“Tại…tại sao ba lại làm vậy? Tại sao ba lại giết chết mẹ của anh ấy?” Dạ Ngân Tuyết cả người run run hét lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Con hiểu lầm rồi ba không hề giết chết mẹ của cậu ta.” Dạ Thành Đông lắc đầu cố gắng giải thích cho Dạ Ngân Tuyết hiểu.
Lăng An Vũ ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thành Đông với ánh mắt đầy thù hận, căm phẫn, giận dữ anh rút súng ra chỉa ngay vào Dạ Thành Đông, bọn người Hạo Phú cũng ngay lập tức rút súng ra chỉa vào anh.
Dạ Ngân Tuyết vội chạy đến kéo tay Lăng An Vũ ngăn cản anh lại, cô bật khóc lắc đầu không muốn anh làm thế, cô nức nở nói:
“An Vũ! Anh đừng giết ba em xin anh đấy đừng giết ba của em.”
Lăng An Vũ quay sang nhìn Dạ Ngân Tuyết ánh mắt đầy đau đớn, anh quay lại đô mắt ngấn lệ quát lớn:
“Tại sao ông lại làm thế? Cho dù ông có phản đối tôi và Tiểu Tuyết đi chăng nữa ông cũng không cần phải giết mẹ của tôi chứ? Tại sao ông lại độc ác đến như thế?”
Bây giờ, Lăng An Vũ không thể nào bắn chết Dạ Thành Đông được bởi vì đó là ba của Dạ Ngân Tuyết nếu đổi lại đó là người khác anh nhất định sẽ không chần chừ mà một phát bắn chết nhưng đó là Dạ Thành Đông là ba của cô anh không thể.
“Tôi nhất định sẽ trả mối thù này nợ máu trả bằng máu.” Lăng An Vũ hất mạnh Dạ Ngân Tuyết ra, đi đến bế Lâm Đường Hy lên cùng Lăng Nhã Lệ rời khỏi đấy.
Nam Hoàng Trung cùng Trần Uyển Đình vội bước đến đỡ lấy Dạ Ngân Tuyết, nước mắt cô vẫn rơi không ngừng nhìn Dạ Thành Đông với ánh mắt thất vọng vô cùng:”Con không ngờ ba lại là người như vậy.”
“Không! Con hãy nghe ba giải thích đi mọi chuyện không như những gì con thấy đâu.” Dạ Thành Đông cố gắng nói cho cô hiểu cho cô biết mình không có giết Lâm Đường Hy.
Dạ Ngân Tuyết không muốn nghe Dạ Thành Đông nói bất cứ lời nào nữa cả, tiếng chuông điện thoại của cô reo lên là Lăng An Vũ gọi đến, cô vội nghe máy anh liền cất giọng nói với ngữ điệu lạnh lùng, xa cách:
“Dạ Ngân Tuyết! Tôi không muốn hẹn hò với con gái của kẻ đã giết mẹ mình cho nên tôi và cô chấm dứt ngay bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
Dứt lời, Lăng An Vũ cúp máy ngay không cho Dạ Ngân Tuyết nói một lời nào cả, chiếc điện thoại của cô rơi xuống bây giờ ngay lúc này cô đã hoàn toàn sụp đổ không biết phải làm như thế nào cả? Dạ Ngân Tuyết không nói một lời nào nữa chỉ bỏ chạy khỏi đấy.
“Tiểu Tuyết!” Dạ Thành Đông lớn tiếng gọi cô trong sự lo lắng, đau lòng.
“Để bọn con đuổi theo cậu ấy.” Trần Uyển Dư cùng Nam Hoàng Trung vội vàng đuổi theo Dạ Ngân Tuyết sợ cô làm chuyện dại dột.
Chạy được một lúc Dạ Ngân Tuyết dừng lại, ngồi khụy xuống bật khóc nức nở, đau đớn tột cùng. Trần Uyển Dư dừng lại thở gấp rồi ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng, an ủi:
“Tớ biết bây giờ cậu rất đau khổ cậu hãy khóc thật lớn đi khóc xong cậu sẽ thấy thoải mái hơn.”
Hạo Dương quay sang nhìn Dạ Thành Đông khẽ hỏi:”Lão đại! Bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? Ngay cả Tiểu Tuyết cũng hiểu lầm là anh giết chết mẹ của Lăng An Vũ, hay là để tôi cùng Hạo Phú đi giải thích nói cho Tiểu Tuyết hiểu.”
“Không cần đâu! Bây giờ hai người có đi cũng vô dụng thôi sẽ không có ích gì đâu cứ để nó bình tĩnh lại đã rồi tôi sẽ tự giải thích cho nó hiểu sao, còn bây giờ chúng ta hãy quay về thôi.”
Bọn người Hạo Phú gật đầu rời đi cùng Dạ Thành Đông, vừa đi đến cửa Dạ Thành Đông đột nhiên dừng lại quay người lại nói với Hạo Tư:
“Hạo Tư! Cậu hãy ở lại đây đi âm thầm bảo vệ cho Tiểu Tuyết như vậy tôi sẽ an tâm hơn.”
Hạo Tư gật đầu, những người khác cùng Dạ Thành Đông quay trở về thành phố S trong tâm trạng nặng nề, khó chịu. Hạo Tư đứng đấy nhìn mọi người thở dài một hơi:
“Mong là mọi chuyện sẽ mau qua không đi quá xa, hy vọng Tiểu Tuyết sau khi bình tĩnh lại sẽ hiểu cho lão đại nếu như cả Tiểu Tuyết cũng hiểu lầm thì không muốn mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn thế nào?”
