chém đinh chặt sắt nói.
"Ngươi nói không được? Vậy ngươi ngăn cản được ta rồi hẵng nói." Triệu Thông nhếch miệng cười một tiếng.
Nói xong, lòng bàn tay gã sáng lên hồng quang, trùng điệp vỗ xuống đầu Thẩm Lạc.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lên, toàn bộ thân thể Thẩm Lạc trùng điệp ép xuống, mặt đất dưới thân băng liệt, lập tức sụp đổ xuống một cái hố to sâu hơn một trượng.
Thân thể Thẩm Lạc rơi vào trong đó, đầu vô lực rủ xuống một bên, chỗ tai mắt mũi miệng đều có một vệt máu, uốn lượn như tiểu xà chảy ra, khí tức trên người tán phát ra đã yếu ớt tới cực điểm.
"Triệu Thông!"
Bỗng nghe một tiếng quát lớn truyền đến, Hoàng Dịch đột nhiên nâng cánh tay phải lên chém xuống tay trái mình.
"Phốc..."
Một đạo huyết quang chợt hiện, cánh tay trái của Hoàng Dịch trực tiếp bị chém bay lên, bị y tung một cước đá về phía Triệu Thông.
Triệu Thông thấy cánh tay tràn đầy máu độc kia bay thẳng đến mặt mình, lập tức hoảng hốt, cũng không lo tiếp tục bổ xuống Thẩm Lạc một trọng kích nữa, vội vàng né tránh.
Triệu Thông sau khi đứng vững, nhìn sắc mặt Hoàng Dịch trắng bệch, khí tức toàn thân bất ổn, không khỏi cảm thấy chính mình vừa rồi kinh hoảng mà bị sỉ nhục, Hoàng Dịch trước mắt còn có thể là đối thủ của mình sao?
"Ngươi thật muốn đối địch với ta?" Triệu Thông tức giận nhìn Hoàng Dịch, lạnh giọng hỏi.
"Ta nói, ngươi không được giết hắn." Cánh tay Hoàng Dịch còn đang nhỏ máu, giọng nói kiên cường như bàn thạch.
Triệu Thông không nói, trong lòng tính toán, lúc trước Hoàng Dịch giết không ít người, điểm tích lũy trên thân không ít, nếu mình giết y và Thẩm Lạc, như vậy giá trị những phần tích lũy kia chẳng phải là rơi vào tay mình sao?
Hoàng Dịch nhìn thần tình trên mặt gã biến hóa rất nhỏ, cũng đã biết gã đã động sát tâm.
"Muốn giết ta, vẫn phải xem ngươi có đủ phân lượng hay không." Thần sắc Hoàng Dịch không đổi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thông.
Triệu Thông nghe y nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kiêng kị.
Nhưng rất nhanh, lòng y tràn đầy tham lam bỏ qua một tia kiêng kị cuối cùng.
"Thẩm Lạc và ngươi không thân chẳng quen, các ngươi cũng bất quá mới vừa quen mà thôi, người vì sao lại thiên vị cho hắn?" Sát tâm Triệu Thông đã nổi lên, ngoài miệng vẫn còn tiếp tục nói.
"Ta cần giải thích với ngươi sao?" Hoàng Dịch liếc nhìn gã, lãnh đạm nói.
"Ngươi... Tốt, tốt, tốt, đã vậy, ngươi đi chết chung với hắn đi." Triệu Thông giận tím mặt.
Lời còn chưa dứt, thân hình gã đã vội xông tới, toàn thân quấn trong một tầng huyết vụ, lòng bàn tay không biết từ đâu đột nhiên hiện ra một thanh tinh đao huyết sắc dài khoảng hai thước, đâm thẳng tới tim Hoàng Dịch.
Hoàng Dịch chỉ còn một tay cụt, đối mặt tinh đao của Triệu Thông đâm thẳng đến, liền dựng thẳng một chưởng, trong miệng thấp tụng một tiếng:
"La Hán Kim Chung!"
Tựa như một tiếng chuông vang lên, bên trên tay cụt của Hoàng Dịch chảy xuống máu tươi tản mát ra kim quang tinh khiết, chiếu vào bên ngoài thân y, khiến cho cả người tựa như vàng đổ bê tông, trong nháy mắt hóa thành một tôn Kim Thân La Hán.
Y dựng thẳng bàn tay vỗ ra một chưởng, đánh vào trên tinh đao huyết sắc của Triệu Thông đang đâm thẳng đến.
"Két" một tiếng vang giòn, tinh đao huyết sắc ứng thanh đứt gãy.
Hai mắt Triệu Thông trợn tròn, hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng động tác nâng đao đâm thẳng không cải biến chút nào.
Chỉ thấy quanh thân gã tuôn ra huyết vụ, quấn quanh mặt ngoài tinh đao huyết sắc, vậy mà một lần nữa ngưng tụ thành lưỡi tinh đao, trực tiếp đâm trúng bả vai Hoàng Dịch.
