Lý Hâm Đình hất mặt, kênh kiệu vẻ mặt đầy đắc ý nói với quản lý:
“Anh là quản lý ở đây sao? Nếu là quản lý thì anh hãy mau đuổi cô ta đi đi, tôi không muốn khi đi đến đây ăn gặp phải cô ta nữa.”
Người quản lý nhíu mày nhìn Lý Hâm Đình khẽ hỏi:
“Tại sao tôi lại phải đuổi cô ấy chứ? Tại sao tôi lại phải nghe lời của cô đuổi cô ấy? Cô có tư cách gì?”
Dạ Ngân Tuyết bật cười đầy chế nhạo, Trần Uyển Dư cười cười cố ý lặp lại lời nói của quản lý:”Cô có tư cách gì?”
Lý Hâm Tình càng tức hơn quát:”Tư cách sao? Tôi chính là khách hàng VIP ở đây đây chính là tư cách ở đây. Nếu như bây giờ anh không đuổi cô ta và cấm cô ta đến đây thì tôi sẽ không đến đây nữa.”
Người quản lý dùng ánh mắt khiến cho Lý Hâm Đình cảm giác bất an, khó hiểu anh ta cất giọng hỏi:
“Cô chắc chứ? Được tôi sẽ cho người hủy thẻ khách hàng VIP của cô nếu cô đã tự mình nói như thế thì tôi không cần cất công đuổi nữa.”
“Anh nói cái gì? Anh đuổi tôi còn hủy thẻ VIP của tôi nữa sao? Anh dám?” Lý Hâm Đình không thể ngờ được người sắp bị đuổi lại là mình.
Hai nhân viên đứng cạnh đó im thin thít không dám lên tiếng hai người họ cũng không thể ngờ được là quản lý dám đuổi Lý Hâm Đình trong đầu họ đều hiện lên cùng một câu hỏi là do Selina nổi tiếng hơn sao? Nên không dám đắc tội với cô.
Người quản lý bình thản nói với Lý Hâm Đình:”Tại sao tôi lại không dám chứ? Cô gây sự ở đây lại có ý định hành hung khách của nhà hàng chúng tôi mà người cô định hành hung chính là tiểu thư của chúng tôi nên tôi không thể không xử lý cô.”
“Tiểu thư của chúng tôi? Anh nói vậy là sao?” Lý Hâm Đình ngơ ra không hiểu câu nói này của anh.
“Cô vẫn chưa biết gì sao? Được! Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết và xin giới thiệu với cô người đứng trước mặt cô người mà cô muốn chúng tôi đuổi ra khỏi đây chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Dạ thị nói một cách dễ hiểu hơn cô ấy là con gái cưng của ông chủ và bà chủ của chúng tôi cho nên cô ấy muốn đuổi ai thì đuổi cô ấy có quyền được làm như thế.” Người quản lý vừa mới đọc tin tức biết cô đã công khai cho công chúng biết nên anh cũng không cần phải giấu nữa.
Hai người nhân viên đứng ở đấy ngớ người ra, kinh ngạc vô cùng không thể ngờ được đại minh tinh nổi tiếng lại là cô chủ của bọn họ. Lý Hâm Đình vẫn chưa khỏi bất ngờ, ngạc nhiên từ ánh mắt cho đến nét mặt đều vẫn chưa tin được đây là sự thật.
“Bảo vệ! Hãy mau vào đây cho tôi.” Quản lý dùng bộ đàm gọi bảo vệ.
Rất nhanh, hai người bảo vệ có mặt người quản lý liền bảo:
“Hai người hãy mau đưa cô gái này ra khỏi nhà hàng và tuyệt đối không cho cô ta bước vào đây nửa bước nữa nếu như tôi còn thấy cô ta xuất hiện thì hai người sẽ bị đuổi việc.”
“Vâng!” Hai người bảo vệ gật đầu rồi lôi Lý Hâm Đình ra ngoài.
“Tốt lắm!” Dạ Ngân Tuyết khen ngợi người quản lý cùng đó là hai nhân viên nam kia rồi cô cùng Lăng An Vũ và Trần Uyển Dư bước vào trong ngồi ăn.
Trong phòng ăn, Trần Uyển Dư cất giọng hỏi Dạ Ngân Tuyết với ngữ điệu đầy tò mò, thắc mắc:”Tiểu Tuyết! Cậu định xử lý Lý Hâm Đình như thế nào? Chắc cậu sẽ không nhân từ đến nỗi mà bỏ qua cho cô ta đâu nhỉ?”
Dạ Ngân Tuyết dừng động tác ăn lại ngước mặt lên nhìn Trần Uyển Dư rồi Lăng An Vũ cô nhìn thấy hai người đều thắc mắc liền trả lời:
“Tớ không phải là người muốn động tới thì là động tới tớ tất nhiên là không bỏ qua cho cô ta nhưng tớ không cần phải ra tay cậu thừa biết rõ là tớ chưa kịp làm gì thì đã có người xử lý rồi.”
Trần Uyển Dư khẽ gật gù, Trần Uyển Dư lướt điện thoại xem tin tức trên mạng tràn ngập tin tức nói về thân thế của Dạ Ngân Tuyết, cô khẽ bật cười giơ điện thoại, nói với Dạ Ngân Tuyết:
“Tiểu Tuyết! Cậu hãy xem bây giờ khắp nơi đều bàn về thân thế của cậu đó lượng fan của cậu đã tăng lên trở lại không những như thế còn nhiều hơn lúc trước nữa, có rất nhiều fan bình luận nói:
“Trời ơi ~ Không thể tin được nữ thần của chúng ta lại là vị tiểu thư thần bí của tập đoàn Dạ thị. Dáng vẻ bình tĩnh, không sợ gì của chị ấy làm tôi càng cuồng chị ấy hơn.”
