Khóe miệng Tôn Thừa Tông giật giật, ông ta trừng mắt nhìn Tình Nhi, rồi tức giận nói: "Con nhóc thối này, muốn phá nhà sao?”
Tình Nhi bĩu môi nói: "Ai biết cục sắt này có thể lợi hại như vậy? Đã thế còn khiến ta sợ chết khiếp…”
Tôn Thừa Tông thật sự cạn lời, bà dì này không thể đắc tội được.
Tôn Thừa Tông hỏi: "Viên Tiếu, cái nút sắt này rốt cuộc là gì vậy? Sao nó lại có sức mạnh lớn như thế?”
Viên Tiếu trả lời: "Lão già, ông chưa từng nghe nói đến chưởng tâm lôi sao? Đây là pháp thuật hàng yêu của Đạo giáo - chưởng tâm lôi, rất mạnh mẽ…”
Phụt!
Tôn Thừa Tông nhổ nước bọt về phía Viên Tiếu, giọng đầy căm hận nói: "Ngươi đang lừa quỷ đấy à? Đừng nói mấy lời vớ vẩn như vậy! Chưởng tâm lôi gì chứ? Nó chỉ là thủ đoạn của các tu sĩ và đạo sĩ dùng để lừa người thôi. Hơn nữa họ làm thứ đó bằng chính tay mình, giống với ngươi sao?”
Viên Tiếu lộ ra vẻ xấu hổ, cười khẽ: “Lão già, ông chẳng có chút hài hước nào cả, không thể phối hợp với ta một chút sao?”
Tôn Thừa Tông cười nhạo nói: “Ngươi còn tâm trạng đùa sao? Bây giờ chủ lực cánh hữu của quân Thanh đã tiến về Cao Dương. Chẳng bao lâu nữa đội quân sẽ tới thành Cao Dương, chúng ta phải tính thế nào đây?”
Viên Tiếu cười nói: “Lão già, lúc trước khi chưa tìm được cái túi này thì ta còn có chút lo lắng. Nhưng bây giờ đã tìm được rồi, ông nghĩ ta còn sợ bọn chúng sao? Nhìn vụ nổ vừa rồi đi, ông nghĩ nếu đưa nó vào giữa đội kỵ binh đông nghịt kia của quân Thanh thì sẽ chết bao nhiêu người đây?”
Tôn Thừa Tông cảm thấy gáy ông ta lạnh buốt. Với sức công phá lớn như vậy, viên sắt này chắc chắn là sát thủ. Nhìn đống đổ nát lổn nhổn trên mặt đất này, e là nó có khả năng gây thương vong lớn cho địch trong phạm vi hai thước!
Tôn Thừa Tông hỏi: “Thứ này còn không?”
Viên Tiếu cười khúc khích, nói: “Tất nhiên, ở đây còn hơn hai mươi viên. Một khi vào đội hình, mỗi người chúng ta sẽ bắn một viên vào nơi có nhiều quân Thanh, để chúng có thể phát huy năng lực ngay lập tức. Với thiệt hại về người và vũ khí lớn như vậy, quân Thanh sao còn dám chiến đấu nữa?”
Tôn Thừa Tông cảm thấy hơi hưng phấn. Nếu thứ đồ này thật sự mạnh đến vậy, nhất định quân Thanh sẽ bị tiêu diệt!
Viên Tiếu tiếp tục nói: “Lão già, đừng quên, ở đây chúng ta còn có một sát thủ lớn nữa. Chỉ cần tướng quân của bọn chúng dám lộ mặt, ta cam đoan hắn sẽ không bao giờ có thể quay về, chết không có chỗ chôn!”
Nghe nói lần này chính Bối Lặc Nhạc Thác đích thân dẫn quân đi báo thù. Nếu Nhạc Thác thật sự bị giết chỉ bằng một phát súng, quân Thanh nhất định sẽ rút lui không cần đánh, huống hồ còn có vũ khí lợi hại thế này hỗ trợ, thật sự thành Cao Dương có thể ngồi xuống thư giãn được rồi!
Tôn Thừa Tông trầm giọng nói: “Viên Tiếu, bây giờ tiền phương cánh hữu quân Thanh đã xuất phát từ Hà Kiến, chỉ khoảng hơn hai ngày nữa là đến chỗ chúng ta. Chúng ta phải chuẩn bị kỹ, không được phép lơ là. Quân đội mạnh như vậy chắc chắn đội tân binh mới tới Cao Dương thành này không thể sánh được!”