"Bang."
Một thanh âm kim thạch giao kích vang lên, thân thể Hoàng Dịch đột nhiên chấn động, kim quang trước ngực văng khắp nơi, ngạnh sinh bị tinh đao huyết sắc xé mở một vết rách.
Mũi tinh đao huyết sắc đâm vào trước ngực Hoàng Dịch, trên thân đao lập tức lóe ra quang trạch yêu dã, vậy mà trực tiếp hấp thụ tinh huyết Hoàng Dịch vốn còn không nhiều.
"Hắc hắc, là bản thân ngươi muốn chết đấy, xuống âm tào địa phủ gặp Diêm vương cũng đừng oán trách ta." Triệu Thông dữ tợn vừa cười vừa nói.
Ngay thời khắc gã đắc ý quên hình, lại không chú ý tới sau lưng có một đạo âm ảnh đang lặng yên không một tiếng động tới gần, đồng thời càng lúc càng lớn.
Đợi đến lúc gã kịp phản ứng thì đã trễ, một mũi khoan thép màu đen đâm xuyên qua trán gã, một kích quán xuyên toàn bộ thân hình, đóng đinh gã trên mặt đất.
Chủ nhân mũi khoan thép nhẹ nhàng rơi xuống, một chân điểm trên đỉnh mũi khoan thép, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lông trắng trên thân gã dần dần thu liễm, hiển lộ ra diện mạo hình người, lại chính là tên Linh Hạc yêu tộc Hạ Thiên Sơn kia.
Gã cúi đầu nhìn Triệu Thông dưới thân hai mắt đang trợn tròn, mặt mũi tràn đầy hài hước nói: "Đợi ở đây cả buổi, còn sợ có người tới lấy không ba đầu các ngươi, ta lại sợ sau hoàng tước ta còn có hoàng tước khác, xem ra là không có..."
Dứt lời, Hạ Thiên Sơn có chút tiếc hận thở dài.
Triệu Thông bị mũi khoan thép đóng đinh cũng không lập tức mất mạng, cục xương ở cổ họng hơi dị động, phun ra mấy chữ:
"Ngươi muốn chết..."
Vừa dứt lời, chỗ lỗ thủng trên mi tâm gã bỗng có một đạo huyết khí lượn lờ dâng lên, thuận theo mũi khoan thép quấn quanh lên, xâm nhập hướng Hạ Thiên Sơn.
"Muốn chết, sở dĩ không giết ngươi, là do cảm thấy có chút hứng thú với Nhiên Huyết thuật của ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu như thế, ta không ngại tiễn ngươi lên đường trước." Hạ Thiên Sơn vừa cười vừa nói, tiện tay tay lấy ra phù lục da thú, dán lên trán của Triệu Thông.
Huyết khí trên đỉnh đầu Triệu Thông lập tức tiêu tán, một thân pháp lực cũng bị lực lượng bên trên tấm da thú tản ra phong cấm, không cách nào điều động nửa phần.
"Còn hai tên này, ngược lại cũng không có gì đặc biệt, xử lý trước đã. Vậy thì... Bắt đầu từ ngươi đi." Hạ Thiên Sơn vừa nói, ánh mắt đảo qua Hoàng Dịch và Thẩm Lạc ở trong hố sâu.
Dứt lời, gã đứng lên, đi tới hướng Hoàng Dịch.
Lúc trước Hoàng Dịch bị thương cực nặng, giờ phút này càng không phải là đối thủ của Hạ Thiên Sơn, căn bản không có sức phản kháng.
Hạ Thiên Sơn vung tay lên, trong lòng bàn tay nổi lên một thanh mũi khoan thép màu đen, chĩa vào mi tâm Hoàng Dịch, đâm thẳng xuống.
Bỗng dị biến nảy sinh.
Trong hố lớn bên cạnh Hoàng Dịch đột nhiên chợt hiện kim quang, ngay sau đó, một đạo kiếm quang màu vàng phóng lên tận trời, cuốn theo xích diễm hừng hực, đâm thẳng đến phía Hạ Thiên Sơn.
Trong lòng Hạ Thiên Sơn xiết chặt, mũi kiếm chưa đến, đã có một cỗ khí tức vô cùng nóng rực chạm tới mặt.
Gã nhướng mày, tay kia nhấc chưởng đánh tới phía trước, trong lòng bàn tay có một mặt khiên tròn màu xanh nổi lên, trên đó vẽ một con Thanh điểu tung cánh, quanh thân phát ra lưu quang màu xanh, bỗng nhiên dâng trào ra một đạo gió lốc màu xanh.
Gió lốc quét ra, khó khăn lắm chống đỡ Thuần Dương kiếm phôi, Hạ Thiên Sơn cầm mũi khoan thép màu đen cũng không ngừng lại, tiếp tục nhanh chóng đâm tới mi tâm Hoàng Dịch.