“Ôi thân thế của chị nhà tôi không phải dạng vừa đâu để xem sau này còn ai dám động đến chị nhà tôi nữa không? Chị nhà tôi vừa đẹp vừa giàu lại còn có nhân cách tốt chị nhà tôi hoàn hoản quá rồi.”
Bên cạnh những lời khen dành cho cô thì còn có lời khen cho Dạ Khải Hiên:
“Dạ thiếu gia quá là đỉnh xứng đáng là một anh trai quốc dân.”
“Hahaha…Những phóng viên như bị vả một cái thật mạnh vào mặt lúc trước còn dám đưa tin là họ hẹn hò với nhau làm tin giật gân cho lắm vào ai ngờ người ta lại là anh em ruột.”
Dạ viên
Đến chiều, Lăng An Vũ và Dạ Ngân Tuyết quay về Dạ viên vừa bước vào trong thì nhìn thấy Dạ Khải Hiên đang ngồi ở phòng khách lướt xem tin tức, Dạ Ngân Tuyết cất giày rồi cất giọng hỏi Dạ Khải Hiên:
“Anh hai! Sao hôm nay anh lại về sớm như thế?”
Dạ Khải Hiên ngồi ở phòng khách cất giọng đáp lại:
“Nhờ em mà bây giờ anh đã nổi tiếng rồi đi đến đâu cũng bị người khác nhìn, để ý những người trong tập đoàn đang rất phấn khích khi biết em chính là cô chủ nhỏ của bọn họ đó có nhiều người còn nhờ anh xin chữ ký của em cho họ nữa.”
Dạ Ngân Tuyết bước đến phòng khách, ngồi xuống thì Lăng An Vũ còn đứng cô kéo mạnh anh ngồi xuống, Dạ Khải Hiên bèn nói với anh:
“Sau này nếu không có ba mẹ của chúng tôi ở đây thì anh cứ ngồi thoải mái đi không cần phải theo thân phận gì đâu anh em chúng tôi không quan tâm đến chuyện này.”
Nhắc đến ba mẹ của cô cô lại dâng lên cảm giác lo lắng, bất an sợ ba mẹ của cô sẽ không đồng ý, chấp nhận cho cô và anh quen nhau cô ngay lập tức vội vã nhờ Dạ Khải Hiên:
“Anh hai! Ngày mai ba mẹ về rồi anh hãy giúp em hỏi, thăm dò ý kiến của ba mẹ về chuyện giữa em và An Vũ đi.”
Dạ Khải Hiên ngay lập tức từ chối, không giúp:
“Không! Tại sao anh phải giúp chứ? Anh trai yêu quý của em không rảnh rỗi đến như vậy.”
“Anh hai! Anh hãy vì hạnh phúc của em gái mình mà đồng ý giúp em đi anh chỉ thăm dò ý kiến thôi mà.” Dạ Ngân Tuyết nũng nịu với anh trai của mình.”Không! Tuyệt đối không! Anh mà giúp em anh sẽ là con rùa.” Dạ Khải Hiên đứng dậy nói với cô em gái của mình xong thì đi thẳng lên phòng.
Dạ Ngân Tuyết vẻ mặt giận dỗi, không biết phải làm thế nào? Lăng An Vũ thấy cô ủ rũ, lo lắng như thế anh khoác tay qua vai của cô an ủi, ánh mắt quyết tâm, kiên định nói với cô:
“Tiểu Tuyết! Em đừng có lo lắng em còn có anh ở bên cạnh của em, em yên tâm cho dù có chuyện gì? Ba mẹ của em của phản đối chuyện của chúng ta thì anh cũng sẽ nhất định ở bên cạnh của em cùng em thuyết phục họ.”
Dạ Ngân Tuyết cảm thấy ấm lòng với lời nói của anh, cô khẽ mỉm cười gật gật đầu.
Ngày hôm sau, Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên quay trở về, nhìn thấy Dạ Khải Hiên ngồi ăn ở phòng khách Hạ Tử Quyên cất giọng hỏi:
“Tiểu Hiên! Sao hôm nay con lại ở nhà? Con không đi làm sao?”
Dạ Khải Hiên mỉm cười lắc đầu:”Vâng! Hôm nay con tự cho mình nghỉ phép một ngày ở nhà nghỉ ngơi, ngày hôm qua con đã sắp mệt chết với những người trong tập đoàn rồi.”
Dạ Thành Đông đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
“Tiểu Hiên! Tiểu Tuyết lại đi làm rồi sao? Với tính cách của Tiểu Tuyết ba mẹ nghĩ nó phải ở nhà rồi dạo chơi một thời gian mới quay lại làm việc chứ?”
“Con cũng nghĩ như vậy nhưng mới sáng sớm em ấy đã đi làm rồi con cũng rất ngạc nhiên về chuyện này.”
Dạ Khải Hiên suy nghĩ gì đó rồi cất giọng gọi:”Ba mẹ! Con có một chuyện muốn hỏi ba với mẹ.”
Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên bước đến ngồi xuống ghế nhìn anh, Hạ Tử Quyên chậm rãi cất giọng:
“Có chuyện gì? Con cứ hỏi đi.”