Nước L.E, bệnh viện hoàng gia
Cốc! Cốc! Galvin bước ra mở cửa thấy Clara, Hạ Tử Quyên, Dạ Thành Đông, Phương Thần, Dạ Khải Hiên cùng những người khác đến liền cất giọng hỏi:
“Sao đột nhiên mọi người lại đến đây hết vậy?”
“Mọi người đến đây để cho anh và phụ hoàng một bất ngờ.” Hạ Tử Quyên nở nụ cười nhẹ đáp lại.
“Là bất ngờ gì vậy?” Galvin hiếu kì quan sát tất cả mọi người.
“Anh phải giữ im lặng đó.” Clara cười cười bước sang một bên, Dạ Khải Hiên cùng Lăng An Vũ cũng bước sang một bên.
Dạ Ngân Tuyết khom khom người hai tay để lên má giống như đóa hoa xuất hiện trước mặt Galvin, anh há hốc miệng, không tin vào mắt mình môi anh ngay lập tức cau lên vui mừng. Dạ Ngân Tuyết cười tít mắt nói khẽ:
“Cậu đừng lên tiếng để cháu cho ông một bất ngờ.”
“Galvin! Ai đến vậy?” Giọng nói của vua Elmer vọng ra ngoài hỏi Galvin.
Mọi người tiến vào trong chào ông vừa nhìn thấy Hạ Tử Quyên ông liền kích động nắm tay cô, vội hỏi:
“Eirlys! Tiểu Tuyết sao rồi? Con đã tìm được Tiểu Tuyết chưa? Nó vẫn không sao đúng không?”
Sắc mặt của Hạ Tử Quyên cùng mọi người buồn bã, im lặng không trả lời khiến cho vua Elmer thất vọng càng đau buồn hơn, ông thật sự rất nhớ cháu gái của mình rất rất nhớ.
“Ông ngoại! Cháu quay về rồi.” Dạ Ngân Tuyết đứng phía sau mọi người cất giọng.
Vua Elmer vừa nghe tiếng của cô ánh mắt sáng lên đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm cháu gái của mình, Dạ Ngân Tuyết từ phía sau lưng của mọi người bước ra đi đến ôm lấy ông:”Ông ngoại! Con nhớ ông ngoại chết đi được.”
“Tiểu Tuyết! Có thật là cháu không? Cháu gái của ông! Đúng là cháu thật rồi.” Vua Elmer sờ lấy gương mặt của cô, nước mắt không ngừng rơi xuống Dạ Ngân Tuyết cũng xúc động, sống mũi cay cay, mắt đã đỏ lên:
“Ông ngoại! Bây giờ ông thấy sao rồi? Ông đã khỏe chưa?”
“Ông đã khỏe rồi nhìn thấy cháu an toàn quay trở về xuất hiện trước mặt ông như thế ông làm sao mà không khỏe được.”
Dạ Ngân Tuyết ngồi xuống kể lại cho ông và Galvin nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Buổi chiều, Dạ Ngân Tuyết cùng Lăng An Vũ đi dạo quanh thành phố đang mua kẹo bông gòn cho cô đột nhiên anh nhìn thấy phía sau cô đang có người chỉa súng về hướng của cô anh chạy đến bên cạnh, ôm cô né tránh:”Cẩn thận.”
Tiếng súng lớn khiến cho mọi người sợ hãi chạy trốn tán loạn, Lăng An Vũ nằm dưới đất ôm chặt lấy cô:”Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Dạ Ngân Tuyết lắc đầu nhìn anh.
Hai người đứng dậy nhanh chóng bỏ chạy, bọn người kia ngay lập tức đuổi theo hai người, bắn súng liên tục anh và cô phải vừa chạy vừa tránh đạn chạy đến một con hẻm hai người nấp vào một góc, bọn người đấy chạy ngang qua không hề nhìn vào con hẻm ấy.
Cảm thấy đã khá an toàn hai người mới từ từ bước ra, Dạ Ngân Tuyết tay nắm chặt tay của anh, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh:
“Em nhớ ra rồi em có một ngôi biệt thự ở gần đây do ông ngoại xây cho em chúng ta hãy mau đến đó nấp trước đã.”
“Ừm…” Lăng An Vũ gật đầu cùng cô đi đến căn biệt thự.
Đi được vài bước thì trời đổ mưa hai người chạy nhanh đến ngôi biệt thự, đến nơi cô nhập mật khẩu bước vào bên trong, Lăng An Vũ sợ cô bị cảm vội nói:
“Em hãy đi thay đổi đi để tránh bị cảm lạnh còn anh sẽ gọi điện cho người đến đón chúng ta.”
Lăng An Vũ sờ sờ người tìm kiếm điện thoại nhưng không thấy đâu, Dạ Ngân Tuyết thấy thế liền hỏi:”Sao vậy? Điện thoại của anh đâu?”
“Không thấy đâu chắc là đã rơi lúc chúng ta chạy trốn rồi.”
“Vậy để em gọi.”