Viên Tiếu gật đầu đáp: “Đúng vậy, chúng ta không thể khinh địch! Ta đã sắp xếp kỵ binh ngày đêm huấn luyện, sĩ khí của họ đang rất cao. Chỉ cần mất đi sự rụt rè, dù không được như quân Thanh thì ta cũng chẳng kém gì mấy. Chúng ta biết sắp xếp hợp lý và đẩy lùi cuộc tấn công của quân Thanh thì sẽ không có vấn đề gì.”
Tôn Thừa Tông hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Viên Tiếu trả lời: “Phòng thủ và phản công! Ngoài thành Cao Dương có một cánh đồng rộng, không có gì nguy hiểm, có thể dùng để phòng thủ. Trên cánh đồng, chắc chắn quân đội của chúng ta không thể sánh được với kỵ binh nhà Thanh, chỉ có thể dựa vào tường thành Cao Dương mà chiến đấu. Nhưng chỉ cần phát hiện ra tướng địch của chúng và giết chết chúng, quân Thanh sẽ như rắn mất đầu, lúc đó ta sẽ dẫn hơn nghìn kỵ binh mạnh mẽ tấn công. Không có sự chỉ huy thống nhất, sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị cắt đứt, lúc đấy bọn họ còn là đối thủ của chúng ta sao?”
Tôn Thừa Tông cau mày nói: “Dựa vào tường thành để chống đỡ? Tường thành của chúng ta không cao, có thể phòng ngự được cuộc tấn công của quân Thanh không?”
Viên Tiếu trả lời: “Lão già à, bây giờ chúng ta còn nghĩ ra được cách nào khác không? May mắn thay, trận chiến vừa rồi chúng ta thu được rất nhiều cung tên. Hiện tại chúng ta đã có động lực rồi.”
"Ở thời kỳ thịnh vượng, quân Thanh không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của thành chúng ta trong thời gian ngắn, ta chỉ cần giết chết tướng địch của đối phương trong thời gian này là được.”
Tôn Thừa Tông gật đầu. Bây giờ cũng chẳng còn biện pháp nào khác, nếu Viên Tiếu không xuất hiện, kết cục có khả năng xảy ra nhất chính là cả thành bị phá, dân chúng thương vong. Giờ đây chúng ta đã có binh tướng, sao phải lo chứ? Dù không phải là đối thủ của quân Thanh, bọn họ vẫn sẽ tử thủ ở đây!
Khi hai người đang nói chuyện, một tướng quân vội bước vào nói lớn: "Tướng quân, hơn năm ngàn quân từ cánh hữu của quân Thanh đã tới phủ Tần gia, cách thành Cao Dương hơn ba mươi dặm. Trong một canh giờ nữa, họ có thể đến thành Cao Dương!”
Tôn Thừa Tông sửng sốt, chậm rãi hỏi: "Tướng quân bên kia là ai?”
"Bẩm Tôn tướng quân, chỉ huy cánh hữu của quân Thanh lần này là Bối Lặc Nhạc Thác!”
Chắc chắn là hắn ta!
Tôn Thừa Tông sửng sốt, ông ta bắt đầu lo lắng. Nhạc Thác là một vị tướng quân hàng đầu trong quân Thanh, dũng cảm và giỏi chiến đấu. Chỉ huy Chính Lan Kỳ là người còn dũng mãnh hơn ông ta, lần này thành Cao Dương gặp nguy hiểm rồi.
"Ra lệnh cho tất cả binh lính tiến vào thành, chuẩn bị chiến đấu!" Tôn Thừa Tông hét lên.
"Rõ!”
Binh lính quay người chạy ra ngoài.
Tôn Thừa Tông lo lắng nói: "Nhóc con, lần này có chút không chắc chắn. Lực lượng chủ lực của Nhạc Thác là lực lượng chiến đấu mạnh nhất trong quân Thanh. Bọn chúng vô cùng hung hãn. Nhạc Thác cũng là một tướng quân hung hãn hiếm thấy. Lần này chúng ta…”
Viên Tiếu cười nhạt nói: "Lão già, nếu quân đến thì cản, nước đến thì lấp, ông sợ cái gì? Chúng ta cùng leo lên thành đi, ta muốn xem đám quân Thanh này hung hãn tới mức nào!”
Tôn Thừa Tông gật đầu, cùng Viên Tiếu leo lên tường thành Cao Dương.