Chương 25 Máu nhuộm Cao Hà (ba)
Kỳ Sơn thấy Gia Khoa Lâm vẫn ngây ngốc đứng đó thì vô cùng tức giận, quất mạnh một roi qua, giận dữ hét: "Gia Khoa Lâm, ngươi tìm đường chết sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy!"
Cảm giác đau đớn dữ dội từ trên mặt truyền đến, Gia Khoa Lâm như vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhìn thấy Kỳ Sơn, Gia Khoa Lâm lập tức xuống ngựa, kêu khóc: "Tướng quân, tướng quân! Nổ rồi, ta chưa từng thấy vụ nổ nào lớn như vậy. Cả cây cầu đá chắc chắn đã bị nổ thành bụi đất! Chỗ này là Quỷ Môn Quan, Quỷ Môn Quan!"
"Khốn kiếp! Ngươi nói nhảm nhiều như vậy để làm gì! Lão tử hỏi ngươi, Khố Lặc tướng quân đâu? Khố Lặc tướng quân thế nào rồi?"
Kỳ Sơn giận dữ hét!
Gia Khoa Lâm khóc ròng: "Tướng quân, Khố Lặc tướng quân chỉ có hai trăm người xông qua đó, ở bờ bên kia cũng bị quân Minh phục kích, tình huống bây giờ không rõ! Trận này của chúng ta tổn thất ít nhất hơn ngàn người!"
Kỳ Sơn nhìn xác chết khắp nơi, trong lòng vừa giận vừa gấp, quát: "Con mẹ nó ngươi là đồ đần hả? Đồ chó ? Vì sao không đi tiếp viện cho Khố Lặc tướng quân? Đồ vô dụng!"
Chỉ trong thời gian ngắn, Gia Khoa Lâm đã bị Kỳ Sơn vụt bốn năm roi, hắn ta không dám trốn tránh, đáp: "Cầu đã bị nổ gãy, chúng ta làm sao nhanh chóng tiếp viện được..."
Kỳ Sơn cả giận nói: "Ở phía đông, không phải có một cây cầu đá khác cách đây năm sáu dặm về phía đông sao? Ngươi ngu hả? Mau, lập tức truyền lệnh cho lão tử, dồn toàn lực đột kích, gấp rút tiếp viện cho Khố Lặc tướng quân. Lão tử nhất định phải đồ sát toàn thành Cao Dương, một kẻ cũng không để lại!"
Dứt lời, Kỳ Sơn giơ roi lên, quất mạnh vào mông ngựa, lao ra ngoài như một tia chớp, hai nghìn kỵ binh phía sau cũng đuổi theo về phía xa!
Không lâu sau, hậu quân của quân Thanh đã tới trước cây cầu đá khác. Kỳ Sơn không hề dừng lại, lúc này hắn ta muốn qua sông càng sớm càng tốt, bất kể là để tiếp viện cho Khố Lặc hay tiến công thành Cao Dương thì đều phải qua Cao Hà!
Chiến mã của Kỳ Sơn hí lên một tiếng, xông lên cầu đá, kỵ binh cũng theo sát phía sau!
Thế nhưng đồ nông cạn Kỳ Sơn lúc này đã giận quá mất khôn. Quân Minh đã mai phục và gắn thuốc nổ ở cầu đá phía Tây, chẳng lẽ lại không đặt bẫy ở cầu đá phía đông?
Vậy mà Kỳ Sơn không hề đề phòng gì, nhanh chóng xông tới. Đáng đời hắn ta bước thẳng vào Quỷ Môn Quan!
Kỳ Sơn thúc ngựa lao về phía trước, chớp mắt đã tới đầu cầu, còn chưa kịp giục đại quân di chuyển nhanh hơn thì tiếng nổ đinh tai nhức óc lại vang lên lần nữa!
