Chương 24: Máu nhuộm Cao Hà (2)
A!
Hết thảy những binh lính còn sống của quân Thanh chết lặng, tướng quân của họ đường đường là Ban Chương Kinh được thân phong, vậy mà lại bị tên nhóc kẻ thù giết chết! Chỉ một chiêu đầu lìa khỏi cổ, đây là thứ vũ khĩ gì vậy, con người có khả năng so được sao?
Người chỉ huy chết, quân Thanh không còn thủ lĩnh nên không thể ngăn cản được cuộc tiến công của quân Minh nữa, chỉ trong thời gian một nén hương, quân tiên phong của nhà Thanh bị tiêu diệt toàn bộ.
Lúc này cuộc chiến bên bờ sông đã kết thúc, nhưng cuộc chiến trên sông vẫn đang tiếp diễn.
Gần như tất cả những binh bính quân Thanh bị nổ rơi xuống sông Cao Hà không còn cơ hội sống sót. Liên tiếp bị nổ rồi ngã xuống sông làm sao còn giữ được mạng nhỏ của mình chứ, có điều còn gần hai ba trăm người may mắn sống sót đang ở trên cầu, những người này may mắn tránh được kiến nạn, nhưng lại lẻ loi đứng tại chỗ, trước sau không còn đường lui. Không nói đến thứ khác, chỉ một việc là khi quân địch tiến lên, cho một trận mưa tên nữa thì những quân binh kia chắc chắn bị giết sạch sẽ vả lại nếu bọn chúng không chết, cũng sẽ bị thương nặng, ở lại trên cầu chỉ có thể chờ đợi cái chết, vậy phải chạy trốn.
Nhưng mà phải chạy trốn như thế nào? Cầu đá trên sông Cao Hà không cao lắm, mặt cầu chỉ cách mặt sông hơn nửa trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng = 4 mét) chỉ cao hai mét, với độ cao này nhảy xuống sông chắc chắn không chết được rồi, quân Thanh vì muốn trốn khỏi cái chết chỉ đành xuống ngựa, lần lượt nhảy xuống sông Cao Hà.
Nhưng có lẽ bọn họ đã quên rằng, trên người họ còn mặc áo giáp, những bộ áo giáp đó đều được chế tạo từ sắt nguyên chất, mặc lên người cũng nặng ít nhất 10 cân. Mặc áo giáp nhảy xuống sông Cao Hà, không nói đến việc họ có biết bơi hay không, cho dù là người có kỹ năng bơi thông thạo cũng không thể phát huy được.
Lúc này, vài trăm người đang ẩn nấp trong bụi lau sậy đồng loạt xông ra, tuy rằng thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng khi thấy kẻ thù liên tục rơi xuống nước, họ biết đây đúng là thời cơ tốt nhất để hành động, ai dám tụt lại phía sau?
Đám dân chúng cường tráng tay cầm dao găm và đao nhanh chóng đến gần quân Thanh đang tháo chạy, bắt đầu cuộc tàn sát trên sông. Những trai tráng này đều dựa vào sông Cao Hà để sống, ai nấy đều thông thạo bơi lội, người phương bắc lại giống như vịt ở trên cạn, còn đang mặc áo giáp, đối mặt với cuộc công kích này, hoàn toàn không còn lối thoát, muốn chạy cũng không còn đường mà chạy.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp sông Cao Hà, đám người đang hăng máu giết chóc làm sao thương xót bọn Thát Đát, những kẻ này đã gây ra nhiều đau khổ cho người dân Trung Nguyên, không giết làm sao trút hết căm phẫn.
Quân Thanh lại ngã xuống dưới mũi dao găm và lưỡi dao từng người một, từ bỏ sinh mạng, thể xác chôn vùi nơi đất khách quê người.
Ở bên bờ phía bắc, chỉ có vỏn vẹn gần hai trăm quân Thanh thoát khỏi kiếp nạn này, vụ nổ lớn vẫn ảnh hưởng đến bọn chúng. Lúc đó, ở trên cầu có tổng cộng một nghìn ba trăm binh lính quân Thanh, bên bờ phía nam có ba trăm người, những người còn lại chờ bên bờ phía bắc chuẩn bị đi lên cầu, mặc dù bên bờ bắc không bị nổ trực tiếp nhưng vẫn gây ra thương vong, có vài người xui xẻo bị sỏi đá văng ra bắn trúng chỗ hiểm liền đi đời nhà ma!
