Chương 34 Quân Thanh hoảng loạn
Mấy vị tướng quân đều khóc không ra nước mắt, Trác Bố Thái cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê vì mất quá nhiều máu, phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhiều người đang hoảng loạn thì Cách Lí Cáp, thống lĩnh quân chủ lực cánh phải đi tới, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, trái tim của hắn ta như rơi xuống, vang lên tiếng lộp bộp, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Bối Lặc Nhạc Thác đã bị đánh bại? Nếu vậy thì không phải là nhanh quá hay sao? Nhạc Thác chỉ huy năm ngàn kỵ binh chủ lực tinh nhuệ nhất cơ mà!
Cách Lí Cáp nhìn thấy một tướng lĩnh thì quát lớn: "Thiết Mộc Tân! Rốt cuộc là bên các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Bối Lặc gia đâu?”
Thiết Mộc Tân nhìn thấy Cách Lí Cáp thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong chốc lát, nói với vẻ mặt buồn bã: "Tướng quân, tình hình không ổn. Khi chúng ta tấn công thành Cao Dương, Bối Lặc gia và tướng quân Tát Nhĩ Đốn đã bị quân Minh tấn công bất ngờ, hi sinh vì đất nước. Chúng ta không thể ngăn chặn được cuộc tấn công của quân Minh nên đành bất đắc dĩ rút lui về đây…”
Cách Lí Cáp cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa, Nhạc Thác đã chết! Tát Nhĩ Đốn cũng đã chết! Bọn họ còn cách nào để đánh trận chiến này nữa đây?
Cách Lí Cáp hét lên: "Trác Bố Thái đâu? Các ngươi đều là một lũ vô tích sự. Sao có thể để cho quân Minh tiếp cận Bối Lặc gia dễ dàng như vậy? Một đám vô dụng!"
Thiết Mộc Tân khàn giọng nói: “Tướng quân, tướng quân Trác Bố Thái bị quân Minh đánh bị thương nặng khi đang giao chiến, bị bắn gãy cánh tay, mất quá nhiều máu nên hiện giờ vẫn đang hôn mê…"
Mẹ kiếp!
Suýt chút nữa thì Cách Lí Cáp đã bị tức đến chết, trận chiến này tổn thất quá nhiều, chỉ vỏn vẹn một trận chiến, chưa được bao lâu, quân Minh đã giết chết hai vị chủ tướng, khiến một người bị thương nặng chưa rõ sống chết ra sao!
Cách Lí Cáp cũng không trả lời mà lao thẳng vào bên trong, đập vào mắt hắn ta là mấy tên tướng lĩnh đang mặt ủ mày chau* ngồi dưới đất, im lặng nhìn nhau!
*Tả vẻ mặt buồn rầu, đau khổ
Các Lí Cáp tức giận đến mức thở dốc, cầm roi lên quất thật mạnh!
"Khốn nạn, khốn kiếp! Các ngươi đều là một lũ vô dụng! Nhiều người như vậy mà lại để Bối Lặc gia bị giết chết! Các ngươi là một lũ rác rưởi!"
Tướng lĩnh Trát Mộc Trai đứng lên, giọng điệu chua chát nói: "Tướng quân, chúng ta hoàn toàn không thể nghĩ tới. Lúc đó Bối Lặc gia và Cách Lí Cáp, Trác Bố Thái, hai vị tướng quân đều cách xa thành Cao Dương ít nhất hai trăm năm mươi dặm, quân Minh lại có thể tiến hành đột kích từ khoảng cách xa như vậy, Bối Lặc gia và tướng quân Tát Nhĩ Đồ mất mạng tại chỗ, chờ chúng ta phản ứng lại thì cũng đã quá muộn…”
Hai trăm năm mươi dặm!
Cách Lí Cáp lập tức nổi giận, mắng: "Mẹ nó! Hai trăm năm mươi dặm, ngay cả chiếc nỏ mạnh nhất cũng không thể bắn xa đến như vậy! Trừ khi bọn chúng sử dụng Hồng di pháo*! Ngươi nói cho ta biết, cái thành Cao Dương bé như lỗ mũi này lấy đâu ra Hồng di pháo? Đừng nói là thành Cao Dương, ngay cả Bảo Định Phủ và Hà Gian Phủ cũng không có!”