Lúc này, binh lính Tôn phủ dưới cầu tận mắt chứng kiến vụ nổ kinh hoàng, chỉ biết kêu cha gọi nương! Con mẹ nó, Viên Tiếu này cũng quá độc ác rồi, dùng mấy trăm cân thuốc nổ tiễn nhiều Thát tử Mãn Châu như vậy lên Tây Thiên! Thậm chí thi thể của bọn Thát tử và đất đá xung quanh cầu đá cũng bị nổ tung! Thứ này có uy lực lớn đến nhường nào chứ! Con mẹ nó cho dù là Lôi Công hạ phàm cũng khó có thể địch nổi!
Mấy tên gia tướng liên tục nuốt nước miếng, hâm mộ không thôi, vốn đang chán nản vì nghĩ mình đã chuẩn bị uổng công rồi thì quân Thanh đằng sau lại như cuồng phong thổi tới!
Bọn họ mừng rỡ, con mẹ nó chỉ cần có thể nổ chết bọn khốn kiếp này, cho dù lão tử cũng bị nổ banh xác thì cũng cam tâm tình nguyện! Đáng, cực kỳ đáng! Một cái mạng đổi lấy ít nhất trăm mạng Thát tử, trên đời này còn có chuyện hời như vậy sao?
Bọn họ không chút do dự, đốt cháy kíp nổ rồi nhảy vào Cao Hà, bỏ trốn mất dạng!
Chuyện vừa mới xảy ra lặp lại lần nữa, khác biệt duy nhất chính là lần này mấy tên gia tướng ra tay hơi sớm, Kỳ Sơn vừa cưỡi ngựa đi qua, vụ nổ đã xảy ra, mấy trăm quân Thanh đằng sau vẫn chưa kịp lên cầu!
Nhưng dù vậy, vụ nổ dữ dội vẫn lừa được hơn một ngàn người trên cầu! Tất cả đều bị lừa!
Miệng Kỳ Sơn há to đến mức có thể nhét vừa một nắm đấm, vụ nổ mạnh hất bay hắn ta ra ngoài, sau khi rơi xuống thậm chí còn thảm hơn Khố Lặc, bởi vì hắn ta vừa mới qua cầu, không những bị sóng xung kích hất ra ngoài mà còn bị đất đá sắc nhọn cứa vào người, ngay cả áo giáp cũng bị cứa rách!
Sau khi trọng thương, Kỳ Sơn nóng nảy phẫn nộ đến hộc máu, ngất xỉu!
Lúc này hậu quân và tiền quân đều rối loạn. Vụ nổ đã đưa gần ngàn người lên Tây Thiên, cũng thổi hồn vía của những người còn lại bay lên trời. Bọn họ bị dọa vỡ mật, đừng nói tiến công, ngay cả chạy trốn cũng quên mất!
Ở bờ phía bắc, toàn bộ quân Thanh may mắn sống sót đều ngơ ngác, hai vị tướng quân liên tiếp không rõ sống chết, như vậy làm sao chiến đấu? Bọn họ vốn đã không có cách nào để tác chiến, bây giờ lại càng như rắn mất đầu.
Hai Ngưu Lục Ngạch Chân* dẫn đầu hoảng sợ, trận này không thể đánh tiếp nữa. Tiền quân và hậu quân đã chết hơn phân nửa, người bị thương vô số, quyết tâm chiến đấu không có, làm sao khai chiến với quân Minh?
* Ngưu Lục Ngạch Chân: khi người Mãn Châu gửi quân hoặc đi săn, họ lập đội theo làng hoặc gia đình, cứ mười người thì chọn một thủ lĩnh, vị thủ lĩnh được gọi là Ngưu Lục Ngạch Chân
Rút quân! Lập tức rút quân! Rời khỏi Quỷ Môn Quan này rồi hẵng nói. Nếu ở lại, ai biết quân Minh còn có trận địa mai phục khác lợi hại hơn không? Nếu quân Minh vẫn còn trận địa mai phục khác, chỉ sợ quân Thanh sẽ bị diệt toàn quân!
Hai Ngưu Lục Ngạch Chân chỉ huy năm sáu trăm quân Thanh còn sót lại quay đầu rút lui, chạy một mạch hai ba mươi dặm mới ngừng lại!