Lúc này hai trăm binh lính quân Thanh chết lặng hoàn toàn, không biết nên làm gì?
Thảm khốc, thật là thảm khốc! Rong ruổi chiến đấu từ nam ra bắc hơn mười năm, thậm chí là hai mươi năm nhưng chưa từng thấy trận chiếm nào thảm khốc đến vậy, chỉ trong chốc lát, có đến hai phần ba người trong hai nghìn binh lính quân Thanh chết trận.
Đừng nói chỉ ở một trấn nhỏ, thậm chí đại chiến Ninh Viễn năm đấy cũng không khốc liệt như vậy.
Cách đó bảy tám dặm, tướng quân Kỳ Sơn đang đợi chỉ thị từ đội quân phía trước, chỉ một thành huyện Cao Dương nho nhỏ, cho dù gặp phải mai phục thì cũng không làm gì được hai ngàn quân Thanh, tướng quân Khố Lặc là vị tướng từng trải qua hàng trăm cuộc chiến, vô cùng dũng mãnh, Kỳ Sơn chưa từng nghĩ đến việc quân đội nhà Minh có thể gây ra mối nguy hiểm nào với họ ở trong thành Cao Dương, nếu có thì may ra chỉ có thể xảy ra ở phủ Bảo Định hoặc phủ Thuận Đức!
Nhưng mà, chỉ vỏn vẹn trong phút chốc đã có ba vụ nổ dữ dội vang lên, âm thanh to như sấm, khói dày cao vút. Mặc dù Kỳ Sơn cách đó bảy tám dặm cũng cảm thấy choáng váng, thật là dữ dội!
Trong lòng Kỳ Sơn lo sợ, xong rồi, thực sự có mai phục, có mai phục!
Kỳ Sơn còn chưa kịp mở miệng nói, phía đằng xa có một vật thể bay qua đỉnh đầu, cái gì đây?
Kỳ Sơn dùng tay khẩy một cái đồ vật theo đó rơi xuống, Mẹ ơi, Kỳ Sơn buồn nôn, nôn ra tại chỗ, là nửa khuôn mặt, tai, thậm chí quai hàm vẫn còn đó bên trên còn có vài chiếc răng.
Là một đống thịt nát rớt xuống đỉnh đầu của mình! Đây là bị nổ hất văng ra tận đây!
Kỳ Sơn cố nhịn sự khó chịu trong cơ thể, nói to: “Người đâu, mau lên phía trước thăm dò xem tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì, tất cả lập tức chỉnh đốn lên ngựa, luôn luôn sẵn sàng!”
Với tốc độ của kỵ binh đi khoảng cách bảy tám dặm, thoắt cái đã đến nơi!
Mấy tên lính trinh thám giục ngựa nhanh như chớp tiến về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt mọi người!
Vỏn vẹn thời gian một ly trà, lính trinh thám đã trở lại!
Mấy tên lính trinh thám mặt trắng bệch vội vàng nói: “Bẩm tướng quân, đội quân tiên phong của chúng ta gặp phải tập kích ở trên cầu đá, thương vong trầm trọng, đội quân nhà Minh dùng thuốc nổ đánh sập cả cây cầu rồi, đi đến đâu cũng là thi thể, phải nói là vô cùng thê thảm.”
Mặt Kỳ Sơn biến sắc, hắn ta đã lường trước là gặp mai phục, nhưng không nghĩ rằng nó lại nghiêm trọng đến vậy!
Khố Lặc tướng quân đâu?
Kỳ Sơn lớn tiếng hỏi!
“Khố Lặc tướng quân chỉ huy khoảng hai ba trăm binh lính xông đến đầu cầu kia rồi, hiện tại bờ bên kia cũng đang chiến đấu kịch liệt, tình huống thế nào thì không rõ!”
Lòng Kỳ Sơn đột nhiên trầm xuống, có dự cảm không ổn, hắn ta quát to: “Truyền lệnh, toàn quân xung phong, lấy tốc độ nhanh nhất, mau chóng tiến đến Cao Hà! Chuẩn bị tham chiến!”
Hai ngàn quân nhà Thanh giống như bão táp nhanh chóng băng đi về hướng Cao Hà!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!