Cách Lí Cáp, người đã chinh chiến lâu năm, đương nhiên biết rất rõ, nhà Minh đã bố trí gần như toàn bộ số ít khẩu Hồng di pháo trên phòng tuyến Ninh Viễn và khu vực Tuyên Châu Đại Đồng, số còn lại đều được bố trí ở kinh thành, vùng kinh đô và lân cận cũng không có vũ khí lợi hại như Hồng di pháo, thứ này quá đắt, không phải thành nào cũng có thể trang bị được, thành nhỏ như Cao Dương lại càng không thể mua được!
Không có Hồng di pháo, làm sao có thể tập kích, giết chết Nhạc Thác từ khoảng cách hai trăm năm mươi dặm?
Trát Mộc Trai kêu lên: "Tướng quân, tất cả hoàn toàn là sự thật. Nếu không thì làm sao chúng ta có thể không bảo vệ Bối Lặc gia? Chúng ta cũng biết rằng dù là cung mạnh, nỏ mạnh hay súng hỏa lực lớn đến đâu cũng không thể bắn xa như vậy. Ngoài khoảng cách trăm dặm sẽ không tạo thành sát thương, nhưng súng của đối phương lại có thể bắn thủng một lỗ trên ngực của tướng quân Tát Nhĩ Đốn ở khoảng cách hai trăm năm mươi dặm, đầu của Bối Lặc gia gần như vỡ vụn..."
Những người khác cũng lần lượt lên tiếng tán đồng, hiển nhiên bọn họ vẫn còn cảm thấy sợ hãi loại súng này, sức mạnh của nó quá lớn, quá mạnh mẽ. Ở khoảng cách hai trăm năm mươi dặm mà nó có thể giữ được sức mạnh và độ chính xác cao như vậy, bắn phát nào trúng phát đó, quá đáng sợ. Vậy sau này khi hai bên giao tranh, còn có vị tướng lĩnh nào dám ra mặt? Một phát mất mạng, mạng của ai cũng không phải cỏ rác, không ai có thể sống mà lại muốn đi chết!
Cách Lí Cáp hét lên: "Vậy thì các ngươi cứ ngồi đây làm gì? Toàn quân ngay cả phòng thủ cũng không có. Nếu quân Minh phát động tấn công lần nữa, con mẹ nó các ngươi còn có đường sống sót sao? Lũ vô dụng, mau chấn chỉnh lại quân sĩ đi. Sáng mai chúng ta sẽ tấn công chiếm thành Cao Dương lần nữa, dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải tấn công Cao Dương và báo thù cho Bối Lặc gia, nếu không, tất cả hãy chờ đầu rơi xuống đất hết đi!”
Trát Mộc Trai vội vàng khuyên can: “Tướng quân, không thể được. Bây giờ tình hình thực sự ở thành Cao Dương vẫn chưa rõ ràng, nếu chúng ta vội vàng phát động tấn công, một khi thất bại thì tổn thất sẽ càng lớn hơn. Ngài đã tổn thất hơn năm ngàn quân ở thành Cao Dương rồi… Hơn nữa, thành Cao Dương dường như đã nhận được quân tiếp viện, tất cả đều là kỵ binh. Khí thế của họ thậm chí còn có thể sánh ngang với kỵ binh Quan Ninh của nhà Minh..."
Các Lí Cáp sửng sốt, hỏi: "Bọn chúng có bao nhiêu người?"
Trát Mộc Trai đáp lời: “Lúc đó trời đã tối hẳn, nhưng xét số lượng đuốc của họ thì chắc cũng phải hơn hai ngàn. Cộng thêm binh lực của thành Cao Dương, bây giờ thậm chí không dưới năm ngàn người đang canh giữ thành. Lại có vũ khí hỏa lực không biết tên đang trấn áp đội hình, chúng ta tuyệt đối không được tùy tiện tấn công nữa..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!