Trần Uyển Dư cùng Nam Hoàng Trung đưa Dạ Ngân Tuyết đi đến ở một khách sạn gần đó, gần sáng Dạ Ngân Tuyết một mình quay trở về thành phố S.
Dạ viên
Dạ Khải Hiên đã nghe Trần Uyển Dư gọi điện đến báo là cô đã tự ý quay về cũng nghe chuyện về Lăng An Vũ anh liền thu xếp mọi công việc ở nhà đợi cô về. Người hầu từ bên ngoài chạy nhanh vào trong báo:
“Thiếu gia! Tiểu thư đã về rồi ạ.”
Dạ Khải Hiên đứng bật dậy chạy ra ngoài Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên, Lạc Tuyết Nhàn hay tin cũng vội đi xuống lầu đón Dạ Ngân Tuyết. Dạ Ngân Tuyết lạnh lùng như một cái xác không hồn đi vào mặc kệ ai nói cũng không hề phản ứng cô bước thẳng lên phòng của mình rồi đóng cửa khóa chặt lại.
Dạ Khải Hiên cắn khóe môi nhìn lên phòng của cô rồi cất giọng:
“Mọi người đừng lo lắng để con lên đó xem sao.”
Lạc Tuyết Nhàn cùng Hạ Tử Quyên gật gật đầu, Dạ Thành Đông buồn bã ngồi xuống ghế Hạ Tử Quyên ngồi xuống bên cạnh ôm lấy Dạ Thành Đông an ủi:
“Anh đừng buồn Tiểu Tuyết sẽ hiểu cho anh thôi chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ thật sự hại mẹ của Lăng An Vũ thôi lúc đó mọi hiểu lầm sẽ được hóa giải.”
Dạ Khải Hiên gõ cửa phòng chậm rãi lên tiếng gọi cô:”Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Là anh đây em hãy mở cửa cho anh đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Dạ Ngân Tuyết bước ra mở cửa anh nhanh chóng bước vào đóng cửa lại ngồi xuống giường cạnh Dạ Ngân Tuyết cô nhìn thẳng vào anh lạnh nhạt cất giọng:
“Nếu như anh vào đây muốn nói giúp cho ba thì anh đừng nói nữa vô ích thôi.”
Dạ Khải Hiên gật gù vẻ mặt có chút khó coi, nghiêm trọng:
“Anh biết tâm trạng của em bây giờ như thế nào anh sẽ không nói giúp ba gì cả anh chỉ muốn nói là anh sẽ luôn ở bên cạnh của em, luôn lắng nghe, bảo vệ em trước tất cả mọi thứ chính vì thế em đừng giấu cảm xúc của mình có tâm sự, nỗi buồn thì cứ nói với anh đừng để trong lòng.”
Dạ Ngân Tuyết ôm anh nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Dạ Khải Hiên vỗ nhẹ lưng an ủi:”Anh đã giúp em điều tra ra được nơi mà An Vũ chôn cất mẹ của cậu ấy rồi anh biết em rất muốn đến đó có đúng không?”
Dạ Ngân Tuyết nhìn anh gật gật đầu:”Em cảm ơn anh.”
“Ngốc! Anh là anh của em cảm ơn cái gì chứ?! Điều cuối cùng anh muốn nói với em chính là em đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng âm thầm chịu đừng một mình em nên nhớ em còn có mọi người gia đình mãi là chỗ dựa vững chắc của em. Ba rất thương em nên sẽ không bao giờ làm bất cứ đều gì khiến cho em bị tổn thương, đau khổ đâu.”
Dạ Khải Hiên đứng dậy xoa xoa đầu Dạ Ngân Tuyết rồi rời khỏi phòng đi xuống lầu giữa chừng anh dừng lại lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý:
“Anh hãy liên hệ với công ty của Tiểu Tuyết bảo rằng những lịch trình sắp tới của em ấy đều hủy hết cho tôi mọi chi phí bồi thường hợp đồng tôi đều sẽ lo hết.”
Anh cúp máy ngoảnh đầu lại nhìn phòng của em gái mình rồi bước xuống. Trần Uyển Dư và Nam Hoàng Trung về đến vì Nam Hoàng Trung có việc nên không thể đến Dạ viên với Trần Uyển Dư được.
Đúng lúc đến Trần Uyển Dư thấy Dạ Ngân Tuyết mặc một bộ quần áo màu đen chuẩn bị đi đâu đó liền hỏi:
“Tiểu Tuyết! Cậu định đi đâu vậy? Tớ đi cùng cậu.”
“Tùy cậu thôi.” Dạ Ngân Tuyết vẫn nét mặt không cảm xúc luôn luôn lạnh lùng với tất cả mọi người không nhanh không chậm cất giọng đáp lại.
Trần Uyển Dư vội đi theo lái xe đưa cô đến nơi chôn cất Lâm Đường Hy, đến nơi Dạ Ngân Tuyết quay người lại nói với Trần Uyển Dư:
“Uyển Dư! Cậu đứng đây đợi tớ một lát đi quần áo cậu mặc không phù hợp đến đó.”
Trần Uyển Dư gật gật đầu đứng đợi cô ở gần đấy, Lăng An Vũ nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết bước đến sắc mặt liền thay đổi, trở nên lạnh lẽo:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!