Dạ Ngân Tuyết lấy điện thoại ra mở hoài không lên mặt mày cô nhăn nhó ngẩng lên nói với anh:
“Điện thoại em hết pin rồi nhưng ở đây lại không có dây sạc.”
“Bên ngoài còn mưa lớn như vậy bọn người kia chưa chắc gì đã ngừng truy sát chúng ta xem ra tối nay chúng ta phải ở đây rồi. Sáng mai, anh sẽ bảo vệ đưa em quay về hoàng cung.”
“Ừm…Đành vậy thôi.” Dạ Ngân Tuyết gật đầu, đi vào phòng tắm.
Dạ Ngân Tuyết tắm xong mặc choàng màu trắng bước ra ngoài tay cầm khăn lau khô tóc cùng lúc đấy Lăng An Vũ cũng tắm xong bước vào trong phòng thấy cô đang lau tóc anh đi đến lau cho cô.
Hai người ở cự ly rất gần, hai đôi mắt nhìn nhau chăm chăm Lăng An Vũ tay dừng lau tóc từ từ áp sát hôn lên đôi môi của cô, Dạ Ngân Tuyết ôm lấy người anh. Lăng An Vũ bế người Dạ Ngân Tuyết lên đặt xuống giường rất nhanh sau đó hai người không còn mặc gì cả hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau.Cả căn phòng bỗng chốc ngập tràn mùi tình ái.
Sáng hôm sau, Lăng An Vũ bảo vệ Dạ Ngân Tuyết đưa cô quay trở về hoàng cung trong lúc đi anh luôn quan sát mọi nơi một cách kĩ càng, tỉ mỉ nhất sự an toàn của cô là quan trọng nhất.
Hoàng cung
Mọi người hay tin hai người quay về liền nhanh chóng chạy ra đón Hạ Tử Quyên chạy đến ôm chằm lấy Dạ Ngân Tuyết:
“Cuối cùng, con cũng quay về rồi lúc mẹ và mọi người hay tin con bị truy sát đã lo lắng không yên cho người tìm kiếm con khắp nơi nhưng vẫn không thấy cứ tưởng con đã…”
“Bây giờ mẹ có thể yên tâm rồi con đã không sao bình an vô sự quay trở về.” Dạ Ngân Tuyết cười tươi xoay một vòng cho mọi người xem.
Galvin cười nhạt nhìn Lăng An Vũ lên tiếng:”Cảm ơn cậu đã bảo vệ cho Tiểu Tuyết.”
Lăng An Vũ cười nhẹ lắc lắc đầu cung kính đáp:”Dạ không có gì đâu đây là bổn phận, trách nhiệm của thần.”
Vua Elmer cùng Lạc Tuyết Nhàn đứng hai bên của Dạ Ngân Tuyết đưa cô vào trong Lạc Tuyết Nhàn dính chặt lấy cô:
“Tiểu Tuyết! Cháu có biết là khi bà nghe tin cháu bị truy sát bà suýt nữa là ngất đi không? Tất cả mọi người trong hoàng cung đều như ngồi trên đống lửa vậy đó.”
Dạ Ngân Tuyết nghiêng đầu dựa vào vai của Lạc Tuyết Nhàn nũng nịu:
“Cháu xin lỗi vì đã làm bà và mọi người lo lắng cũng may lúc đó cháu chợt nhớ ra gần đó có căn biệt thự của ông ngoại xây cho cháu nên cháu và An Vũ đã ở đó.”
“Sao cháu không gọi cho mọi người đến đón?” Clara cất giọng hỏi cô.
“Lúc đó điện thoại của An Vũ thì bị rơi mất lúc chạy còn điện thoại của cháu thì hết pin ở đó lại không có dây sạc nên bọn cháu phải ở đó.” Dạ Ngân Tuyết nói cho mọi người biết.
“Tiểu Tuyết! Cháu yên tâm ông nhất định sẽ cho người điều tra và bắt được bọn người truy sát cháu ông nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.” Vua Elmer xoa xoa đầu lên tiếng với ngữ điệu đầy uy nghiêm.
“Thôi được rồi! Con hãy đi ăn uống gì đó rồi nghỉ ngơi đi.” Hạ Tử Quyên lên tiếng nói với Dạ Ngân Tuyết.
“Vâng!” Dạ Ngân Tuyết gật đầu đứng dậy đi ăn rồi nghỉ ngơi.
Buổi trưa, Trần Uyển Dư bước vào phòng của Dạ Ngân Tuyết nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, cứ chăm chăm nhìn khiến cho Dạ Ngân Tuyết cau mày, hiếu kì hỏi:
“Cậu làm gì mà nhìn tớ với cái ánh mắt, gương mặt đó vậy? Nhìn gian xảo chết đi được.”
Trần Uyển Dư chòm chòm đến cô cười cười hỏi:
“Tiểu Tuyết! Tối qua cậu và An Vũ ở trong căn biệt thự đó có chuyện gì xảy ra không hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!